← Ch.147 | Ch.149 → |
Chương 149
"Con vì sao không giúp mẹ giữ người đàn ông đó? Thật vô dụng! Tại sao mẹ lại sinh ra con? Vô dụng, con là một đứa vô dụng! Đều tại con vô dụng! Tại sao mẹ lại sinh ra đứa trẻ vô dụng như con?!"
"Tiêu Mặc Ngôn...Tiêu Mặc Ngôn.... Bị vứt bỏ...Haha...Bị vứt bỏ...Haha..."
Từ đó trở đi, anh mới biết rằng, anh...số phận anh đã định sẵn là bị người khác vứt bỏ.
Trí nhớ, chính là một bàn tay của quỷ, từ từ, từ từ, từng chút một khoét sâu tâm trí của anh. Tiêu Mặc Ngôn đau đến mức ôm đầu gào to, sau đó điên cuồng đập đầu vào tường như đang cố gắng thoát khỏi bàn tay của con quỷ đang làm loạn trong đầu anh!
Lúc này, một cánh cửa lại mở ra, từ bên trong, một người đàn ông trung niên hơi mập mạp bước ra, ông ta đeo mặt nạ, đeo một gọng kính đen, chậm rãi bước về phía Tiêu Mặc Ngôn đang điên loạn.
"Đứa trẻ ngoan, đến lúc tắm rửa rồi, cùng cậu đi tắm thôi!" Ông ta cười một cách bí ẩn.
Tiêu Mặc Ngôn kinh ngạc, dừng đập đầu vào tường.
Cơ thể cứng ngắc, thời gian dần qua, anh xoay người, ánh mắt đỏ như máu, sự điên loạn làm cho người khác sợ hãi, dường như đã bị lũ quỷ trong tâm trí ăn mòn. Tiêu Mặc Ngôn lúc này, điên cuồng, đẫm máu và tàn bạo.
Người trung niên bị dọa khẽ giật mình một cái, không dám bước đến gần, trong miệng vẫn phát ra lời dụ dỗ: "Đi tắm với cậu, được không?"
Tiêu Mặc Ngôn chợt cười khanh khách thành tiếng, âm thanh vừa trầm vừa khàn vang lên khiến ông ta rùng mình, không ý thức lùi về phía sau vài bước.
Tiêu Mặc Ngôn nghiêng đầu nhìn ông ta: "Chết rồi, vẫn còn có thể tắm rửa sao?"
Người trung niên bị dọa đến nỗi hét to một tiếng, quay đầu bỏ chạy.
Tiêu Mặc Ngôn không đuổi theo, thay vào đó, dùng ánh mắt điên cuồng nhìn quanh bốn phía, đầu óc liền trống rỗng, sớm đã quên mất mục đích ban đầu đến đây là gì?
Quên cách người phụ nữ hận anh đã rời đi như thế nào, cũng quên anh làm sao có thể rời đi, nhưng lại không bao giờ quên từng giây từng phút, mỗi ngày ở đây đều là sự tra tấn đối với anh.
Những tiếng quát tháo cuồng loạn, cơ thể run rẩy sau cú sốc điện, ánh mắt lạnh lùng và tàn nhẫn của những người khác nhau, sau khi anh hiểu rõ khái niệm thời gian, được định nghĩa là vĩnh viễn không bao giờ kết thúc.
Hóa ra, thảm họa không phải là phá hủy mà là lặp đi lặp lại, anh nhớ lại hoảng thời gian mơ hồ kia, nhớ lại áp lực đến nghẹt thở kia.. Khi anh cho là bản thân đã có được không khí, lại phát hiện anh sớm đã không thể thở được nữa.
Đầu đau như muốn nứt ra, anh cúi xuống, khổ sở ôm đầu. Càng ngày càng nhiều mảnh vỡ ngắt quảng muốn quên đi, một luồng kí ức đánh vào tâm trí anh, liên tục đánh vào những dây thần kinh căng thẳng và mong manh. Cuối cùng cũng bị phá vỡ, tạo thành làn sóng tấn công mạnh mẽ.
Tiêu Mặc Ngôn gầm nhẹ một tiếng, hai tay ôm đầu, quỳ trên mặt đất, gào to đến nỗi lắc nhẹ mái hiên.
"Ha ha!" Tiếng cười nhẹ trên lầu vọng xuống, giống như hưởng thụ đã đủ sự khổ sở của anh, Bắc Khởi Hiên từ trên lầu bước xuống, dáng vẻ rất thong thả, trần đầy sự kiêu ngạo của một kẻ chiến thắng: "Tiêu Mặc Ngôn, ôn lại chuyện cũ, cảm giác như thế nào?"
Tiêu Mặc Ngôn đau đến mức không thể chịu đựng sự tác động của thế giới bên ngoài, tự khép mình trong vực thẳm của nổi đau, càng đau khổ giãy dụa, càng lún sâu xuống bùn lầy.
Bắc Khởi Hiên bước xuống, đi đến trước mặt anh, đôi mắt lạnh lùng nheo lại, nhìn xuống người đàn ông đang quỳ dưới chân, chậm rãi nói: "Nơi này, đúng là một nơi tuyệt đẹp tràn ngập kỉ niệm."
Khuôn mặt đẹp trai của Tiêu Mặc Ngôn nhăn nhó đầy đau khổ, ôm đầu hận không thể bổ đôi nó ra, muốn đem tất cả bên trong hung hăng ném hết ra ngoài! Anh sắp quên mất người đàn ông trước mặt mình là ai và anh là ai rồi!
← Ch. 147 | Ch. 149 → |