Truyện:Tâm Chiếu Bất Huyên - Chương 54

Tâm Chiếu Bất Huyên
Trọn bộ 84 chương
Chương 54
Anh yêu em nhất sao
0.00
(0 votes)


Chương (1-84)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Mạnh Tư Nghiên nằm trên giường bệnh, sắc mặt cô trắng bệch, hôm nay lại phải đi làm xét nghiệm gì đó, ngày nào cũng vậy, bản thân cô cũng không biết thời điểm nào mới là hồi kết thúc.

Sau khi làm xong tất cả, cô ngơ ngác nhìn trần nhà.

Lúc này, Kỷ Thiệu Quân bưng loại cháo mà cô thích đến, đáng tiếc, hiện tại cô chẳng có chút thèm ăn nào.

Cô nắm lấy chăn, ánh mắt ung dung nhìn Kỷ Thiệu Quân: "Không thể tưởng tượng được Lục Tử Chiếu thật sự đối xử với cô ấy như vậy."

Kỷ Thiệu Quân thấy chuyện không liên quan đến mình nên cũng chẳng có cảm giác gì: "Em cho là toàn bộ đàn ông trên thế giới đều giống anh đối với em chắc? Cho nên, đi hỏi trời xanh xem tại sao mình lại may mắn như vậy đi!"

"Chính xác. Toàn bộ đàn ông trên thế giới thật đúng là chẳng có mấy ai đánh phụ nữ giống anh." Mạnh Tư Nghiên trừng mắt liếc anh ta, trong ánh mắt mang theo chút khinh thường.

Kỷ Thiệu Quân không có nửa điểm xấu hổ, nghếch mắt: "Là ai mỗi ngày đều ở đó mà kêu nam nữ bình đẳng hả? Chỉ cho phụ nữ đánh chửi đàn ông, còn không được phản kháng? Phụ nữ chính là có cái kiểu vừa kêu phải bình đẳng lại vừa tuyên bố mình là kẻ yếu cần được bảo vệ, bản thân mình trước sau mâu thuẫn như vậy, lại còn muốn đàn ông mỗi thời mỗi khắc đều phải cưng chiều mình, đó không phải là ngớ ngẩn sao? Đồ ngu mới có thể vẫn cưng chiều người phụ nữ như thế."

"Đúng vậy, Kỷ Thiệu Quân anh vĩnh viễn là người thông minh nhất." Mạnh Tư Nghiên không muốn để ý đến anh ta nữa, nằm xuống chùm chăn đến tận đầu.

Kỷ Thiệu Quân đi lên phía trước kéo chăn của cô ra: "Lại tức giận?"

"Không."

Kỷ Thiệu Quân cười cười, rõ ràng là không tin: "Anh cũng vẫn không hiểu, chuyện người khác em quan tâm như vậy làm gì. Cũng không phải em không biết tình cảm bao nhiêu năm nay giữa Lục Tử Chiếu và Bách Lam, chẳng lẽ còn thực sự nghĩ rằng Lục Tử Chiếu sẽ vì Nghê Vân Huyên mà làm rất nhiều chuyện?"

Mạnh Tư Nghiên lắc đầu: "Đừng đùa nữa, Lục Tử Chiếu muốn làm gì không phải anh đoán được rồi sao? Vờ vờ vịt vịt nói ra mấy lời này, nghĩ rằng có thể làm bản thân mình trở nên tốt hơn?"

Kỷ Thiệu Quân sửng sốt: "Em nghe lén bọn anh nói chuyện?"

Mạnh Tư Nghiên không mở miệng nữa.

Trên thực tế, Kỷ Thiệu Quân vẫn chưa nói nhiều với Lục Tử Chiếu, chỉ là lấy tâm trạng phấn khởi gọi điện cho Lục Tử Chiếu: "Anh rất vinh hạnh, hôm nay nhận được lời khen ngợi từ một người nào đó, hơn nữa người ta còn hạ thấp cậu nâng anh lên để khen ngợi nữa."

"Kỷ Thiệu Quân, anh chỉ có chút tiền đồ đấy thôi." Lục Tử Chiếu không để tâm.

"Mẹ cậu tìm anh."

"Ừm."

"Cậu không muốn biết dì nói gì với anh?"

"Không muốn."

"Cái đồ nhà cậu thật là chán chết. Mẹ cậu nói với anh 'Trước kia dì vẫn nghĩ anh mới là người ngu xuẩn nhất, hiện tại mới biết được, con dì còn ngu xuẩn hơn anh'." Kỷ Thiệu Quân tự nói rồi không nhịn được nở nụ cười.

Ừ, so về độ ngu xuẩn Kỷ Thiệu Quân thắng, cho nên rất thoải mái.

Lục Tử Chiếu căn bản không để ý tới anh ta, trực tiếp ngắt điện thoại.

Lúc này Kỷ Thiệu Quân nhìn Mạnh Tư Nghiên, thật là một người phụ nữ thông minh, chỉ bằng một câu của Cát Tư Dao, có thể đủ để đoán ra tất cả.

Anh sờ lên mặt Mạnh Tư Nghiên, nhẹ nhàng vuốt ve, giống như vuốt thứ mình yêu thích nhất: "Tư Nghiên, bỏ đứa bé đi!"

Ánh mắt Mạnh Tư Nghiên không có gợn sóng gì, chỉ là bình tĩnh nhìn anh: "Lúc trước anh cũng dùng tâm tình như vậy nhìn người phụ nữ anh yêu xóa sạch con anh?"

Miệng anh hơi run lên, chuyện cũ tái hiện lại trong đầu, ánh mắt anh phức tạp nhìn cô: "Đó là ngoài ý muốn."

Cô cười châm chọc: "Anh cũng biết, không phải ngoài ý muốn."

"Anh nói là ngoài ý muốn." Anh nóng nảy, hất tất cả chén cốc bình trà trên bàn xuống.

Cô rất ít khi khóc, rất ít rất ít khi, nhưng nhìn thấy bộ dạng của anh thì thật sự không đành lòng: "Nếu đứa bé này không còn, em đây cũng không thể lại có con nữa, đúng không?"

"Em cũng không nên giấu anh giữ lại nó."

"Nhưng em phải sinh nó ra, nhất định phải sinh nó ra."

"Tư Nghiên, chúng ta có thể không cần đứa bé, không cần con, hai người chúng ta cả đời sống bên nhau. Em muốn gì anh đều cho em, nhưng chính là không cần đứa bé này."

"Coi như em nợ anh." Cô lau nước mắt: "Nếu không phải vì em, có lẽ, anh sẽ cùng người anh yêu sống đến già, con của anh cũng sẽ được sinh ra, sau đó bọn anh một nhà ba người sống hạnh phúc bên nhau, là em hủy hoại cuộc đời anh."

Kỷ Thiệu Quân lắc đầu: "Em cũng biết, anh chưa bao giờ oán hận em."

"Để em sinh đứa bé này ra đi, anh cũng biết đấy, chuyện gì em cũng có thể làm được."

Kỷ Thiệu Quân không còn cách nào nhìn cô, đúng vậy, cô rất thông minh, biết anh vĩnh viễn không thể cự tuyệt cô.

Đều nói hồng nhan bạc mệnh, mà cô thì chiếm hết.

Kỷ Thiệu Quân ra khỏi phòng bệnh, đứng sang một bên, nói chuyện với người phụ trách bệnh tình của Mạnh Tư Nghiên là Quý Bách Hiên: "Cô ấy sinh đứa bé này ra, nguy hiểm bao nhiêu?"

"Anh cũng biết đấy, cũng không phải là nguy hiểm, mà là mổ thì phá hủy cấu trúc cơ thể, rất khó tưởng tượng được tế bào cơ thể của cô ấy sẽ sinh trưởng như thế nào. Có thể là nhanh hơn, có thể là chậm hơn, chuyện này thì không ai biết được cả, thứ đáng sợ chính là không biết."

Kỷ Thiệu Quân gật gật đầu: "Tôi hiểu rồi, thật làm phiền anh, gọi anh từ thành phố Nhân Hạ tới đây."

"Không sao, đây cũng coi như công việc của tôi."

Kỷ Thiệu Quân đứng một lát, rồi lại đi vào phòng bệnh.

Mạnh Tư Nghiên còn chưa ngủ, dường như đang đợi anh: "Kỷ Thiệu Quân, đột nhiên em rất muốn biết, anh yêu em nhất sao?"

Anh đảo mắt: "Vấn đề này, chờ giây phút trước khi anh chết em hỏi lại, anh nhất định sẽ thành thật nói cho em."

*****

Mấy ngày tiếp theo, mặc thế giới bên ngoài xoay chuyển như thế nào, Nghê Vân Huyên vẫn ở trong nhà trọ, không ra khỏi nhà, không lên mạng, không xem tin tức giải trí.

Thậm chí trong lòng cô còn có chút tâm lý trả thù, bất kể trên mạng những người đó nghĩ hết cách dùng từ ngữ thế nào mắng chửi cô, cô vẫn sống rất tốt, thậm chí còn ăn ngon ngủ kỹ, so sánh với nhau, thật ra cô cũng không đến nỗi nào.

Mà Lương Bích cũng vẫn chưa nói cho cô, bản thân chị dùng cách uy hiếp sẽ từ chức để tiếp tục làm việc với cô.

Không chú ý tới những chuyện đó, tất cả dường như đều trở nên tốt đẹp.

Nhưng hôm nay, Lương Bích lại mang đến cho cô một tấm thiệp mời.

Nghê Vân Huyên cầm tấm thiệp, nhìn không ra có chỗ nào không đúng: "Tả Bình Lăng này là người nào vậy, tự nhiên vào lúc này gửi thiệp mời em đến tham dự bữa tiệc anh ta đứng ra tổ chức, điều này có vẻ không hợp với lẽ thường."

"Tả Bình Lăng là người nối nghiệp của Trang Vinh, được dạy dỗ rất tốt, mới về nước mấy năm nay, chuyện công ty xử lý cũng không tồi. Có điều, hẳn là không phải anh ta muốn mời em đến."

Nghê Vân Huyên nâng mày, vào lúc này người muốn mời cô đến, hơn phân nửa đều là muốn cười nhạo nhỉ!

"Tả Bình Lăng có vẻ thân thiết với Tôn Điềm, quan hệ giữa hai người có chút mập mờ, hơn nữa dường như Tả Bình Lăng là thật sự động lòng với Tôn Điềm."

Nghê Vân Huyên gật gật đầu, doanh thu phòng vé của cũng bình thường, không tốt lắm, nhưng cũng không được tính là tệ, vì thế, cả đoàn phim đều cho là vấn đề từ Nghê Vân Huyên, nói cô làm doanh thu giảm xuống; mà dàn diễn viên của bộ phim này có Tôn Điềm diễn vai Giang Nhân Đình nhận được càng nhiều lời khen ngợi, không ít đạo diễn đều bày tỏ rằng bộ phim tiếp theo đã nghĩ đến việc mời cô ta. Mà tên của Tôn Điềm cũng dần sánh kịp với hai chữ "thực lực", trong làn gió thần tượng đi đóng phim, Tôn Điềm dựa vào diễn xuất của mình nhận được không ít sự công nhận.

"Cho nên, hẳn là Tôn Điềm muốn mời em đến?" Cô cười cười: "Thật đúng là nhớ thương em mà."

"Em đã từng nghĩ tới chưa, có lẽ, một loạt tin tức tiêu cực của em xuất hiện đều là bị cô ta tính kế?"

Nghê Vân Huyên nhìn chằm chằm vào Lương Bích: "Mẹ em từng nói với em, đánh bại chính là đánh bại, bất kể người khác dùng phương pháp gì, nếu không muốn thất bại, vậy hãy làm cho mình có khả năng bất bại, cho nên, ai hại em cũng không quan trọng."

Lương Bích gật đầu: "Vậy em thấy thế nào?"

"Nếu em không đi, thế không phải là làm người muốn xem trò hay thất vọng rồi sao?"

Lương Bích cũng không biết là đúng hay không đúng, "Hôm đó, Lục Tử Chiếu và Bách Lam cũng sẽ tham dự."

Cơ thể cô cứng đờ, con ngươi nhanh chóng chuyển động: "Vậy không phải là tốt lắm hay sao, mọi người đến đông đủ."

Mà đã thực sự quyết định muốn đi rồi, cô cũng tốn không ít công sức, Lương Bích cũng dùng đến toàn bộ người trong đội của mình, đưa Nghê Vân Huyên đi làm tóc, sau đó mua trang phục, mua giày, toàn thân đều kết hợp hoàn hảo. Bởi vì, họ đều biết, bất luận Nghê Vân Huyên mặc thành bộ dạng gì, đêm nay cô đứng ở đó nhất định sẽ trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người, nếu đã như vậy, chi bằng làm cho bản thân mình càng thêm mỹ lệ, càng thêm mê hoặc lòng người, đây cũng là lần đầu tiên Nghê Vân Huyên thử trang điểm như vậy, vô cùng xinh đẹp, khí chất động lòng người.

Muốn cho những người chê bai cô nhìn xem, khi họ chế nhạo và chê bai cô, cô không đau lòng đến mất ăn mất ngủ, cũng không khổ sở rơi nước mắt, cô còn sống, dùng cách thức xán lạn còn sống.

Lương Bích bảo vệ cho Nghê Vân Huyên từ lúc xuống xe, giống như cô vẫn là tia chớp chói mắt Nghê Vân Huyên như cũ, trên môi cô mang theo ý cười nhàn nhạt.

Đã có không ít phóng viên chờ ở đây, tất cả cô đều không nhận phỏng vấn, tùy ý người khác chụp ảnh thế nào thì chụp.

Mà đi vào hội trường, dường như cô cũng trở thành tiêu điểm.

Lúc này rất nhiều người lại ngầm hiểu ý nhìn về phía bên kia, Lục Tử Chiếu và Bách Lam đang nói chuyện với nhau, thân mật lại ái muội.

Nghê Vân Huyên quét mắt qua mọi người một lần, chưa dừng lại ở đâu cả.

Trong tầm mắt, đàn ông tây trang giày da, phụ nữ mặc lễ phục dạ hội xinh đẹp, rất nhiều người mang theo ánh mắt kinh ngạc, mà tất cả cô đều lướt qua, tất cả cô đều không để ý đến.

Đối với việc cô xuất hiện, không ít người đều cảm thấy kì quái, nhưng cũng không nghĩ tới chuyện đến gần hỏi cô.

Mà Bách Lam ở bên cạnh Lục Tử Chiếu lại chầm chậm đi về phía cô, Lương Bích kéo cô: "Em có thể không?"

Cô gật đầu: "Không sao, chị có thể đi nghỉ ngơi rồi, em không có gì không thể cả."

Lương Bích lại nhìn cô một cái: "Vậy tự em phải chú ý đấy."

Trên mặt Nghê Vân Huyên vẫn mang theo ý cười, nhìn Bách Lam đi tới.

"Sớm nghe đến đại danh của cô Nghê, hôm nay mới có thể gặp mặt, cô Nghê tuyệt sắc phong hoa thật không phải là tin đồn vô căn cứ." Bách Lam cũng mang theo ý cười.

"So với cô Bách, tôi cũng chỉ là lừa đời lấy tiếng mà thôi, có thể gặp được cô Bách mới là vinh hạnh của tôi." Cô bưng một ly rượu lên: "Tôi kính một ly trước."

Bách Lam đánh giá cô từ đầu đến chân một lần: "Cô Nghê nhìn hòa nhã thế, thì ra cũng phóng khoáng như vậy.", rồi cũng uống ly rượu trong tay mình.

"Thật ra tửu lượng của tôi cũng không được tốt lắm, nhưng mà có thể gặp được cô Bách, nhất thời hứng khởi liền uống cạn."

Ánh mắt Nghê Vân Huyên lãnh đạm, ngay cả đánh giá cũng không, điều này làm Bách Lam không khỏi có chút tò mò.

Mà lúc này, Lục Tử Chiếu cũng đi về phía hai người.

Trước khi Lục Tử Chiếu mở miệng thì Nghê Vân Huyên đã cười nói trước: "Lục tổng, đã lâu không gặp."

Cô nhìn anh, ánh mắt thản nhiên.

Chuyện cũ đã qua, đều hóa thành làn khói từ từ bay đi, giờ phút này, đứng ở đây chính là Lục Tử Chiếu của Viễn Xuyên và diễn viên Nghê Vân Huyên.

Tựa như lần đầu tiên ở tiệc rượu cô nhìn thấy anh, trong lòng sợ hãi, lại vẫn tới gần anh, cho dù tay còn đang phát run; địa điểm không giống, tình cảnh giống, người cũng giống, lời cũng giống, nhưng cô không giống, cô không căng thẳng nữa, liền giống như thật sự không quen biết anh, mang theo sự thản nhiên, mang theo vẻ lạnh nhạt.

"Nghê tiểu thư cũng đã lâu không gặp."

Bách Lam đưa tay khoác vào tay Lục Tử Chiếu, trên mặt nở ra nụ cười hoàn mỹ: "Cô Nghê và Tử Chiếu đã hợp tác qua vài bộ phim, hẳn là cũng thân thuộc nhỉ!"

Nghê Vân Huyên cũng lộ ra ý cười nhàn nhạt: "Thật ra nhà đầu tư và diễn viên rất khó có thể gặp nhau được một lần, số lần tôi nhìn thấy Lục tổng trên tivi lại tương đối nhiều, có điều Lục tổng ở ngoài đời và Lục tổng trên tivi đều ăn ảnh giống nhau."

"Nghê tiểu thư nói đùa rồi." Lục Tử Chiếu nhàn nhạt phun ra một câu.

Mà Bách Lam cũng cười: "Cô Nghê khen anh ấy như vậy, trở về anh ấy lại tự cao tự đại cho mà xem. Nhưng mà, nếu đều là người quen, lúc tôi và Tử Chiếu kết hôn, cô Nghê nhất định phải tham dự đấy."

"Đương nhiên rồi." Nghê Vân Huyên nhìn thoáng qua cánh tay đang khoác của hai người họ: "Hơn nữa, Lục tổng và cô Bách thật sự rất xứng đôi."

Bách Lam chỉ cười nhạt, lại vào lúc này gặp được người quen, sau đó cáo từ Nghê Vân Huyên.

Nghê Vân Huyên đứng tại chỗ, trên mặt không có cảm xúc gì.

Không biết từ khi nào, Tôn Điềm đã đứng sau lưng cô: "Nếu trên màn ảnh cô có thể diễn xuất tốt như vừa rồi thì cũng sẽ không bị người ta chỉ trích."

"Tôi tư chất tự nhiên ngu dốt, đương nhiên không thể lĩnh hội nhanh như cô Tôn rồi, dù sao cũng phải chịu chút gian khổ mới biết phải diễn như thế nào."

"Cô thay đổi rồi." Tôn Điềm nhìn cô: "Thật sự thay đổi."

"Có lẽ vậy." Cô cũng không quan tâm.

Nhưng lúc này Tôn Điềm vẫn chưa buông tha cô: "Nếu cô Nghê đã đến đây, chi bằng biểu diễn một tiết mục để mọi người vui vẻ đi! Nếu không, không phải như chưa tới hay sao?"

Tôn Điềm giữ chặt lấy tay cô, không cho cô rời đi.

Mà cùng lúc đó, cũng có vài người làm bộ như vô tình đứng sau Tôn Điềm, bọn họ đều chờ lệnh của Tôn Điềm bất cứ lúc nào.

Nghê Vân Huyên nhìn chằm chằm Tôn Điềm, rất lâu, mới cười cười: "Chuyện này rất đơn giản, lấy tình cảm giữa chúng ta, biểu diễn một tiết mục cũng không có vấn đề gì."

Lúc này Tôn Điềm mới buông cô ra: "Rất tốt."

Mà Nghê Vân Huyên đi giày cao gót, đứng ở trong đám đông, đối mặt với rất nhiều ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của người khác, biểu diễn một điệu múa.

Bóng dáng đỏ rực của cô giống như một dải lụa, ở giữa đám đông nhẹ nhàng tung bay, ngón tay căng chùng vừa phải, đôi chân thon dài duỗi ra lại thu về, giống như một con chim công kiêu ngạo, chạm vào trái tim, vốn là một điệu múa bình thường, bộ dạng thướt tha của cô lại hiện ra giữa mỗi cử chỉ; bóng dáng cô nhảy lên, tựa như ngọn lửa bùng cháy, khi thì linh động, khi thì chênh chếch, khi lại tráng lệ rực rỡ.

Bóng dáng cô như ngọn đuốc, hấp dẫn ánh mắt của mọi người ở đây.

Cô múa xong điệu này, trong đám người tự nhiên vang lên tiếng vỗ tay, cô không nhìn bất luận một người nào.

Đây là vốn liếng mà mẹ nói nhỉ, khi cô có kĩ năng vững vàng để nhảy múa, người khác nhìn thấy chỉ là điệu múa của cô, chỉ là vẻ đẹp ấy, quên đi những lời gièm pha về cô, quên đi khoảnh khắc trước đó cô còn là nghệ sĩ trở thành tấm gương xú uế có tiếng trong lòng họ.

Cô rời khỏi đám người, đi về phía cửa, Lương Bích đang ở đó chờ cô.

Mà những người này nhìn bóng dáng cô rời đi, vậy mà cũng chỉ là ngơ ngác nhìn, nhìn cô rời đi.

Tay của Bách Lam từ trên cánh tay của Lục Tử Chiếu buông xuống, cô không có độ ấm mở miệng: "Chân cô ấy bị thương rồi."

"Anh biết."

Crypto.com Exchange

Chương (1-84)