← Ch.377 | Ch.379 → |
Chương 380
Trương Thịnh Hải đứng bên cạnh thật là muốn giơ ngón cái lên khen ngợi cô quá đi.
Cô nha đầu này, đúng là được trời sinh cho một gương mặt yêu nghiệt mà!
Sau khi bên kia ngập ngừng một lúc lâu, cánh cửa mới từ từ được mở ra: "Để cho cô vào xem tận mắt này..."
Trong giây phút cánh cửa được mở ra, nụ cười trên khuôn mặt Ngọc Diệp liền thu lại, cô nhấc chân lên đá thẳng vào bụng của người đó khiến hắn lùi lại đến vài bước vào trong, sau đó Ngọc Diệp bước vào, trên mặt nở một nụ cười lành lạnh: "Lãng phí nhiều thời gian như vậy, đúng là tìm đường chết mà!"
Một giây trước còn là một loli, một giây sau liền biến thân, sự biến hoá thần kỳ này khiến cho Trương Thịnh Hải sốc toàn tập, sau đó cậu liền phì cười lên, đây quả nhiên là tác phong của tiền bối Ngọc Diệp mà. Nhưng cũng không biết tại sao, mà trong mắt của cậu cô ấy lại đáng yêu đến thế, một sự đáng yêu không nói nên lời!
Ngọc Diệp bước vào, lúc nhìn thấy người ngồi ở trong phòng khách, bước chân cô kiền khựng lại, toàn thân cũng bất giác trở nên căng cứng.
Đây chính là cảm giác khi đối diện với nguy hiểm theo bản năng.
Người đàn ông bị đá đứng thẳng người dậy rồi đưa ánh mắt hung hăng nhìn Ngọc Diệp, còn hai người đàn ông còn lại thì đều một thân áo đen, bọn họ đang đứng ở một bên với vẻ mặt vô cùng trang nghiêm. Ở trong góc kia chính là Mộc Mộc đang không ngừng run rẩy, còn Mộc Duy và Nguyễn Thanh Mai thì không thấy ở đâu cả.
Khi tầm mắt của Trương Thịnh Hải hướng về Mộc Mộc, mi tâm cậu liền nhíu lại.
Mộc Mộc cũng trừng to mắt kinh ngạc, nhưng bé vẫn thông minh mà nín chặt miệng lại.
"Không phải là muốn xem ống nước sao?" Thanh âm lạnh lẽo của người nào đó vang lên.
"Đúng vậy." Ngọc Diệp lập tức nở nụ cười rồi đưa ánh mắt ra hiệu với Trương Thịnh Hải: "Tiểu Hải Tử, cậu vào toilet xem thử đi."
Trương Thịnh Hải lập tức hiểu ý rồi đi về hướng của toilet, đồng thời cũng là càng đi gần tới chỗ của Mộc Mộc.
Còn ba người đàn ông đó thì nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của họ, rồi đưa tay chầm chậm mò ra sau lưng quần...
Ngọc Diệp cười lạnh, hai tay cô đưa ra sau lưng, khi nhìn thấy Trương Thịnh Hải tiếp cận được Mộc Mộc thì cô liền mạnh mẽ hất cây côn nhị khúc trong tay vào thẳng mặt của người đàn ông ở đối diện.
"Mộc Mộc, qua đây!" Trương Thịnh Hải đưa tay ra về phía Mộc Mộc, Mộc Mộc liền đứng dậy xông đến chỗ cậu, thân ảnh nhỏ bé không ngừng run rẩy, bé đưa hai cánh tay nhỏ ôm chặt lấy Trương Thịnh Hải.
"Đừng sợ!" Trương Thịnh Hải lên tiếng an ủi, chàng trai nhỏ bé này vô tình đâm sâm vào trái tim cậu, khiến cho cái cảm xúc một giọt máu đào hơn ao nước lã liền cuộn trào lên từ nơi sâu thẳm nhất.
Thấy Ngọc Diệp ra tay, hai gã đàn ông còn lại liền móc súng ra, một tên thì xông lên trước, một tên thì chạy đến chỗ Trương Thịnh Hải.
Sắc mặt Ngọc Diệp vẫn bình tĩnh, thân thủ của cô nhanh như điện xẹt, cây côn nhị khúc trong tay cô nhảy múa như một con rắn độc đầy linh hoạt, chỉ mấy cái vung thì đã có thể đánh rớt súng trong tay của hai gã đàn ông này. Trương Thịnh Hải cũng không hoảng loạn, kết quả sau khoá huấn luyện đặc biệt vô cùng rõ ràng, khi đối phương tiến sát thì đầu tiên là vung chân quẹt ngã đối phương rồi sau đó liên tiếp giáng xuống những quyền thật mạnh. Bộ dạng uy mãnh của cậu chỉ có thể khiến cho Mộc Mộc trừng to đôi mắt, nơi đáy mắt đó còn loé lên một sự sùng bái.
Thấy thực lực của đối phương quá mạnh, ba gã đàn ông đó cũng không dám xông lên nữa, mà cầm súng rồi chạy ra ngoài cửa.
Đây là một khu dân cư nên Ngọc Diệp cũng không muốn gây rối loạn, hơn nữa lại có Mộc Mộc ở đây, cô sợ lại xảy ra bất trắc nên cũng không đuổi theo nữa.
Trương Thịnh Hải vội vàng hỏi: "Mộc Mộc, bọn chúng là ai?"
← Ch. 377 | Ch. 379 → |