← Ch.036 | Ch.038 → |
CHƯƠNG 37
Vy Hiên nhận được tin Tiêu Mặc Ngôn sẽ tham dự lễ kỷ niệm thành lập của Tiêu Thị liền gọi điện liên lạc với Bảo Ngọc. Bên kia, Bảo Ngọc đang xem tạp chí, lúc nhận điện thoại của Vy Hiên thì oán giận nhất thời: "Vy Hiên, sao cậu có thể viết Tiêu Mặc Ngôn thành như vậy hả? Đã bảo cậu phải mỹ hóa lên cơ mà?"
"Đại tiểu thư của tớ ơi, cậu muốn mỹ hóa thì cũng phải có cơ sở mà mỹ hóa chứ! Tớ không bảo anh ta dậy thì không thành công là tốt lắm rồi."
Vy Hiên lười giải thích nhiều, nói thẳng vào chuyện chính: "Tin mới đây, ngày kia, Tiêu Mặc Ngôn sẽ chính thức ra mắt vào lễ kỷ niệm thành lập của Tiêu Thị."
Bảo Ngọc lập tức thả tờ tạp chí xuống: "Sao nhanh vậy!"
Vy Hiên nhận ra sự lo lắng trong giọng nói của cô, cười như không cười, nói: "Con bé này, cho dù tớ không biết lý do nhưng cũng nhìn ra cậu có hứng thú với tên đó. Đừng trách tớ không nhắc nhở cậu trước, tiệc rượu của Tiêu Thị nhất định sẽ có quan chức chính phủ... Được rồi, thế nhé, tớ còn có việc, cúp đây."
Bảo Ngọc đặt điện thoại xuống, đôi mắt phượng nheo lại, phong thái yêu dã đầy công kích cũng thu liễm lại.
Bắc Khởi Hiên đưa Vy Hiên tới phỏng vấn Tiêu Mặc Ngôn chính là muốn tuyên bố cho cả thế giới biết, Tiêu Mặc Ngôn là một người có khuynh hướng tự kỷ, một người như vậy không xứng làm chủ Tiêu Thị! Bây giờ, dư luận đang xôn xao, Tiêu Chính Thịnh không còn biện pháp nào để che giấu nữa, chỉ có thể để Tiêu Mặc Ngôn ra mắt công chúng, có lẽ chỉ mất vài phút là có thể trấn an các nhà đầu tư của ông ta.
Nhưng như vậy còn có một cái biến số là Bắc Khởi Hiên, bây giờ Tiêu Mặc Ngôn chỉ cần bị thế giới bên ngoài k1ch thích một chút thôi sẽ bộc lộ bản tính ngay lập tức. Cuối cùng, chỉ sợ anh sẽ bị loại khỏi danh sách người thừa kế vĩnh viễn, thân phận con trai duy nhất của anh cũng không thể giúp gì được.
Bắc Khởi Hiên, chiêu này của anh đủ độc.
Đôi môi đỏ đầy đặn của Bảo Ngọc cong lên đầy lạnh lùng.
Đời này, có cô ở đây, mọi chuyện sẽ không dễ dàng như vậy đâu.
Bảo Ngọc quấn quýt, nũng nịu ba mình mãi mới được đồng ý dẫn cô tham gia tiệc rượu kỷ niệm khánh thành của Tiêu Thị. Vì chuyện này mà Nguyễn Thanh Mai tức cực kỳ, cơ hội xuất hiện long trọng như vậy vốn thuộc về vị phu nhân chủ tịch thành phố là bà đây, vậy mà chồng bà lại dẫn con gái theo! Bảo bà giấu mặt mũi vào đâu đây?
Sau khi biết tin, Đỗ Thu Nghi cũng không báo cho Bắc Khởi Hiên, cô ta cảm nhận được sự uy hiếp của Trương Bảo Ngọc, tuyệt đối không thể để hai người họ có cơ hội gặp nhau!
Hôm kỷ niệm khánh thành của Tiêu Thị, Bảo Ngọc theo ba mình tới khách sạn năm sao nơi tổ chức tiệc rượu.
Vừa mới bước chân vào đại sảnh, ánh mắt của tất cả nam giới trong sảnh đều tập trung lên người cô.
Hôm nay, Trương Bảo Ngọc vô cùng xinh đẹp, lễ phục lộ vai màu đỏ sâm panh dài chấm đất, mái tóc buộc nửa, không đeo bất kì món trang sức nào, chỉ có một đóa hoa đào kiều diễm cài lên mái tóc.
Má thắm môi son tựa hoa đào.
Tiêu Chính Thịnh nhìn thấy Trương Hồng Khánh, tự mình ra nghênh đón: "Chủ tịch thành phố Trương, thật vô cùng cảm ơn ngài đã dành thời gian quý báu tới dự lễ kỷ niệm của Tiêu Thị."
Trương Hồng Khánh cười nói: "Xí nghiệp Tiêu Thị đang là ngôi sao của thành phố chúng ta, tôi có bận mấy cũng nên tới."
"Ha ha, Tiêu Thị có thể được như ngày hôm nay không thể không có sự ủng hộ của chính quyền mà."
Trong lúc hai người đang trò chuyện, đôi mắt của Trương Bảo Ngọc đã quét một vòng đại sảnh nhưng vẫn không nhìn thấy Tiêu Mặc Ngôn.
← Ch. 036 | Ch. 038 → |