← Ch.497 | Ch.499 → |
Chương 503
Bắc Khởi Hiên xiết chặt nắm tay muống vung lại, lại c**ng bức cơn giận hạ xuống. Anh ta vừa mới trở về, liền nghe được tin tức như vậy, làm sao anh ta có thể không thể phát điên? Nhưng mà, Người đàn ông trước mặt này, còn có trợ giúp rất lớn đối với tương lai của anh ta, anh sẽ không đắc tội ông ta vào thời điểm mấu chốt này!
Cắn chặt răng, nắm tay lại có chút buông ta, anh ta chuyển tầm mắt, rơi vào cửa lớn phòng cấp cứu. Cái gì cũng không nói, liền ngồi bên cạnh ông ta, khẩn trương chờ kết quả của bác sĩ. Anh ta càng như vậy, Tiêu Chính Thịnh càng tự trách, ông ta tình nguyện con trai cứ quở trách mình vài câu, cũng khiến cho lòng ông tốt hơn một chút.
"Tiểu Hiên." Tiêu Chính Thịnh có chút chán nản mở miệng: "Chuyện này, hoàn toàn là lỗi của chú, mẹ của con đến công ty, chỉ là muốn an ủi chú, là chú..." Vành mắt của ông ửng hồng, gần đây áp lực thật sự rất lớn, hai tay của ông đỡ trán vừa ảo não vừa tự trách.
Đôi mắt Bắc Khởi Hiên lạnh lùng đảo qua ông ta, ánh mắt hạ xuống, trong giọng nói có chút không đếm xỉa đến: "Chú Tiêu, chú không phải đau khổ, mẹ của tôi còn cần chú đấy."
Tiêu Chính Thịnh nặng nề thở dài một tiếng: "Chú biết, chỉ hy vọng bà ấy không có việc gì mới tốt."
Đang còn nói chuyện, cửa phòng cấp cứu đã mở ra, hai người lập tức đi đến nghênh đón bác sĩ.
"Bác sĩ, vợ của tôi sao rồi?" Tiêu Chính Thịnh vội hỏi, Bắc Khởi Hiên cũng nhíu mày, chờ đợi đáp án của bác sĩ.
"Người lớn không sao, đứa nhỏ không giữ được."
Nghe được bác sĩ trả lời, Tiêu Chính Thịnh ngốc trệ mấy giây đồng hồ, giống như nhụt chí lui về vài bước, đặt mông ngồi trên mặt ghế nghỉ ngơi, "Không còn, đứa bé không còn...."
Ông hy vọng đứa bé này cỡ nào, nhất là sau khi qua trung niên, thì càng thêm mong đợi.
Kết quả... không còn, đứa bé không còn!
Tâm tình của Bắc Khởi Hiên đương nhiên không giống ông ta, anh ta mới kệ đứa bé kia ở đâu, chỉ cần mẹ không có việc gì được rồi. Anh ta nhanh chóng đẩy cửa đi vào, nhìn sắc mặt Kiều Nhã trắng bệch như tờ giấy, lông mày xiết lại, nhẹ nhàng nói: "Mẹ..."
Kiều Nhã chậm rãi mở to mắt, nhìn thấy con trai, mâu quang sáng ngời: "Hiên, con đã về!"
Bắc Khởi Hiên gật gật đầu, đi vào trước giường mẹ, ngồi xổm xuống: "Mẹ, mẹ có chỗ nào không thoải mái không?"
"Không có việc gì" Kiều Nhã chống khuôn mặt tươi cười, đưa tay xoa gương mặt sương gió của anh, "Hiên, mẹ sẽ nghĩ hết mọi cách tranh thủ cho con! Con không cần lo lắng! Cho dù tên kia liều mạng muốn phá vỡ công ty cũng vô dụng!"
Bắc Khởi Hiên đi ra thì Tiêu Chính Thịnh vẫn còn ngồi trên ghế, hai tay ôm đầu: "Đều tại tôi, đều tại tôi..." Nếu như lúc đó ông ta có thể khắc chế một chút, nếu như ông ta có thể bận tâm một chút cảm xúc của Kiều Nhã, sẽ không xuất hiện bi kịch như vậy!
Kiều Nhã là sản phụ lớn tuổi, mang thai vốn đã là một chuyện nguy hiểm, từ khi mang thai đến nay, vẫn luôn ở Tây Sơn cho dì Vương chăm sóc. Ai ngờ bị Tiêu Chính Thịnh thô lỗ nhất thời mà làm mất đứa bé! Tâm lý của ông ta sẽ bị áy náy chồng lên hối tiếc, biết vậy chẳng làm, lại càng hận Tiêu Mặc Ngôn.
Mọi thứ, đều phải trách cái tên nghịch tử này! Bắc Khởi Hiên cúi đầu nhìn ông ta một cái, lạnh nhạt an ủi: "Chú Tiêu, chú không cần phải tự trách nữa, đây là ngoài ý muốn, cũng chẳng ai ngờ."
"Tiểu Hiên...." Tiêu Chính Thịnh nửa là áy náy nhìn qua anh ta: "Chú... chú có lỗi với mẹ con cháu..."
Bắc Khởi Hiên ngồi xồm người xuống: "Chú Tiêu, đừng nói như vậy, chúng ta là người một nhà."
Tiêu Chính Thịnh không ngừng gật đầu: "Đúng, người một nhà, người một nhà!"
"Chú Tiêu, chú vào xem mẹ tôi đi, tôi vừa về thành phố A còn có chút việc phải xử lý. Muộn một chút tôi sẽ đến."
← Ch. 497 | Ch. 499 → |