← Ch.509 | Ch.511 → |
Chương 515
Bảo Ngọc kinh ngạc không thôi, cố gắng nín cười, chỉ có Tiêu Mặc Ngôn không hề có biểu cảm gì, hai tay để trong túi quần, đầu lông mày vẫn mang theo vẻ lạnh lùng.
Gương mặt Nghê Thư không tự chủ mà đỏ ửng cả một mảng, ngay cả cô ta cũng cảm thấy rất buồn nôn. Mà hiển nhiên Thiên Ma ở đầu dây bên kia đã hưởng được lợi, không nhịn được mà cười to: "Ha ha, được, cục cưng Nghê Thư cũng đã mở miệng rồi, vậy tôi sẽ nói cho cô nghe..."
Anh ta dừng lại, sau đó uể oải kêu một tiếng: "A lô, Tiêu Mặc Ngôn."
Thiên Ma đã sớm biết có đám người Tiêu Mặc Ngôn đang ở bên cạnh, Nghê Thư dứt khoát đưa điện thoại cho Tiêu Mặc Ngôn, nói cái gì không nói lại làm chuyện mất mặt như vậy.
Tiêu Mặc Ngôn nhận điện thoại, hơi nghiêng người sang một chút: "Là tôi."
"Ha ha." Thiên Ma tà tứ cười một tiếng, không nhanh không chậm nói: "Mãnh hổ nói cái tên kia đang đi về phía hồng môn."
Tiêu Mặc Ngôn im lặng lắng nghe, ánh mắt bắt đầu thay đổi, Thiên Ma lại nói: "Mãnh hổ chưa từng nhìn thấy gương mặt thật sự của cái tên đó, chỉ biết thế lực của hắn ta rất lớn, trên đường có rất nhiều người giống với mãnh hổ, một mình đảm nhiệm chất bá vương của một khu. Thật ra trong thế giới ngầm đều nghe mệnh lệnh của hắn ta, không chỉ là thế giới ngầm, ngay cả bạch đạo cũng đều là người của hắn ta, thật sự không biết hắn ta đang giấu thủ đoạn gì mà có thể khống chế, lôi kéo những người này! Đáng sợ nhất là giữa bọn hắn đều không có liên hệ với nhau, ngoại trừ mình thì thân phận của bất kỳ ai cũng không biết. Nhưng hắn ta lại có bản lĩnh liên hệ những người này chặt chẽ với nhau, sau đó để phục vụ cho bản thân."
Thiên Ma đề nghị: "Tốt nhất là các người nên lưu ý đi, gần đây đã mất vụ làm ăn nào, có lẽ sẽ tra ra manh mối. Nhưng mà người kia rất gian xảo, đã lâu như vậy rồi cũng không điều tra được hành tung của hắn ta, cũng không phải là hạng người có thể tùy tiện giải quyết được. Nếu không phải tốc độ của tôi rất nhanh, sớm tìm được mãnh hổ, khả năng ngay cả đầu mối duy nhất này cũng sẽ bị chặn mất. Tin tức mà tôi biết được cũng chính là những thứ này, còn lại thì các người tự nghĩ cách đi."
Tiêu Mặc Ngôn nhắm mắt lại, trong mắt xuất hiện sự sắc bén, nhàn nhạt nói: "Tôi biết rồi."
"Ha ha, Tiêu Mặc Ngôn, anh thế mà lại thiếu tôi một phần ân tình đó nha".
Lần này Tiêu Mặc Ngôn lại rất hào phóng: "Tôi sẽ nhớ kỹ."
"Có câu nói này của anh là tốt rồi, à đúng rồi, thay tôi coi chừng Thư Thư nha, đừng để cái tên Tư Đồ kia đến gần cô ấy."
Sau khi cúp điện thoại, Tiêu Mặc Ngôn đưa điện thoại cho Nghê Thư, ánh mắt hơi trầm xuống, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Bảo Ngọc nhìn qua anh, có thể từ trong ánh mắt của anh cảm giác được sự ngưng trọng, đối với Tiêu Mặc Ngôn mà nói, có rất ít người có thể để anh lộ ra vẻ mặt như vậy.
Trong phút chốc, dường như cô nhớ tới cái gì đó mà giật mình, đôi mắt phượng cứng đờ, trong đầu nhanh chóng hiện ra một bóng dáng rõ ràng.
Là anh ta.
Cô theo bản năng nâng mắt nhìn về phía Tiêu Mặc Ngôn, lại phát hiện anh cũng đang nhìn mình chăm chú, ánh mắt kia thâm thúy lại phức tạp khiến trong lòng cô run lên, không nói ra được cảm giác gì, giống như tất cả bí mật nơi đáy lòng của mình đều bị anh nhìn thấy.
"Cậu Tiêu, chúng ta có nên nói cho môn chủ hay không?" Chị Điềm hỏi.
Tiêu Mặc Ngôn thu lại ánh mắt đang đặt trên người Bảo Ngọc, trầm giọng nói: "Liên lạc với Quan Mạc."
Đinh Khiên nhẹ gật đầu, xoay người đi liên lạc với phó môn chủ.
Những chuyện Nghê Thư nên giúp cũng đã giúp rồi, sau khi chào hỏi mấy người này liền rời đi. Chị Điềm nghiêm mặt nói: "Cậu Tiêu, tôi sẽ đi nhắc nhở các anh em lưu ý một chút, tốt nhất là có thể tìm đến lão môn chủ." Nếu như việc này quả thật như Thiên Ma nói, vậy tám chín phần mười không thoát khỏi hỏi quan hệ với Tiêu Tuyệt.
← Ch. 509 | Ch. 511 → |