← Ch.112 | Ch.114 → |
CHƯƠNG 114
Kiều Nhã bước tới: "Chính Thịnh, anh làm gì vậy? Có cái gì thì nói, sao lại đánh con? Cho dù Tiêu Mặc Ngôn không làm nên chuyện, cũng nên từ từ mà dạy! Anh cũng biết, tinh thần của nó..." Dường như phát giác mình nói sai, Kiều Nhã vội vàng che miệng.
Tiêu Chính Thịnh tức giận đến mức nửa người đều run: "Chính vì nó bị bệnh tâm thầm! Anh mới nhân nhượng nó, cho nó làm cậu chủ nhà họ Tiêu, mới để nó lộ mặt trong bữa tiệc kỷ niệm đầy năm, nó thì sao? Lại gây cho anh rắc rối lớn như vậy! Bây giờ, tất cả mọi người đều biết Tiêu Chính Thịnh anh có một đứa con bị bệnh tâm thần!"
"Hầy, " Kiều Nhã quay đầu lại, thở dài nói: "Tiêu Mặc Ngôn, con cũng phải suy nghĩ cho ba con! Sức khỏe con không tốt, nên phối hợp trị liệu, không uống thuốc sao có thể hồi phục được?"
"Ông sẽ mất mặt sao? Không nên đắc ý mới đúng, phải không?" Tiêu Mặc Ngôn chậm rãi quay đầu, nhếch khóe miệng, là nụ cười lãnh lẽo đến cực điểm: "Có một đứa con bị bệnh tâm thần, cũng tốt, có thể làm con rối, làm bia ngắm, mặc người bài bố, là ba đẻ chẳng phải tốt nhất sao."
Tiêu Chính Thịnh chùng xuống, ánh mắt xẹt qua một tia khác thường, lập tức lại tức giận thêm ba phần, âm trầm hỏi: "Anh lén liên hệ mấy lão già quỷ quyệt đó, vì muốn kéo tôi xuống?" Từ khi nào mà đứa con này lại trở nên tâm cơ như vậy!
Độ cong bên khóe miệng Tiêu Mặc Ngôn càng tăng, ánh mắt lạnh nhạt bình thản đảo qua: "Nếu có thể, tôi thật sự hy vọng có thể khiến máu của chính mình chảy hết ra, như vậy, sẽ không còn một nửa là ô uế, một nửa là dơ bẩn." Anh không bao giờ muốn nói nhiều thêm một câu với ông ta nữa, xoay người ra ngoài.
"Anh — anh đứng lại đó cho tôi!" Tiêu Chính Thịnh xiết chặt nắm tay, tức giận đến mức sắc mặt đỏ bừng, muốn đuổi theo, lại bị Kiều Nhã giữ lại, một bộ khuyên nhủ: "Chính Thịnh, anh đừng giáo huấn nó nữa!"
"Thật sự là tức chết anh! Không được, anh nhất định phải hỏi cho rõ ràng!" Đợi đến lúc Tiêu Chính Thịnh muốn đuổi theo, bên ngoài đã sớm không còn bóng dáng của Tiêu Mặc Ngôn.
Thím Vương gấp đến dậm chân: "Ôi, vậy phải làm sao bây giờ, cậu chủ... cậu chủ sẽ không gặp chuyện không may gì chứ?"
"Chị Vương, đừng ăn nói lung tung!" Kiều Nhã thản nhiên liếc qua: "Tiêu Mặc Ngôn là người lớn như vậy rồi, có thể xảy ra chuyện gì? Cũng chỉ đi ra ngoài giải sầu mà thôi, nói không chừng một lát nữa sẽ sớm trở lại."
Thím Vương bị ngăn trở, chỉ có thể đứng trước cửa trông mong nhìn ra ngoài.
Bảo Ngọc tắm xong, đổi bộ áo ngủ, đang chuẩn bị leo lên giường, di động lại vang lên.
"A, thím Vương?"
Bảo Ngọc nghe thím Vương ở bên kia đơn giản nói vài câu, sắc mặt đột nhiên thay đổi: "Được, cháu biết rồi, cháu sẽ đi tìm anh ấy!" Cúp điện thoại, cô ngay cả quần áo cũng không kịp thay, vội vàng cầm lấy chiếc áo khoác lên người, đổi giày thể thao rồi chạy ra ngoài.
Vừa mới ra đến cổng khu nhà, đã nhìn thấy một người ngồi ở góc tường.
"Tiêu Mặc Ngôn!" Bảo Ngọc vội vàng chạy qua: "Sao anh lại đến đây?"
Tiêu Mặc Ngôn từ từ ngẩng đầu, khi Bảo Ngọc nhìn thấy má trái sưng đỏ của anh, ánh mắt đột nhiên trừng lớn, không nói hai lời, ôm lấy mặt anh rồi hỏi: "Đây là chuyện gì? Ai đánh anh!"
Ánh mắt Tiêu Mặc Ngôn như nước, một chút dịu dàng lay động trong đáy mắt, cầm ngược lại tay cô, mày nhẹ nhàng cau lại: "Tay sao lại lạnh như vậy?"
"Đừng quan tâm đ ến tay của em, nói cho em biết, ai đánh anh!" Bảo Ngọc rất ít khí tức giận, hơn nữa cơn tức giận cuồn cuộn, ngọn lửa nơi ngực như củi đốt bị cháy, hừng hực thiêu đốt. Khuôn mặt đẹp như vậy, khiến người ta thương tiếc như vậy, ai dám đánh?!
Tiêu Mặc Ngôn dường như rất mệt mỏi, giơ tay ôm lấy eo cô, áp sát vào ngực cô chôn mặt ở đó, hít ngửi hương thơm tươi mát mới vừa tắm rửa của cô, anh thì thào nói: "Bảo Ngọc, buồn ngủ quá, anh muốn ngủ."
← Ch. 112 | Ch. 114 → |