← Ch.572 | Ch.574 → |
Chương 581
"Bọn tôi cứ chặn đó, làm gì nhau?"
Nói dăm ba câu không hợp nhau là đám người đó liền xông tới chỗ Trương Thịnh Hải, Bảo Ngọc thấy vậy, sợ em trai bị thiệt nên liền định xuống khuyên giải. Chính vào lúc này, cửa bên ghế lái của xe đột nhiên bị kéo ra, sau đó có một người ngồi vào. Bảo Ngọc còn chưa kịp nhìn rõ thì người đó đã nhanh lẹ khởi động xe lùi lại phía sau.
Nhìn thấy chiếc xe bị lái đi, Trương Thịnh Hải liền kinh hoảng: "Chị!!" Cậu muốn đuổi theo, nhưng đám người đó lại như là không chịu buông tha cho cậu vậy, bọn họ xông tới như ong vỡ tổ.
"Mẹ kiếp tránh ra hết đi!" Trương Thịnh Hải tức giận rồi, cậu bây giờ đã không còn như xưa nữa, không những được huấn luyện ở Hải Thiên Đường, mà còn có một cao thủ như Ngọc Diệp ở bên cạnh, thân thủ đương nhiên là rất tốt, chỉ với vài phát mà đã xử lý xong đám người này rồi. Nhưng lúc cậu muốn đuổi theo thì đã không còn nhìn thấy bóng dáng của Bảo Ngọc nữa rồi.
"A! Chết tiệt!" Cậu sốt sắng tột cùng, định móc điện thoại ra thông báo cho anh rể, nhưng lại phát hiện điện thoại đang để trên xe.
Cậu quay đầu lại, rồi mò ra một chiếc điện thoại trên người kẻ đang nằm ở bên cạnh, rồi vội vàng gọi về đường Hằng Nguyên...
Chiếc xe lao nhanh như tên bắn, trực tiếp đi thẳng ra hướng bờ biển.
"Ngừng xe!!" Bảo Ngọc xông tới định giành lấy vô lăng của đối phương, nhưng người đàn ông ngồi trên ghế lái chỉ cần đưa tay ra một cái là liền đẩy cô về bên cạnh. Tuy lực đạo không nhỏ, nhưng vẫn nắm bắt đúng vị trí, tránh làm bị thương đến cô.
Sau khi trải qua một loạt nguy hiểm, Bảo Ngọc dường như là nhận định theo bản năng, đối phương là địch chứ không phải bạn! Chứ nếu không sẽ không đeo một chiếc mặt nạ để người khác không nhận ra mặt như vậy!
"Anh mà không ngừng xe, tôi sẽ nhảy xuống đó!" Bảo Ngọc cắn chặt răng rồi cởi dây an toàn ra, sau đó mở cửa định nhảy xuống, nhưng ai ngờ, đối phương lại một tay bắt lấy, cưỡng ép cô ngồi lại vị trí!
Bảo Ngọc làm sao có thể ngoan ngoãn được, cô liều mạng đánh đấm: "Cút ra! Tôi không cần biết anh là ai, đừng mong lợi dụng tôi để uy hiếp anh ấy!"
Thanh âm vừa dứt, chiếc xe đột nhiên rẽ hướng, rồi xông thẳng xuống bãi cát bên dưới...
Chiếc xe xông lên bãi cát, cả đường đi lắc lư lảo đảo, khiến cho Bảo Ngọc không nắm vững nên bị hất ra ngoài.
Cùng lúc đó, một bóng ảnh cũng nhảy xuống xe và bổ nhào về phía cô, anh ta nhanh chóng kéo cô vào trong lòng mình, dùng cơ thể mình để bảo vệ cho cô, sợ cô sẽ bị những viên đá nhỏ trên mặt cát quẹt trúng. Sau khi lăn mấy vòng, hai người mới ổn định lại.
Đầu óc Bảo Ngọc xay xẩm, vết thương kia vốn vẫn chưa lành, vừa nãy liều mạng giãy dụa quá độ lại hao tổn đi gần hết sức lực, bây giờ cô ngay cả sức để bò dậy cũng không có nữa, sắc mặt cô trắng bệch, cả cơ thể cũng nhịn không được mà phát run.
"Có bị thương chỗ nào không?" Anh lo lắng hỏi, thanh âm khàn khàn lỡ miệng thốt ra, khiến cho Bảo Ngọc sững sờ.
Đó chính là sự khàn khàn giống hệt với Tiêu Mặc Ngôn, hình như là đã bị thương qua rồi, tuy không nhận ra được âm sắc vốn có, nhưng lại mang theo một cảm giác thân thiết vô cùng quen thuộc!
Nhìn khuôn mặt đã đeo mặt nạ của anh ta, cô chợt lóe qua một tia ngập ngừng trong chớp mắt, cô không phản ứng, cũng không lên tiếng, cứ như vậy mà sững sờ nhìn anh. Cùng lúc đó, trái tim cô lại nhảy lên rất dữ dội, từng tiếng 'thình thịch thình thịch' vang lên trong lồng ngực cô.
"Có bị thương không?" Anh lo lắng kiểm tra trên dưới người cô, sau khi xác định không có gì, anh mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó anh không nói không rằng mà cởi áo khoác ngoài của mình ra và quấn quanh đôi chân thon thả của cô.
Đầu tháng giêng, vào mùa đông lạnh lẽo, cô ăn mặc như thế này, khiến anh thực sự sợ rằng cô sẽ đóng băng mất.
"Lên xe trước đã." Anh muốn đỡ cô dậy, nhưng Bảo Ngọc lại đột nhiên phản ứng lại, cô đẩy anh ra rồi nghiêm giọng chất vấn: "Anh là ai? Anh bắt tôi rốt cuộc là có mục đích gì?"
← Ch. 572 | Ch. 574 → |