"Tống Thiến, đừng làm cho tôi hối hận vì từng ở chung với cô"
← Ch.17 | Ch.19 → |
Tình yêu là xinh đẹp, khi lòng chúng ta tràn đầy vui vẻ khi có được nó, sao lại dự đoán được có một ngày nó cũng sẽ biến chất, sẽ hư thối, thậm chí biến mất. Nhưng mà tình yêu xinh đẹp cũng là ở chỗ khi có được nó cái gì cũng không đi nghĩ, cái gì cũng không để ý.
Chu Thương Thương cũng từng có được một phần tình yêu như vậy, cái thời điểm kia cô trẻ tuổi, bạn trai của cô anh tuấn lại dịu dàng, cái thời điểm kia bọn họ thực bần cùng, ở trong căn phòng giá rẻ sắp bị phá bỏ và di dời, trong phòng đơn sơ, trần nhà thường có mãnh vữa rơi xuống, ống nước thường xuyên bị nứt toét, còn có cái giường gỗ nhỏ 1m5, lúc làm khiến cho cái giường phát ra tiếng kêu kẽo kẹt.
Cái thời điểm đó tiêu dùng còn không có cao như hiện giờ, Chu Thương Thương mỗi ngày tính toán tiền sinh hoạt, khoản tiền nào cũng tiết kiệm đi, chỉ có tiền nhà, như thế nào cũng tiết kiệm không được.
Mùa hè, Tô Dần Chính vùi đầu vào máy tính viết chương trình, Chu Thương Thương ngồi ở bên giường múc dưa hấu, thường xuyên đưa một miếng đến bên miệng Tô Dần Chính, khi giở trò xấu thì đem tất cả hạt dưa hấu đã lấy ra, sau đó đưa đến bên miệng Tô Dần Chính, Tô Dần Chính quen tật há miệng, phát giác không đúng, xoay người nhào về phía cô, Chu Thương Thương đẩy Tô Dần Chính ra: "Ngày mùa hè, không thấy nóng à?"
Mùa đông Chu Thương Thương cứ dựa trên giường với Tô Dần Chính, Tô Dần Chính rót nước nóng vào túi chườm nóng thả tới dưới chân Chu Thương Thương, sau đó nói: "Bà xã, anh còn phải viết xong báo cáo mới ngủ, ngủ ngon."
Chu Thương Thương từ trên giường ngồi lên bưng mặt Tô Dần Chính mổ mổ: "Ông xã cố lên."
Khi đó Tô Dần Chính thường xuyên nói nhất với cô là: "Thương Thương, cho anh chút thời gian, anh sẽ cho em cuộc sống tốt nhất."
Chu Thương Thương thường nói với Tô Dần Chính đó là: "Ông xã, em tin tưởng anh nhất định có thể."
Xác thực, Tô Dần Chính cũng không nói dối gì, Tô Dần Chính thật làm cho Chu Thương Thương sống cuộc sống tốt nhất, bọn họ chuyển nhà ba lượt, căn nhà càng lúc càng lớn, đồ dùng bên trong cũng càng ngày càng quý, một bức họa tùy tiện treo trên tường cũng có giá cả trăm ngàn. Chu Thương Thương cũng không tự tin vớ vẩn, Tô Dần Chính hao hết 7 năm thời gian tạo ra một cái thần thoại thương nghiệp, hắn hiện tại bên dưới có hai công ty đưa ra thị trường, phân biệt hai thị trường ở Hongkong cùng nước Mỹ, hắn còn có một phố buôn bán, hai mươi hệ thống siêu thị lớn, hắn chơi cổ phiếu, bất động sản, kỳ hóa trừ bỏ ánh mắt độc đáo, trên người còn có vận khí tốt khiến người khác hâm mộ không thôi. Chuyện Tô Thiên Lan lại bị lôi ra, bên ngoài cũng sẽ không có người mượn việc này nói móc, ngược lại còn thổi phồng to lớn, thậm chí có người nói thế kỷ này sẽ không lại xuất hiện một Tô Dần Chính thứ hai, hắn là thần thoại, thần thoại là có tính chất truyền kỳ cùng tính chất duy nhất.
7 năm, năm nay Chu Thương Thương qua vài ngày nữa đã hai mươi chín tuổi, Tô Dần Chính còn có mấy tháng nữa cũng đã 31, đều già đi sao? Nhưng mà có bao nhiêu đôi vợ chồng đến độ tuổi này mới bắt đầu bước vào giáo đường hôn nhân, mà bọn họ cũng đã ở trên con đường hôn nhân này càng đi càng xa.
——————————————————————————
Chu Thương Thương đứng ở cửa sổ sát đất, phía sau là bóng đêm nặng nề, bên ngoài vang vài tiếng sấm rền, bên trong trần nhà hệ thống điều hòa trung tâm, gió lạnh từ nơi nguồn gió được thổi ra nhè nhẹ.
Tô Dần Chính tiến lên ôm lấy Chu Thương Thương, hắn ngửi thấy trên người cô mùi sữa tắm thơm ngát, than thở nói: "Thật thơm."
Chu Thương Thương mặc Tô Dần Chính ôm, mãi đến khi Tô Dần Chính dùng răng nanh cởi bỏ cái cúc áo thứ hai trên áo ngủ cô, Chu Thương Thương thản nhiên mở miệng nói: "Dần Chính, tôi sợ nhiễm bệnh."
Tô Dần Chính đột nhiên ngẩng đầu, khuôn mặt tuấn nhã có phần vặn vẹo đôi chút, đồng tử đen thẳm chậm rãi co rút lại, cánh tay hắn đặt trên tay Chu Thương Thương cũng có chút khống chế không được lực đạo, cứng ngắc nắm vào xương cốt Chu Thương Thương.
"Anh bẩn?" Tô Dần Chính ánh mắt nặng nề, chống lại ánh mắt của Chu Thương Thương, "Vậy em cảm thấy ai sạch sẽ, Thập Nhất sao?"
Chu Thương Thương tính toán thoát khỏi gông cùm của Tô Dần Chính, Tô Dần Chính lại gia tăng thêm lực đạo, đem Chu Thương Thương để ở trên tường, hai người chóp mũi chạm chóp mũi, hô hấp ấm áp mà Tô Dần Chính thở ra toàn bộ phun trên mặt Chu Thương Thương.
"Thương Thương, trên đời không mấy đàn ông là sạch sẽ, nhất là Thập Nhất, em có khả năng không biết —— "Tô Dần Chính kéo ra nụ cười khẽ, ghé vào lỗ tai Chu Thương Thương, nhỏ giọng nói, "Anh nói cho em, nó mười lăm tuổi đã chơi song phi..."
Chu Thương Thương giơ tay lên cho Tô Dần Chính một cái tát: "Anh cút cho tôi!"
Tô Dần Chính tay phải vuốt khuôn mặt bị Chu Thương Thương đánh, nhìn thật sâu vào mắt Chu Thương Thương, thật cút mất.
Chu Thương Thương vô lực ngồi ở trên giường, dưới lầu truyền đến tiếng Tô Dần Chính mở cửa đóng cửa, sau đó là tiếng khởi động ô tô, cho đến khi xe chạy khỏi gara, dần dần chạy khỏi khu biệt thự.
Cô cùng Tô Dần Chính lại một lần nữa tan rã trong không vui, đối chọi gay gắt giống như hôm nay vậy, cô cùng Tô Dần Chính dường như đã diễn luyện hơn một ngàn lần, đối với việc này cô đã có chút chết lặng.
Mỗi lần sau khi kết thúc cãi nhau, Tô Dần Chính hoặc đi công tác hoặc đi "Nhà" khác ngốc vài ngày, vài ngày sau trở về, hắn sẽ mang cho cô một món lễ vật, cô cũng sẽ nhận, dễ thu dễ phóng.
Có một phụ nữ Giang Tây chồng là ông chủ mỏ than dạy cô: "Thừa dịp chưa ly hôn để dành chút tiền, phòng ngừa vạn nhất."
Chu Thương Thương không biết mình có muốn phòng ngừa vạn nhất hay không, cô nghĩ, nếu thực ly hôn, Tô Dần Chính hẳn là sẽ không ở trên mặt tiền tài ủy khuất cô cái gì, bởi vì hắn đã ở trên mặt tình cảm ủy khuất cô.
-
Tô Dần Chính hôm nay uống lên không ít rượu, trước đó hắn nhận được điện thoại của Trần Uyển Di khi đang cùng một vị ông chủ Mexico uống rượu hoa điêu Thiệu Hưng, thứ rượu hoa điêu tốt nhất đặt trên bếp đồng tinh xảo dùng lửa nhỏ nấu không ngừng, toàn bộ ghế lô hương rượu lượn lờ.
Trần Uyển Di ở trong điện thoại thì thầm nói một đống lớn kỳ thật hắn cũng không có nghe cẩn thận, mãi đến khi di động của Trần Uyển Di bị Hàn Tranh cướp đi, cả người hắn đột nhiên tỉnh lại.
Rượu hoa điêu ở trong bụng hắn không ngừng bốc lên, hắn ra khỏi ghế lô, ghé vào toilet vàng óng nhịn xuống nôn mửa hỏi một câu: "Thương Thương không việc gì chứ?"
Hàn Tranh ở trong điện thoại trách cứ làm cho hắn có chút hoảng hốt, sau đó Hàn Tranh liền cúp điện thoại, hắn ghé vào bồn rửa nôn mửa rất lâu, mãi đến khi toàn bộ bụng đều trống rỗng, khó chịu như thiêu như đốt.
Sau đó hắn đứng thẳng người, mở ra vòi nước mạ vàng rửa tay rửa mặt, chậm chạp rửa xong lại dùng khăn mềm chà lau sạch sẽ.
Hắn gọi điện thoại công đạo cho trợ lý an bài kế tiếp cho ông chủ Mexico còn trong ghế lô, ra khỏi nhà hàng chạy xe hướng về đường Hoa Khê.
Hắn ở nhà đợi một hồi lâu, Thương Thương còn không có trở về, hắn cầm di động cũng không dám quay số điện thoại, sau đó Thương Thương đã trở lại, bọn họ lại một lần nữa xé rách da mặt lẫn nhau.
Đây không phải là lần đầu tiên bọn họ cãi nhau, cũng không phải là lần dữ dội nhất, có lẽ về sau bọn họ còn có thể ầm ỹ rất nhiều lần nữa, cho nên cãi nhau như vậy thật sự rất râu ria, không phải sao?
-
Hàn Tranh về nhà thấy được Tống Thiến đang ngồi ở trong phòng khách cùng mẹ mình uống trà, Tống Thiến cười với anh khi thấy anh vào cửa, mẹ Hàn cười tiếp đón con mình lại đây: "Thập Nhất a, qua đây xem Thiến Thiến đưa cho mẹ cái áo choàng xem đẹp không?"
Hàn Tranh quét mắt nhìn áo choàng màu đỏ sậm mẹ mình cầm trong tay, anh biết mẹ mình ghét nhất chính là màu đỏ sậm, Tống Thiến đưa cho bà loại áo choàng màu này vậy mà có thể giả vờ một bộ dáng thích không buông tay.
"Cũng tạm." Hàn Tranh nói thật có lệ, sau đó xoay người lên lầu.
Mẹ Hàn phẫn nộ nở nụ cười, sau đó vỗ vỗ bả vai Tống Thiến: "Hai đứa lên lầu tán gẫu, đã hầu bà lão này cả một buổi chiều, rất buồn chán đi."
Tống Thiến lắc đầu, sau đó nói với mẹ Hàn: "Con đây đi lên với A Tranh.
Mẹ Hàn: "Đi đi thôi."
Hàn Tranh đứng trước gương trong phòng cởi caravat, sắc mặt bình tĩnh nhìn gương mặt cô gái xuất hiện trong gương, thấy cô tiến vào, lấy tay chỉ chỉ sô pha trong góc, ý bảo Tống Thiến trước ngồi xuống, dừng một chút, thản nhiên mở miệng: "Tống Thiến, em không nên tới nữa."
Tống Thiến đi đến trên sô pha trong phòng ngồi xuống, ngửa đầu: "Vì sao, chúng ta còn chưa có chia tay đâu?"
Hàn Tranh quay đầu, nhìn chằm chằm Tống Thiến vài giây: "Là có ý gì?"
Tống Thiến cúi đầu nhìn móng tay hôm nay mình vừa mới làm, chậm rãi mở miệng nói: "A Tranh, em thích anh như vậy, anh thật sự không thể đối với em như thế."
Hàn Tranh ừ một tiếng, đem áo khoác cởi ra móc trên giá áo, mở cửa phòng thay đồ móc lên, sau đó đi ra.
Trên người anh chỉ mặc một bộ đồ vải bông bó sát màu trắng, cổ chữ V, Hàn Tranh hai tay ôm ngực, dáng người biếng nhác dựa trên cửa phòng thay đồ, nói chuyện tiếng nói trầm thấp mà lười biếng: "Nếu có chỗ nào thương tổn em, tôi thật có lỗi, nhưng mà chia tay là chia tay, Thiến Thiến, điều kiện của em rất tốt, thật không cần thiết treo trên người tôi."
Tống Thiến nắm chặt hai tay, có chút muốn nói nhưng làm thế nào cũng nói không nên lời, qua một hồi, cô hít sâu hai hơi, hỏi: "Hàn Tranh, anh phải rời khỏi em, là vì Chu Thương Thương sao."
"Chu?" Hàn Tranh nở nụ cười một chút, "Cô ấy không phải hẳn là họ Tống sao?"
Tống Thiến không để ý tới lời nói xen của Hàn Tranh, đứng lên: "Hiện tại cô ấy sống không hạnh phúc anh liền khó chịu sao, sau đó vội vàng muốn đi sắm vai tình thánh sao?"
Hàn Tranh nháy mắt một chút, trên mặt lộ vẻ không vội không nóng nảy tươi cười: "Thiến Thiến, đây là chuyện của tôi."
Tống Thiến đi đến trước mặt Hàn Tranh, ý đồ bắt lấy tay anh, Hàn Tranh ung dung rút tay mình ra, biểu tình nghiêm túc mấy phần: "Tống Thiến, tôi lặp lại lần nữa, chúng ta thật sự chia tay, trước đó chúng ta chỉ là yêu đương, không phải kết hôn, chẳng lẽ tôi muốn chia tay, còn phải cùng em đi cục dân chính lấy giấy công chứng sao?"
Tống Thiến cắn môi: "Hàn Tranh, anh đừng vờ ngớ ngẩn được không?"
"Vờ ngớ ngẩn cái gì?" Hàn Tranh cười hỏi.
"Anh cho là Chu Thương Thương thật sự cần anh sao, cô ấy chỉ là lợi dụng anh có biết hay không, Tô Dần Chính hiện tại ở bên ngoài có phụ nữ, Chu Thương Thương muốn lợi dụng anh kích thích hắn, chờ khi Tô Dần Chính hồi tâm chuyển ý, cô ấy sẽ cảm kích anh sao, chỉ biết lập tức đem anh quăng sang một bên, Hàn Tranh, đừng ngốc được không, anh cho là Chu Thương Thương sẽ thật sự rời khỏi Tô Dần Chính sao? Cô ấy trước kia tình nguyện cùng ba em trở mặt cũng muốn cùng Tô Dần Chính chết chung một chỗ, cô ấy yêu Tô Dần Chính muốn chết, giống như em yêu muốn chết anh vậy, là rời không được, hiểu hay không hả, A Tranh?"
Hàn Tranh phất ra Tống Thiến, sau đó đi đến quầy rượu rót một ly rượu vang, đặt ở trên tay lắc lắc, nhấp một ngụm, nhìn Tống Thiến kiến nghị nói: "Cô không làm giáo sư phân tích tình cảm thật sự là đáng tiếc."
Tống Thiến quay đầu, không nhìn tới Hàn Tranh.
Hàn Tranh buông ly rượu, chăm chú nhìn Tống Thiến nói: "Thiến Thiến, tôi với cô chia tay cùng Thương Thương không có bất luận cái quan hệ nào, nếu cô ấy thực cần tôi kích thích Tô Dần Chính, chúng ta đây đoán chừng ngay cả bắt đầu cũng không có." Dừng một chút, "Tống Thiến, đừng làm cho tôi hối hận vì từng ở chung với cô."
← Ch. 17 | Ch. 19 → |