Lén lút
← Ch.023 | Ch.025 → |
Bàn tay của Cố Trăn luồn vào trong áo bệnh nhân của cô, chạm đến dây đai mỏng: "Hôm nay mặc cái nào thế?"
Quần áo trên người cô đều do anh mang đến, Mạch Mang Mang cố gắng đẩy khuỷu tay của anh ra: "Không cần."
Hàng lang có tiếng người đang tới, tuy rằng nếu không có chuyện gì thì họ sẽ không vào đây, nhưng mà Mạch Mang Mang vẫn cảm thấy không an toàn.
Cố Trăn cố tình làm ngơ, vươn tay kéo màn che lại, cởi hai cúc áo bệnh nhân mà Mạch Mang Mang đang mặc ra, bộ đồ lót màu xanh lam q𝐮.𝐲ế.ⓝ r.ũ của Pháp bao lấy bầu ռ_🌀ự_c Ⓜ️-ề-m 𝖒-ạ-𝒾 trắng nõn.
Màu xanh lam trong suốt tôn lên vẻ 𝖌-ợ-𝒾 𝖈-ả-ɱ mê hoặc của thân hình cô, như một bức tranh tuyệt mỹ phơi bày trước mắt anh, không cần tô vẽ gì thêm, thì cũng đã đẹp đến mức không thể nói nên lời.
Cố Trăn lần lượt nhẹ nhàng cởi bộ đồ bệnh nhân của cô ra rồi đến đồ lót, phơi bày xương quai xanh 🍳𝐮.🍸ế.𝖓 𝖗.ũ, cùng bầu vú tròn đầy đang vểnh cao trước ánh nhìn n-ó𝐧-𝐠 🅱️ỏn-g của anh. Tay anh dùng sức 𝐯-υ-ố-t ⓥ-𝑒 xoa bóp cặp vú Ⓜ️●ề●m 𝖒●ạ●1 thành nhiều hình dạng khác nhau.
"Không phải em gần đến tháng à?"
Trước khi đến thời gian hành kinh cô đều luôn cảm thấy muốn â·ⓝ á·ℹ️ nhiều hơn. Trước kia lúc còn bên nhau, Cố Trăn rất quen thuộc điểm này của cô nhưng sẽ không lợi dụng mà chơi xấu, không hề chủ động, ⓓ-ụ ԁ-ỗ gì mà tự cô sẽ tự tìm đến anh.
Cố Trăn cúi đầu dùng môi lưỡi nóng rực ngậm lấy nhũ hoa, Mạch Mang Mang 🌴♓*ở 𝖍ổ*𝓃 𝐡*ể*п nói: "Đúng vậy..."
Κh🅾️●á●i 𝒸ả●ɱ khiến cô 𝓇.u.𝐧 𝓇.ẩ.γ từng đợt, ấn chặt đầu anh vào vú mình, mặc cho anh 𝐥𝖎●ế●ⓜ 𝐦ú·✝️.
Cố Trăn buông hai quả hạnh đào đã bị anh ⓜ*ú*† đến đỏ ửng, khàn giọng nói: "Thật ngọt."
Mạch Mang Mang nâng cằm: "Đủ rồi."
Giường bệnh chỉ vừa vặn cho một người nằm, Cố Trăn ôm cô ⅼê.n g.❗ườп.🌀 lập tức cảm thấy chật chội.
Trong phòng mở máy lạnh yên tĩnh, drap giường của bệnh viện mỗi ngày đều được thay, Cố Trăn bế xốc Mang Mang lên trong tình trạng không còn quần áo gì ngoài đồ lót ra, đặt ở dưới thân mình: "Giờ có gì khác hay không?"
Mạch Mang Mang biết rõ rằng anh không hề để tâm đến những lời mà bác sĩ Trần đã nói, anh hỏi loại chuyện này, đơn giản chỉ là vì một chút 𝖉_ụ_𝒸 vọ𝐧_🌀 chiếm hữu trong người mà thôi, lúc rảnh rỗi sẽ lấy ra giải trí, cô không có ý định chiều theo anh: "Không có."
Mạch Mang Mang giãy dụa hai tay, rất nhanh đã bị anh giữ lấy đặt lên trên đỉnh đầu, có muốn nhúc nhích cũng chẳng thể được. Cô vùi đầu trong lồng 𝓃-ℊ-ự-𝐜 nó·𝐧·🌀 𝖇·ỏⓝ·ɢ của anh hít hà mùi cơ thể quen thuộc, côn th*t cứng rắn của anh đang 🌜·ọ ✖️·á·t giữa hai chân cô, vì chỉ mặc có mỗi quần lót, nên cảm giác cũng rất rõ ràng.
Cố Trăn dán chặt vào người cô rồi ⓗ●ô●ռ cô thật sâu, quấn lấy đầu lưỡi cô khiến cô run lên, ngón chân cô co chặt lại, anh đẩy quần lót của cô ra, ngón tay mân mê hoa huy*t đã ướt đẫm dâ*m dịch.
Cố Trăn cười nhẹ ✝️♓-ì ⓣh-ầ-𝐦 𝒷ê-𝓃 ⓣ-𝐚-𝐢 cô: "Muốn anh không, Mang Mang?"
Dụ*𝐜 𝐯*ọ*ⓝ*🌀 của cô bị anh 𝖐í●ⓒ●𝒽 †●𝐡●íⓒ●𝐡 điên cuồng, khát vọng muốn có anh trào dâng mãnh liệt, cô nâng ⓜ·ô·𝓃·🌀 lên bám chặt vào người anh: "Có làm thì làm nhanh lên, còn không thì tránh ra."
Cố Trăn nắm lấy tay cô, để cô chạm vào nam căn đang cương cứng của anh: "Giúp anh, cởi nó ra."
Mạch Mang Mang cởi bỏ khóa kéo quần của anh, cầm lấy gậy th*t to lớn 𝓃*ó*𝐧*𝖌 🅱️*ỏ*ⓝ*𝐠 〽️ơ-ռ tⓡ-ớ-п vuốt lên vuốt xuống, bỗng nhiên bên ngoài có tiếng đứa bé khóc thét lên khiến cô hoảng sợ, càng thêm sức lực nắm chặt.
Cố Trăn vỗ một cái vào Ⓜ️ô𝓃-🌀 cô, một tay đặt ở bên đầu cô, đưa cho cô cái bao cao su. Mạch Mang Mang xé ra, vừa giúp anh mang vào xong thì anh đã nâng chân trái của cô lên, mở ra cửa huyệt ướt sũng rồi 𝒸ắ●𝐦 ✔️à●⭕ hơn phân nửa.
Mạch Mang Mang "A" một tiếng: "Anh vào nhanh quá.... Trăn, anh khiến người ta khó chịu...."
Hơi thở của Cố Trăn càng dồn dập thêm: "Khó chịu lắm à?"'
Không khó chịu mới là lạ. côn th*t to cứng bắt đầu ra vào liên tục, d*m thủy không chịu được mà văng tung tóe ra ngoài, Mạch Mang Mang nhắm chặt mắt lại, như muốn chống lại cảm giác xấu hổ này.
Cố Trăn nhìn chằm chằm Mạch Mang Mang, mặt cô đỏ ửng, lông mi 𝐫ⓤ.𝓃 гẩ.🍸, cắn chặt đôi môi đỏ mọng, vừa giống đang hưởng thụ thoải mái, lại giống cả khó chịu. Thần thái cảm xúc trái ngược khiến cô trông thật 🍳𝖚.yế.𝓃 𝐫.ũ và đầy nữ tính.
Trong khi Cố Trăn đang không ngừng ra vào nông sâu trong cơ thể cô, Mạch Mang Mang mở mắt ra rồi trừng anh: "A....... Anh nhẹ chút."
Cô cứ tưởng là bản thân đang bày ra vẻ tức giận, nhưng mà ánh mắt lại ⓜ*ê đắ*ⓜ đ.ộ𝖓.🌀 ✞ì𝐧.𝐡. Bộ dạng lúc nhã nhặn, lúc cao ngạo thật khác nhau, Cố Trăn xoa nắn 𝖓🌀●ự●𝐜 cô rồi bảo: "Thật khó hầu hạ."
Sau một lúc côn th*t ra vào liên tục, 🅓â●ⓜ huyệt cô đã ẩm ướt 〽️ề_〽️ ⓜ_ạ_❗ và co rút lại, hút chặt đến mức khiến cho sống lưng anh tê dại, 𝒸ắ·𝖒 ѵ·à·0 гú-† 𝖗-🅰️ càng thêm mạnh mẽ.
Lo lắng người ngoài có thể nghe thấy, cô không thể kêu ra tiếng, dù cố nhẫn nhịn nhưng theo bản năng vẫn phát ra vài tiếng 𝖗ê*𝓃 𝐫*ỉ mê người.
Chợt có tiếng bước chân ở gần cửa làm cho Mạch Mang Mang càng thêm căng thẳng, tiểu huyệt 🎋ẹ*🅿️ c*♓ặ*✝️ lấy vật cứng rắn đang ra vào, thiếu chút nữa làm cho Cố Trăn bị lực 𝐤ẹ*𝐩 c𝖍*ặ*✝️ này của cô mà bắn ra, anh cất tiếng rên lên với 🎋·𝒽·𝖔·á·1 ↪️·ả·𝖒 đột ngột.
Mạch Mang Mang hối thúc anh: "Anh mau ra đi."
Cố Trăn vẫn mặc quần áo đầy đủ, nên lúc xuống giường chắc chắn sẽ không bị phát hiện, nhưng anh bướng bỉnh không chịu rời khỏi người cô, ngược lại còn ôm cô xuống giường, đi về phía phòng tắm.
Mạch Mang Mang đành bất đắc dĩ vòng hai chân quấn chặt lấy thắt lưng anh, hạ thân dính nhau chặt chẽ, côn th*t cứng rắn của anh chôn sâu ở trong cơ thể Ⓜ️.ề.𝐦 m.ạ.❗ của cô, mỗi lần bước đi đều tạo ra 𝐤·♓🅾️·á·1 𝐜ả·ⓜ không dứt.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng và mờ mịt của Mạch Mang Mang khóc 𝓇.ê.n ⓡ.ỉ trên vai anh: "Tôi không được, Cố Trăn...."
Phòng tắm chật hẹp, Cố Trăn đóng cửa lại, nhanh chóng cởi hết quần áo rồi mở nước vòi sen, sau đó đem Mạch Mang Mang ấn chặt ở trên tường, tùy ý mà r.ú.𝐭 𝖗.@ ⓒắ-ⓜ ✔️à-ⓞ, âm thanh do ✞ⓗ·â·𝖓 ✝️♓·ể hai người va chạm với nhau bị tiếng nước chảy xuôi che giấu đi.
Y tá vén màn che lên, drap giường lộn xộn nhưng không có người, cô ta đi đến phòng tắm rồi gõ cửa: "Cô Mạch, cô đang tắm rửa sao?"
Đôi tai của Mạch Mang Mang dường như không còn nghe thấy gì nữa rồi, nói không ra lời, Cố Trăn thẳng lưng, cắm sâu vào hoa huy*t chặt chẽ của cô, không biết xấu hổ mà thì thầm: "Cô ấy đang hỏi em kìa."
"..... Đúng vậy."
Y tá lên tiếng: "Lúc nãy cô đã nhấn chuông, tôi còn tưởng cô gặp chuyện gì."
Cố Trăn đ.â.ɱ mạnh vào điểm mẫn cảm của cô, tiểu huyệt đáng thương hút chặt lại, anh dùng cái mũi cao của mình cọ lấy chóp mũi của cô: "Ẩm ướt đến vậy, thấy 𝖘ướ_𝓃_𝖌 không, hử?"
Mạch Mang Mang ⓡ𝖚·𝓃 𝓇·ẩ·γ kịch liệt, d*m thủy tuôn trào không ngừng: "Có lẽ...... Tôi nhấn nhầm."
Y tá yên tâm nói: "Cô không có việc gì là tốt rồi. Một lát nữa hệ thống nước nóng sẽ ngừng cung cấp nước, cô chú ý thời gian nhé."
Y tá đi rồi, Mạch Mang Mang oán hận cắn anh: "Đồ không biết xấu hổ!"
Cố Trăn mở hai chân cô ra, rồi gác lên trên bàn rửa mặt, khiến cho cô phải đối mặt với gương, bắp đùi trắng nõn thon dài, cửa huyệt ẩm ướt, phun ra nuốt vào côn th*t màu đỏ thẫm.
Động tác của Cố Trăn càng nhanh hơn, hung ác nói: "Nhưng em rất thích."
"Anh..... Ưm a....... Nhẹ chút......"
"Không thể nhẹ được!"
Mạch Mang Mang lờ mờ đoán ra được nguyên nhân vì sao anh giày vò cô đến vậy, 𝖙ⓗâ·ռ †h·ể bồng bềnh, nói linh tinh: "Cố Trăn..... Anh nhẹ chút........"
Cuối cùng Cố Trăn cũng nhẹ lại, 𝖍●ô●n lấy vành tai của cô: "Mang Mang thật ngoan."
Mạch Mang Mang thừa nhận sự yêu thương của anh: "Em muốn ra....."
Anh lật người cô lại rồi 𝖍-ô-𝖓 cô, Mạch Mang Mang nhìn thẳng vào đôi mắt của anh, ánh mắt đen thẫm dày đặc cảm xúc.
Cố Trăn cũng đối mặt nhìn sâu vào mắt cô như muốn khảm cô vào trí nhớ của mình.
Đã từng 🦵_à_ⓜ 𝐭ì_𝐧_ⓗ với nhau nhiều lần, t.♓â.ⓝ ✞.𝐡.ể của cô, trái tim của cô, đều hoàn toàn giao cho anh, luôn luôn say mê. Nhưng bây giờ, cho dù là lúc nhiệt tình nhất, cũng ôm chặt lấy anh rồi đạt tới cao trào của 🎋h_⭕_á_❗ 🌜ả_ⓜ, thê nhưng trong mắt cô vẫn còn giữ lại ba phần tỉnh táo.
Cố Trăn không thể xác định rõ rằng cô vẫn giống như trước kia hay là đã thay đổi. Cô chỉ đơn giản là Mạch Mang Mang thôi.
← Ch. 023 | Ch. 025 → |