← Ch.318 | Ch.320 → |
Chương 321
Nó đang đợi để thức tỉnh.
Nếu đã biết được anh ta tới Thành phố L, vậy thì mọi thứ sẽ dễ dàng hơn nhiều. Cho dù anh ta có bao nhiêu cách để chạy trốn đi nữa thì ở thành phố L này, anh cũng chỉ có một con đường dẫn xuống địa ngục, và ở đó anh đang đứng sẵn đợi anh ta.
"Muốn bắt được kẻ trộm trước hết phải bắt được kẻ cầm đầu. Màu tìm ra anh ta đi."
Một vài người lên tiếng trả lời. Lúc sau, lại nhìn về phía Đinh Khiêm: "Tra xem anh ta trước đó đã dùng di động và mạng Internet để liên lạc với những ai."
Muốn bắt được Mãnh Hổ ở Thành phố L, thì trước tiên phải tìm được người hợp tác với anh ta, anh ta nhất định sẽ tìm đến người kia.
Đinh Khiêm gật đầu: "OK!"
Thạch ngay lập tức liền nói một câu: "Buổi chiều Cường sẽ đến."
Đinh Khiêm không nhịn được cười, nói: "Chàng trai có cái mũi thính giống như một con chó, cho anh ta một con chim sẻ thì anh ta cũng có thể ngửi ra được nó là được hay cái, để anh ta đi tìm người chắc chắn có thể tìm thấy rồi!"
"Bốp."
Chị Điềm không chút khách khí nhấc chân đá một cước, nụ cười trở nên dịu dàng lạ thường, nói: "Đến khi nào con cũng có thể ngửi được như người ta thì mẹ lúc đấy cũng sẽ không cảm thấy hối hận khi sinh ra con."
Đinh Khiêm bật khóc: "Sớm biết rằng con sinh ra sẽ phải chịu ngược đãi như vậy, sao mẹ lúc đó không nhét con trở lại bụng đi!"
Chị Điềm lại tát anh một cái nữa: "Nếu có thể nhét con trở lại được thì con nghĩ mẹ sẽ không nhét lại sao!"
Đinh Khiêm quay đầu lại nhìn Thạch đứng ở đó, tìm kiếm sự an ủi: "ThạchThạch..."
Thạch chán ghét đẩy anh ra: "Cút sang một bên."
Đinh Khiêm nhìn xung quanh. Mẹ anh thật sự không thương anh, không ngừng khóc thút thít. Cuối cùng, anh chuyển hướng sang Tiêu Mặc Ngôn, nghẹn ngào gọi: "Cậu chủ!"
Tiêu Mặc Ngôn thậm chí còn không liếc nhìn anh một cái, nói xong việc chính liền đứng dậy, đi lên xem người phụ nữ nhỏ bé của mình.
Ngọc Diệp không có hứng thú với chuyện gia đình của người khác, liền kéo Trương Thịnh Hải trở về phòng của mình. Chị Điềm liếc mắt một cái, cười nói: "Các bạn nhỏ, đừng làm chuyện gì xấu nha. Nếu có làm chuyện xấu gì cũng phải nhớ dùng biện pháp an toàn đó."
Trương Thịnh Hải bước chân liền có chút lảo đảo, khuôn mặt đẹp trai đỏ bừng.
Ngọc Diệp thì lại như không có gì xảy ra, kéo anh vào phòng.
"Hải, cởi quần áo ra."
Trương Thịnh Hải lập tức trừng lớn hai mắt: "Đào, Đào Nhi, em.."
Một nam một nữ ở chung một phòng, cởi quần áo làm gì? Anh còn chưa kịp chuẩn bị chút tâm lí nào! Hơn nữa, anh đối với Đào Nhi đèu cảm giác cô là một cô gái luôn nháo lên vì đồ ăn vặt mà thôi. Tiến triển nhanh như vậy, anh vẫn phải cần thời gian để điều chỉnh tâm lí.
Hai mắt to tròn của Ngọc Diệp khẽ chớp chớp, chính mình tự cởi áo khoác, lộ ra chiếc áo ngực màu trắng. Hai bầu ngực trước ngực cô rất mềm mại. Tuy rằng nó không được đầy đặn nhưng vẫn rất mê người.
Trương Thịnh Hải trừng mắt, nuốt nước bọt.
← Ch. 318 | Ch. 320 → |