← Ch.073 | Ch.075 → |
CHƯƠNG 74
Bắc Khởi Hiên chửi thầm, đi theo cô ra khỏi quán: "Tại sao em lại không đồng ý? Chỉ một ngày mà thôi, cũng không còn mắc món nợ 1 tỷ rưỡi nữa, đối với em thì căn bản không mất cái gì cả!"
Bảo Ngọc mím chặt môi, không để ý đến anh ta.
Bắc Khởi Hiên chăm chú nhìn cô, chớp mắt như thể đã biết lý do: "Trương Bảo Ngọc, có phải em đang sợ không? Em dùng trăm phương ngàn kế để trốn tránh anh, vì không muốn cậu Tiêu hiểu lầm hay là vì...sợ bản thân sẽ yêu anh?"
Cô nhìn vào mắt anh, mặc dù lãnh đạm cứng nhắc nhưng lại khó nén được sự đau nhức trong lòng. Chỉ khi đã từng yêu thì mới để lại sẹo, nhưng anh làm sao cũng không nhớ được, bản thân và người phụ nữ này đã từng gặp nhau lúc nào?
Bắc Khởi Hiên không thích mọi chuyện thoát khỏi tầm kiểm soát của mình, kể cả tâm trạng. Tuy nghe hơi nực cười, nhưng anh muốn biết rốt cục giữa bọn họ đã từng xảy ra chuyện gì!
Bỗng nhiên Trương Bảo Ngọc dừng lại.
Bắc Khởi Hiên đi tới cạnh cô, ánh mắt như chim ưng, nhìn cô chăm chú như con mồi chuẩn bị bắt lấy.
"Yêu anh? Bắc Khởi Hiên, đừng tự luyến như thế, tôi chắc chắn sẽ không thích loại đàn ông như anh!" Bảo Ngọc nói chắc như đinh đóng cột, không có đường nào để xoay chuyển.
"Ha ha." Bắc Khởi Hiên cười lớn, đi đến trước mặt cô, chợt nắm vai cô, ánh mắt sắc bén: "Chẳng lẽ yêu Tiêu Mặc Ngôn? Em sẽ yêu người bị bệnh thần kinh như cậu ta sao?"
Cơn phẫn nộ ùa tới, Bảo Ngọc dùng hết sức lực đẩy anh ta ra: "Không được gọi anh ấy là đồ thần kinh! Anh ấy không phải đồ thần kinh, anh nghe rõ chưa hả?"
Bởi vì đột ngột dùng lực quá mạnh nên cô bị ngã xuống đường, lảo đảo lùi lại đến chỗ làn đường xe chạy, một chiếc xe đang lao nhanh tới...
"Chết tiệt!" Bắc Khởi Hiên không hề suy nghĩ, lập tức tiến lên kéo cô lại, kéo thẳng vào lòng mình! Chiếc xe lướt sát qua hai người, cô có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng chửi khẽ của tài xế.
Bắc Khởi Hiên buông cô ra, gào lên: "Em không muốn sống nữa à? Có biết vừa rồi nguy hiểm đến mức nào không! Em..."
Nhìn cô, anh giật mình.
Người phụ nữ trong lòng anh, sắc mặt trắng bệch dọa người, trong ánh mắt là sự bất an, hoảng loạn. Cơ thể mỏng manh run lên, dáng vẻ yếu đuối khiến người khác thương.
Còn rất nhiều lời trách móc anh vẫn chưa nói ra, nhưng nhìn thấy vậy thì lại không nỡ. Hai nắm đấm siết chặt giờ lại dần dần buông ra, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Đằng sau là con đường lớn với rất nhiều xe cộ qua lại, bỗng có một chiếc xe phóng vụt qua làm mái tóc đen của cô tung bay. Bỗng khoảnh khắc ấy, trong mắt cô lại thấp thoáng khung cảnh của vụ tai nạn...
Cô bị văng bay cao lên trời rồi rơi xuống, một tiếng hét thất thanh vang lên rồi máu lênh láng khắp mặt đường.
Bỗng nhiên, Bắc Khởi Hiên chau mày, ngạc nhiên khi nhìn thấy những giọt nước mắt rơi lã chã trên mặt cô: "Em..."
Anh không ngờ rằng một Trương Bảo Ngọc vốn kiêu ngạo, luôn tỏ ra thờ ơ với mọi thứ giờ đây lại trở nên yếu đuối như vậy. Trông cô giống hệt như một con búp bê thủy tinh sẽ vỡ tan khi chạm vào.
Những giọt nước mắt ấy trong vắt hệt như những viên pha lê, nó cứ lăn dài trên khuôn mặt trắng bệch của Trương Bảo Ngọc, và cũng vô tình chạm vào khoảng trống trong lòng Bắc Khởi Hiên.
Rồi đột nhiên anh hành động khiến chính cả bản thân anh cũng không thể tin được. Anh đi về trước rồi ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng cô, ghé sát vào tai cô thì thầm an ủi: "Được rồi, không có chuyện gì nữa, không sao nữa rồi..."
Trương Bảo Ngọc lúc ấy đã gạt bỏ hết đi những kiêu ngạo, cao quý trước đây. Lúc này cô chỉ muốn được ở trong vòng tay của Bắc Khởi Hiên để có được cảm giác an toàn.
← Ch. 073 | Ch. 075 → |