← Ch.295 | Ch.297 → |
Chương 298
"Anh đâu?"
"Tôi không rảnh, ở nhà với vợ."
Thiên Ma cười khó lường: "Anh tin tôi?"
"Ngay cả hổ già cũng không thu thập được, anh cũng không xứng làm đại ca Quần Ma Điện."
"Ha ha, nếu tôi không cầm đầu hổ già tới gặp anh, thì để anh xem thường rồi! Đợi tin tức tốt của tôi đi!" Nói xong, cúp điện thoại.
Một vấn đề khó giải quyết như vậy, lại ba câu hai lời đã được Tiêu Mặc Ngôn giải quyết xong, Đinh Khiên chớp chớp mắt, nhất thời có cảm giác hạnh phúc được hưởng lây ánh sáng.
Quả nhiên, ngày tháng có chủ nhân che chở, thật thoải mái!
Tranh thủ Đường chủ lại bắt đầu làm chủ, anh ta lập tức nói: "Bắc Khởi Hiên đã thay anh trở thành phó tổng giám đốc Tiêu thị, giám đốc Tiêu rất coi trọng anh ta, phần lớn có ý tứ muốn bồi dưỡng anh ta thành người thừa kế."
Tiêu Mặc Ngôn trầm ngâm giây lát, gò má gầy gò, tràn ra nụ cười lạnh như có như không: "Người không có thực lực, cứ để hắn ta kiêu ngạo một trận trước, lại có vấn đề gì?"
Nhìn anh về phòng, Đinh Khiên đột nhiên hỏi Ngọc Diệp bên cạnh: "Cô có phát hiện không, từ khi phu nhân sống lại lần này, cậu Tiêu giống như cũng thay đổi rồi."
Ngọc Diệp ngáp một cái như không để ý. Đinh Khiên lại tiếp tục nói: "Giống như, càng trở nên..."
"Quả quyết." Bỏ lại một câu này, Ngọc Diệp cũng xoay người về phòng, chuẩn bị ngủ bù, buổi chiều mới có tinh thần gặp Tiểu Hải Tử.
"Không sai!" Đinh Khiên không ngừng gật đầu.
Làm việc quả quyết cay độc, một chiêu mất mạng, là vì có người muốn bảo vệ sao?
"A đúng rồi." Ngọc Diệp lại quay đầu, liếc mắt nhìn phòng ngủ bên cạnh: "Đường chủ muốn cô ta biến mất, chuyện này giao cho anh."
"Tại sao là tôi?!" Đinh Khiên bất mãn kháng nghị, Chu Nại Diên không ra khỏi căn nhà này, đây là ước định rồi, nhưng đó cũng là sau khi cô ta sinh đứa con của Đường chủ! Bây giờ làm chuyện đại nghịch bất đạo này, sau này anh còn mặt mũi nào đi gặp tổ sư gia?!
"Chính vì, cấp bậc của anh thấp hơn tôi." Ngọc Diệp lại ngáp một cái, xoay người đóng cửa.
Bà nó ơi, quan lớn cấp một ép chết người!
Đinh Khiên toàn thân tố cáo khối u ác tinh chủ nghĩa quan liêu, nhưng, đối với việc mà đàn chị giao phó cũng không qua loa. Chỉ có thể thở dài vài tiếng, quay về phòng tìm ngày lành hoàng đạo, nhất định phải đủ hoàng mới được.
Cách một cánh cửa, Chu Nại Diên run rẩy đặt ly trà dán trên cửa xuống, sắc mặt trắng bệch.
Cái gì gọi là Tiêu Mặc Ngôn muốn cô ta biến mất?!
Lập tức, trong đầu xuất hiện cảnh tượng tàn sát trong phim xã hội đen, cô ta sợ mông ngồi phịch trên đất, mồ hôi lạnh từ trán chảy xuống, tim đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cô ta dường như nghe cả tiếng thịch thịch thịch.
Cúi đầu, nhìn bụng, cô ta đau khổ nhíu chặt mày.
Đây là con anh, anh sao lại nhẫn tâm xuống tay? Bây giờ làm thế nào, ai có thể đến cứu cô ta?!
Cửa sớm đã bị Ngọc Diệp khóa lại, căn bản không thể mở, đột nhiên, Chu Nại Diên ngẩng đầu, báo cảnh sát! Lập tức báo cảnh sát!
Cô ta vội cầm điện thoại trong phòng, lại phát hiện điện thoại sớm đã không gọi được, cô ta vội lấy di động ra, màn hình hiển thị, nhưng một tín hiệu cũng không có!
← Ch. 295 | Ch. 297 → |