← Ch.198 | Ch.200 → |
Chương 200
"Không có, tôi cũng vừa mới đến."
Lên xe, Trương Tề chu đáo giúp cô cài dây an toàn khiến Bảo Ngọc ngây cả người, nhưng cũng không nghĩ nhiều. Dù sao hai người từ bé đã quen biết, đối đãi như vậy cũng rất thân quen, loại mức độ tiếp xúc này cũng nằm trong phạm vi chấp nhận được.
Trương Tề khởi động xe chạy thẳng đến câu lạc bộ Long Nghệ.
Lần thứ hai đến nơi này, Bảo Ngọc không hề lạ lẫm nữa, hai cô hầu bàn đưa họ đến phòng bao sẵn. Nhưng cô không biết rằng, quản lý của câu lạc bộ Long Nghệ sau khi nhìn thấy cô đã nhấc điện thoại lên...
Trương Tề ngồi xuống, vô tình nói: "Tôi vừa về nước, đối với chỗ khác đều không quen, nghe nói ở đây không tồi, chỉ cần trở thành hội viên thì có thể tùy ý mời bạn bè đến."
Bảo Ngọc cười nói: "Phí hội viên của chỗ này một năm mất hơn 500 triệu đó, cũng chỉ có cậu chủ lớn như cậu mới cho nổi."
Bị một người con gái xinh đẹp trêu, Trương Tề không tránh có chút lâng lâng.
Giống như bị kiểm soát thời gian vậy, hai người ngồi chưa được bao lâu thì đồ ăn đã được đưa đến.
Trương Tề thâm tình nhìn cô, cũng thâm ý nói: "Bảo Ngọc, tôi nhớ, những món này đều là những món cậu thích ăn, nhiều năm như vậy rồi, cũng không biết có thay đổi hay không."
Bảo Ngọc không nghĩ nhiều như vậy, cười nói: "Sao có thể thay đổi? Thứ mình thích, đâu thể nói thay đổi là thay đổi đâu!"
Hai mắt của Trương Tề lúc đó liền sáng lên, nhận định chắc chắn, đây là cô đang ám chỉ chính anh ta sao! Vui mừng khiến hai má đỏ bừng, anh ta biết, anh ta biết Bảo Ngọc sẽ không thay đổi đâu!
Trong phòng, hai người nhớ lại những chuyện thú vị trong hồi ức, bầu không khí nói nói cười cười rất là vui vẻ. Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Bảo Ngọc, Trương Tề kích động nắm lấy tay của cô, Bảo Ngọc khi đó đã giật mình: "Trương Tề?"
Anh ta đứng dậy, quỳ một chân xuống, từ trên người rút ra một cái nhẫn: "Bảo Ngọc, gả cho tôi đi!"
"Cậu..." Bảo Ngọc kinh ngạc nhìn anh ta: "Trương Tề... cậu... cậu đang đùa phải không?"
"Không!" Trương Tề vội vàng phủ nhận, bày tỏ lòng ái mộ nhiều năm nay của mình với cô: "Bảo Ngọc, tôi yêu cậu, từ lần đầu tiên gặp cậu thì tôi đã nhận định, cậu là người con gái của cuộc đời tôi! Bảo Ngọc, gả cho tôi nhé, tôi thề, tôi sẽ yêu cậu đời này kiếp này..."
Bảo Ngọc hoàn hồn lại, cười khan vài tiếng: "Trương Tề, cậu... cậu đứng lên trước đi..."
"Không!" Ánh mắt của Trương Tề như phát ra lửa, khóa chặt vào cô: "Bảo Ngọc, cậu nếu không đồng ý, tôi sẽ không đứng dậy! Tôi sẽ quỳ ở đây, quỳ đến khi nào cậu đồng ý mới dừng."
Để thể hiện quyết tâm, anh ta ngồi cả hai chân trên sàn: "Bảo Ngọc, tôi từ bé đã thích cậu, nhiều năm như vậy rồi, tôi cũng không có qua lại với người con gái nào khác! Cho dù ở nước ngoài nhưng trái tim tôi chỉ có mình cậu!"
"Trương Tề!" Bảo Ngọc sốt ruột, muốn kéo anh ta lên: "Đứng dậy rồi nói."
Anh ta nắm chặt hai tay của cô: "Bảo Ngọc, tôi thật sự yêu cậu! Trên đời này, không có ai yêu cậu nhiều hơn tôi đâu!"
Bảo Ngọc muốn rút hai tay ra, thế nhưng anh ta nắm rất chặt, không cho cô vùng ra, cứng rắn muốn đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của cô: "Bảo Ngọc, tôi thề, tôi chỉ yêu cậu!"
"Trương Tề!" Bảo Ngọc vùng tay ra khỏi anh ta, tức giận nói: "Cậu đang làm gì vậy?"
"Bảo Ngọc, cậu... cậu không thích tôi sao?" Trương Tề rất khó tin, sững sờ nhìn cô, sau đó, thần sắc dần dần thay đổi, mắt nheo lại, nghi ngờ hỏi: "Cậu thay lòng rồi sao?"
← Ch. 198 | Ch. 200 → |