Dây dưa
← Ch.012 | Ch.014 → |
Mạch Mang Mang mở mắt, bắt gặp đôi mắt với ánh nhìn sâu thẳm của Cố Trăn, cô dựa vào người anh, nâng người hô●n lên môi anh.
Đầu lưỡi 〽️●ề●ⓜ Ⓜ️ạ●ℹ️ xâm lấn, nhẹ nhàng đến mức cô không thể làm chủ được bản thân. Cố Trăn ngừng lại vài giây mới hoàn hồn, anh cuốn lấy hô-𝐧 cô thật sâu, không để cô bỏ chạy, cướp đoạt hết hơi thở của cô.
Cơ thể Mang Mang càng lúc càng nóng hơn, dường như tất cả nước trong cơ thể cô đã bị cuốn theo nụ 𝐡ô●п nồng nhiệt của anh, khiến cô ✝️𝒽-ở ⓗ-ổ-п 𝐡-ể-ռ: "Em muốn uống nước."
Cố Trăn từ từ buông cô ra, rót cốc nước, rồi ngồi ở mép giường đỡ cô ngồi dậy uống nước. Mạch Mang Mang tựa vào vai anh, uống nước liên tục như đã chịu khát rất lâu.
Cô uống nước rất nghiêm túc, cốc nước đầy đã nhanh chóng thấy đáy, Cố Trăn hỏi: "Em uống đủ chưa?" Mạch Mang Mang ừ một tiếng, Cố Trăn đặt cốc nước sang bên cạnh. Cô vịn vai anh, rồi ngồi lên đùi anh trong nháy mắt.
Cô mặc áo sơ mi của Cố Trăn, rộng thùng thình trùm qua 𝐦ô*𝓃*ɢ. Đồ lót cũng đã bị thấm ướt nhưng anh không cởi ra cho cô. Mạch Mang Mang cảm thấy khó chịu, giữa hai chân không có gì che chắn, dán sát vào phần dưới cứng rắn của anh qua lớp vải quần tây.
"Mạch Mang Mang." Cố Trăn sờ eo cô: "Đừng nhúc nhích."
Mạch Mang Mang không chịu ngồi yên, tay luồn vào xé mở cổ áo sơmi trên người mình, mở mãi không được, liền nắm lấy tay anh: "Giúp em đi."
Cố Trăn lần lượt cởi từng cúc áo trên người cô, làn da trắng nõn hiện ra, áo lót ren đen, hai nhũ hoa đỏ hồng lấp ló 𝖌ợ-ı 𝖈-ả-〽️. Ánh mắt anh trầm xuống, anh cúi đầu ⓛ.𝒾.ế.〽️ qua lớp vải mỏng, 🎋h_🔴á_ı 𝒸_ả_〽️ ập đến đột ngột tựa như có dòng điện chạy qua người cô: "Ưm" Mang Mang né người tránh đi, bị anh giữ lại.
Cố Trăn mú.ⓣ càng mạnh hơn, miệng anh rất nóng, Mang Mang sắp bị anh 𝖒ú-✝️ đến mất hồn, hình dáng đầu v* hiện ra rõ ràng, bị đầu lưỡi anh trêu chọc sưng đỏ vươn cao ngạo nghễ.
Cố Trăn đưa tay ra phía sau lưng cô, cởi chiếc áo lót mỏng manh ra. Bầu п*🌀*ự*𝖈 trắng tròn Ⓜ️_ề_𝖒 Ⓜ️_ạ_ℹ️ của Mạch Mang Mang nhẹ nhàng lắc lư, bị Cố Trăn nắm trong lòng bàn tay khẽ khàng xoa nắn, giọng anh trầm khàn: "Lớn hơn rồi."
Nhưng cô ngồi trên người anh lại rất nhẹ.
Mạch Mang Mang mơ màng, ưỡn 𝐧ⓖự-𝒸 theo bản năng để anh 𝐯-𝖚ố-🌴 ѵ-𝑒...
Cô chìm đắm trong 𝐤♓🔴.á.ï 𝖈ả.〽️ anh mang đến, d*â*𝖒 dịch trong suốt chảy ra từ huyệt nhỏ làm ướt cửa hoa. Mạch Mang Mang khẽ uốn éo vòng e●0 𝐭♓●𝐨●ⓝ thả, hai má ửng hồng, ánh mắt gợi tình mê hoặc. Cố Trăn ôm chặt cô, khẽ cười, hô·n Ⓜ️ô·i cô: "Chảy ướt quần anh rồi."
Mạch Mang Mang rụt người lại, không thỏa mãn với sự đụn·ℊ ⓒ·h·ạ·𝖒 ít ỏi như thế, vươn tay 𝐜ở●ⓘ 🍳⛎●ầ●ռ dài của anh, hành động của cô tuy gấp gáp nhưng không có trình tự gì, mất thời gian lâu mà vẫn chưa đi tới đâu. Cố Trăn mặc kệ cho bàn tay nhỏ nhắn dày vò quần anh.
Mang Mang sờ soạn khiến anh càng lúc càng cứng, cô sốt ruột ngẩng đầu nhìn anh, Cố Trăn không chút do dự, 𝐡_ô_n lên khóe môi cô, dỗ dành nói: "Em tự làm đi nào."
Mang Mang lần mò một lúc cũng mở được khóa, kéo khóa quần xuống, côn th*t to lớn bật ra đánh vào tay cô. Cuối cùng nó cũng được tự do, vật đó sưng phồng, kiêu hãnh đứng thẳng, có chút dịch trắng tràn ra trên đỉnh.
Cổ họng khô khốc, tay cô tham lam nắm chặt lấy gậy th*t 𝖓ón●g 𝐛●ỏ●ռ●🌀, cô cúi xuống phía dưới với ánh mắt độ_𝓃_𝐠 †_ìn_h. Cố Trăn nhìn chằm chằm đôi môi đỏ hồng ướ●✞ á●ⓣ của cô đang chạm vào quy đầu. Cô ưỡn bầu 𝐧·gự·c trắng nõn, vùi đầu giữa hai chân anh, lè lưỡi định 𝖑_𝐢ế_𝐦 nó thì bị anh nâng cằm lên.
Mạch Mang Mang tủi thân nhìn nhìn anh: "...Cho em đi."
Ánh đèn vàng ấm áp bao trùm cả căn phòng, nhưng mặt Cố Trăn tối sầm, vẻ mặt vừa lạnh lùng, vừa có chút thương tiếc: "Đừng cầu xin anh."
Giây tiếp theo, cô bị anh đè dưới người, ngã nhào xuống giường. Cố Trăn chống hai tay bên người cô, ⓗ.ô.п cô mạnh bạo, môi lưỡi ⓠ*ⓤấ*𝓃 զцý*🌴. Mạch Mang Mang vòng tay ôm chặt cổ anh, mơ màng nói:"Anh làm em đau.. Cố Trăn."
Cố Trăn lật người cô lại, nằm nghiêng về phía sau cô, một tay xoa п●ɢự●ⓒ cô, tay kia chạm vào khe ɱ-ô-𝐧-ℊ, d*m thủy chảy ra ướt sũng, mềm mịn dinh dính.
"Vẫn còn làm em đau hả?" Cố Trăn cắn vành tai Mạch Mang Mang, tay mân mê hoa huy*t non mềm. Cô rên khẽ, hai chân muốn khép lại nhưng bị đầu gối của Cố Trăn đẩy ra: "Vậy em có biết lúc anh đi vào còn đau hơn không?"
"Em ướt lắm rồi, Mang Mang." Tiếng nói trầm thấp của Cố Trăn thì thầm vào tai cô.
"Anh tiến vào, em ngậm chặt lấy nó, không được kêu đau giống như trước, được không?"
côn th*t dính d*m thủy trơn trượt, ma sát hoa huy*t Ⓜ️ề.ⓜ mạ.𝖎, trượt qua trượt lại.
Mạch Mang Mang bị κ.í.↪️.ⓗ 𝐭.𝒽.í.ⓒ.𝒽 cảm tưởng như sắp cháy thành tro, cô k.ẹ.𝐩 ↪️𝐡ặ.т lấy anh mang đến 𝖈_ả_𝐦 🌀_❗á_𝐜 †_ê ◗ạ_❗, tự nhiên việc gì cũng đồng ý hết: "Ưm ư, anh mau vào đi.."
Ⓜ-ôռ-𝐠 cô ưỡn về sau nghênh đón, Cố Trăn chưa kịp chuẩn bị đã bị 🅓â·ⓜ huyệt của cô ngậm chặt khiến anh ⓡ·ê·𝓃 г·ỉ, huyệt nhỏ ⓜú●ⓣ chặt đến nỗi làm eo anh tê dại.
Anh biết rõ những lời cô nói lúc này không mấy tin cậy, cô là người lạnh lùng và cố chấp, nhất định sẽ không đồng ý.
Cố Trăn khẽ cau mày, cố hết sức nhẫn nhịn, ⓡú_✝️ г_🔼 ngoài, vách thịt non mềm vẫn níu kéo, hút chặt lấy anh. Anh гú_𝖙 r_🅰️, vỗ nhẹ Ⓜ️●ô●𝖓●g cô, hít sâu kiềm chế.
Cô 𝖗.ê.𝖓 г.ỉ phản đối: "Em muốn.."
Cố Trăn tiến vào giữa hai chân cô, vài lần cọ sát vào bên ngoài cửa huyệt, cô 𝓇_ц_𝖓 гẩ_🍸 𝒸-♓-ả-𝐲 n-ướ-↪️, khẽ 𝓇ê_ռ 𝖗_ỉ vài tiếng.
"Ngoan nào, tiết ra đi..."
Hai mắt Mang Mang nhắm nghiền, cơ thể phát run, dần dần đến cao trào. Cố Trăn bỗng cắn đầu vai cô, 𝐝*â*ⓜ dịch nóng hổi trào ra dính vào côn th*t anh, cô bị anh 𝖐í𝖈·𝐡 ✝️·ⓗí·c·♓ 𝖑ê.𝐧 đ.ỉ𝓃.♓.
← Ch. 012 | Ch. 014 → |