Cả đời chờ đợi - - bỏ lỡ ngươi (14)
← Ch.503 | Ch.505 → |
Thanh Phong không nói lời nào, yên lặng ở sau lưng hai người. Trước mắt là hình ảnh vừa rồi cô gái trong ngực nam nhân nhìn hắn mặt tràn đầy nước mắt, trong lòng hắn hoảng loạn, hắn sợ đó là... chán ghét.
Hắn biết rõ, việc hắn làm đối với nàng, đời này nàng sẽ không tha thứ hắn.
Kỳ thật trong mấy ngày hắn cho rằng nàng từ bỏ sư huynh, trong lòng hắn thật sự liền không có một tia thoải mái sao? Trong đáy lòng hắn cũng từng nghĩ qua, cái gọi là thâm tình bất quá là giả tạo, hắn không lấy được gì từ nàng, nam nhân khác cũng không có được.
Hắn... thực xin lỗi sư huynh cũng xin lỗi nàng, cả đời này, hắn cứ như vậy thủ bọn họ đi.
Nàng cho tới bây giờ chỉ yêu sư huynh, vì sư huynh, nàng thậm chí - - cảm giác chua xót đau nhức từ trong lòng lóe ra, hắn đột nhiên nghĩ, chán ghét cũng tốt, miễn sao nàng nhớ kỹ hắn. Nhớ kỹ hắn a.
Thanh âm của nàng lại nhẹ nhàng yêu kiều từ phía trước truyền đến.
"A Ly, ngươi vừa rồi đối với Thanh Phong thật hung dữ, ngươi giận hắn sao? Đừng nóng giận."
"Ngươi không phải là từ trước đến nay không thích Thanh Phong sao? Sao còn giúp hắn nói chuyện?"
"Không thích? Ta tại sao phải không thích hắn, ta lại không biết hắn, ta chỉ không muốn ngươi tức giận, ta không thích ngươi tức giận, ta vừa rồi cho ngươi lại nhéo lại cắn, ngươi không cao hứng sao? Nếu không ta sẽ cho ngươi nhéo thêm vài cái, ai, ngươi đột nhiên đi nhanh như vậy làm cái gì? Lỗ tai của ngươi vì cái gì đỏ?"
Nàng không biết hắn? Thanh Phong run lên, nhìn một đám cấm quân vội vàng theo sau, hắn dừng bước.
Hắn biết rõ, sau khi trở về, nàng không nhớ mọi chuyện, nhưng về sau nàng cùng mỗi người đều rất tốt, duy trừ hắn... Thì ra ngay cả chán ghét cũng không có?
Hắn kinh ngạc đứng nguyên tại chỗ, xem một đám người từ bên cạnh hắn đi qua, nhìn về nam tử áo bào trắng cẩm phục phía trước mang nàng vững vàng ở trên lưng, nàng gối lên bờ vai sư huynh, nhẹ cọ sư huynh, như con mèo nghịch ngợm lại lười biếng. Sư huynh ngẫu nhiên quay đầu lại, ánh mắt nhẹ nhàng, nhưng ánh lên tia vui vẻ.
Hắn mặc dù không nhìn thấy, lại có thể cảm thấy nét mặt tươi cười trong sáng thuần khiết như hoa trong ngự hoa viên mùa đông.
Chỉ là, nụ cười kia không vì người khác, như hắn.
Hắn lớn giọng cười, mắt mũi một mảnh chua xót.
Yêu ai là cả đời mộng mị, hận kỳ thật cũng không khổ. Thì ra, chưa bao giờ được nhớ tới, mới là đau.
Đi thêm một đoạn đường là tới Hoa Dung cung, thị quan đã tiến đến báo.
Long Phi Ly lại nổi ý niệm, muốn mang cô gái trên lưng trở về Trữ Tú Điện, cuối cùng vẫn đè nén xuống.
"A Ly, bụng ta thật đói, ta có thể nuốt vào một đầu bò." Nàng ở phía sau nói thầm.
Hắn ngẩn ra, trong nội tâm thương đau, lại khẽ bật cười, nàng mỗi lần đều nói như vậy, nhưng lại ăn được không nhiều lắm, hắn vừa định nói vài câu, nàng lại đem đầu chen qua, "Ngươi vì cái gì không lên tiếng? Kể cho ta nghe chuyện xưa."
Nàng vẫn còn lo hắn tức giận, bắt hắn nói chuyện - - khóe môi hắn ý cười lại tăng chút ít, "Thích nghe chuyện xưa gì, trẫm kể cho ngươi nghe truyền thuyết nước Ô Tôn được chứ?"
"Không thích." Chu Thất lắc lắc đầu, hắn kể cho nàng rất nhiều chuyện xưa, nhưng nàng chỉ thích nghe một ít chuyện. Có lẽ, khi hắn kể chuyện xưa kia âm thanh ấm ách. Thời điểm hắn kể chuyện xưa kia, sẽ cho nàng cảm giác như hắn bị người khi dễ, thanh âm trầm ách, nàng thích khi dễ hắn.
Nghĩ đến đây, nàng trong lòng nhất thời vui vẻ, ôm sát cổ của hắn, nói: "Kể chuyện hoàng hậu."
Long Phi Ly nhíu mi, thản nhiên: "Không phải đã nghe rất nhiều lần sao?"
Chu Thất giận, "Vẫn nghe! Hôm nay ta cùng ngươi ngủ, ngày mai không phải cũng cùng ngươi ngủ sao, ngủ rất nhiều ngày vẫn là cùng ngươi ngủ."
Bên hông vài nội thị theo sát nghe được đảm kinh, buồn cười không dám cười, lại không dám nhìn Hoàng Đế.
Hoàng Đế quả nhiên bị tức phải không nhẹ, sắc mặt cũng trầm xuống, "Ngươi không thích ngủ cùng trẫm?"
Chu Thất nhăn mi, đem mặt đi đụng đụng gò má nam tử, "Ngươi lại tức giận? Tức giận cái gì? Ta thích cùng ngươi ngủ." Suy nghĩ một chút, lại thành thực nói: "Ta nghĩ, không có ngươi ngủ chung, ta sẽ không ngủ được."
"Ừ."
Long Phi Ly nhẹ nhàng một tiếng, đám nội thị lại thấy rõ ràng trên môi hắn có nụ cười, thấp thỏm trong lòng lúc này mới để xuống. Hoàng hậu cùng Hoàng Thượng giận nhau, cuối cùng gặp nạn tuyệt sẽ không là hoàng hậu, sẽ chỉ là người hầu hạ gần bên cạnh.
"Cao hứng cũng kể chuyện xưa cho ta."
"Lần này muốn nghe chuyện gì?"
Long Phi Ly ánh mắt xa xôi, hắn không phải là thuyết thư tiên sinh dân gian, làm sao biết cái gì chuyện xưa! Nhưng chuyện giữa hắn và nàng, hắn có thể nào làm cho nàng quên, khi nàng mới vừa tỉnh lại, đem một số người thay đổi họ tên, hắn cả ngày lẫn đêm kể cho nàng chuyện của bọn họ, là chuyện của nàng lại nói chuyện xưa của người khác.
Vui mừng chính là, nàng đã nghe qua rất nhiều lần, mỗi lần lại sẽ đem một ít chuyện hỏi hắn. Nàng đem chuyện xưa nhớ càng ngày càng rõ. Dù trên thực tế hắn cũng không muốn nhiều lời, mỗi một lần nói, sẽ thấy thương đau.
"Ngươi lại kể lại cho ta nghe một chút vì sao Hoàng Đế biết Y phi xấu?"
"Sau khi Niên Phi có thai, hắn một mực nghĩ đến đứa trẻ trong bụng Niên Phi, cũng một mực tra ai tiết lộ bí mật cho Long Tu Văn, bởi vì đều là tâm phúc của hắn, hắn cũng không có hỏi rõ, chỉ liên tục âm thầm truy tìm, từng bước từng bước đi thăm dò. Thời điểm tra Từ Hi, hắn nghĩ đến Y phi. Bởi vì Y phi cùng Từ Hi giao tình rất dày, có thể Từ Hi đối với Y phi có nói qua chuyện này, về sau tử vệ quả nhiên ở trong sân Y phi tìm được chút ít lông vũ chim đen.
"Chim đen là chim gì?"
"Là loại chim đưa thư tốt nhất, ngày đi ngàn dặm, về sau, hắn lại thử dò xét Từ Hi, cũng truy ra Y phi xác thực biết rõ chân chính nơi đi bọn họ."
"Đúng là Hoàng Đế biết rõ Y phi xấu, vì cái gì còn muốn cưới nàng? Chỉ là muốn cắt đứt niệm tưởng đệ đệ hắn sao?"
"Là muốn cắt đứt ý niệm trong đầu đệ đệ hắn, đệ đệ hắn khi đó mặc dù sinh lòng tuyệt vọng, vẫn còn nhớ tới Y phi, ừ, tiểu Thất thông minh, hắn bị Niên Phi chọc giận, buổi lễ long trọng ngày đó, Niên Phi đã qua, nàng nói cho Hoàng Đế, hài tử không phải là con của Hoàng Đế, mà là của Đại tướng quân. Cho nên khi đó Niên Phi hỏi hắn có cùng Y phi hoan hảo không, hắn tức giận nên nói nhảm."
"Hoan hảo là cái gì?"
"..."
"Ngươi cũng không hiểu sao? Không sao, ta đợi tí nữa hỏi Hạ Tang, Ngọc Trí nói Hạ Tang rất thông minh."
"Không cho phép hỏi! Trở về trẫm nói cho ngươi biết!"
← Ch. 503 | Ch. 505 → |