Vay nóng Tima

Truyện:Tái Sinh Duyên – Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta - Chương 419

Tái Sinh Duyên – Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta
Trọn bộ 517 chương
Chương 419
Tình thương yên hà (5)
0.00
(0 votes)


Chương (1-517)

Siêu sale Lazada


Chọn tú nữ tiến cung, mỗi ba năm một lần, hắn an bài Nội vụ phủ chặn lại - mà Nội Vụ phủ, Hạ Tang rời đi về sau, cầm quyền như cũ là Từ Hi, vị trí Phó tổng quản liền do thủ hạ của Từ Hi làm.

Bên Như Phi có rất nhiều ý kiến, một số cựu thần cũng rối rít tấu lên cầu xin Long Phi Ly chọn phi tần mới tiến cung. Bởi vì, hoàng hậu, Tuệ phi cùng nàng đều không sinh con.

Hoàng hậu cùng Tuệ phi không có sinh đẻ cũng không kỳ quái, nàng biết rõ hắn động tay chân, nhưng nhiều năm nay, hắn cùng nàng cũng không tránh thai, nàng lại không mang thai con hắn. Nàng vì được cưng chiều trong hậu cung, không thể nghi ngờ thành ở trên đầu sóng ngọn gió.

Hắn ta che chở nàng, cũng không có ai dám nói gì, mà quan trên triều, bất quá là Úc tướng, Lâm Tư Chính cầm đầu số ít cựu thần dâng tấu chương xin chọn phi tần mới.

Nàng rất bất an, hắn lại lo lắng nhiều cho thân thể của nàng, dù sao nàng trước kia bị thương hại rất nhiều, thể cốt kém, hắn cho Thôi Y Nữ cẩn thận kiểm tra thân thể nàng. Thôi Y Nữ mấy lần chẩn tra, chẩn án đều là - - nương nương thân thể mặc dù yếu, nhưng trải qua hơn một năm điều dưỡng, đã khôi phục không ít, cũng không có bất kỳ triệu chứng vô sinh.

Thân thể của hắn rất tốt, bọn họ lần đầu tiên... thì có hài tử, vì cái gì hiện tại ngược lại không có bầu được đây? Về sau, hắn ta cũng làm kiểm tra, thân thể của hắn cường kiện, càng không khác thường.

Chuyện rất kỳ quái!

Nàng luôn nghĩ nên làm như thế nào mới tốt - - hắn cũng không là người tín khẩu khai hà, nàng biết rõ, không lâu về sau, hoàng hậu cùng Tuệ phi, hắn ta sẽ có sắp xếp, đến lúc đó nàng sẽ trở thành thê tử duy nhất của hắn.

Nhưng hắn là vương! Vương không thể không có con!

Nàng cũng biết, dã tâm của hắn rất lớn! Hắn ta có dã tâm tranh giành thiên hạ - thiên hạ này, không còn là Tây Lương!

Vân Thương đại lục, có một số quốc gia cùng dân tộc du mục còn rất lạc hậu, không biết giáo hóa, kinh tế văn hóa không phát đạt, nàng biết rõ trong lòng hắn có một sự nghiệp thống nhất đất nước, đại phồn hoa mộng.

Hắn còn rất trẻ tuổi, hắn ta cũng không cấp, nàng biết rõ kế hoạch của hắn - - Tây Lương vốn là đại quốc, mười năm sinh tụ, mười năm có hơi thở, nàng có dự cảm, hắn ta sẽ trở thành Vân Thương bá chủ!

Nam nhân như vậy, có thể nào không có hài tử?

Như Phi trước kia cũng bị tiên hoàng cưng chiều trong hậu cung, nhưng vị trí thay đổi, lại có thật nhiều bất đồng. Nàng có lẽ có thể chịu được con của hắn chỉ sủng ái một nữ nhân, nhưng nàng không cách nào công nhận hắn không có con nối dòng.

Nàng cùng Như Phi quan hệ không tốt. Như Phi yêu thích Truy Truy, nàng nhờ Truy Truy nói vài câu giúp nàng - - nàng không phải là muốn Như Phi công nhận, nàng chỉ là muốn cùng hắn cùng đi hiếu thuận người mẹ đã từng bị qua rất nhiều cực khổ của hắn.

Có lẽ đúng là duyên phận, có lẽ ngày đó trên đại điện Như phi đã có ấn tượng không tốt về nàng, có lẽ vấn đề con nối dòng là mâu thuẫn không thể điều hòa, Truy Truy cũng nói mình đã tận lực. Quan hệ giữa nàng và Như phi có xu hướng ngày càng xấu.

Nàng bất an rất nhiều.

Đêm nay, nàng tỉnh dậy từ trong mộng, bị hắn ôm chặt lấy, nàng nhìn thấy ánh mắt đau lòng của hắn, trầm lắng, yêu thương.

Nàng tựa vào trong lòng hắn.

Lấy tay lau mồ hôi ướt đẫm trên trán của nàng, hắn ôn nhu hỏi nàng nằm mộng thấy gì?

Nàng không còn mơ thấy Truy Truy và Ngọc Hoàn - - cũng có lẽ vì Truy Truy đã ở bên nàng.

Nàng biết là mơ thấy ác mộng, lại tựa hồ như không có gì ý nghĩa bề ngoài chinh phạt, không giống trước cổ quái mịt mờ. Mỗi lần, hắn đều cẩn thận hỏi nàng, nàng liền nói cho hắn biết, sau khi hắn lắng nghe, sợ hãi của nàng dần tan biến hết.

"Là hai giấc mộng."

"Nói cho trẫm nghe." Hắn vỗ nhè nhẹ sống lưng của nàng.

"Ta mơ tới sói con cùng Thúy Nhi. Bọn họ đứng trong một gian phòng xem ta, vẻ mặt hoảng sợ, giống như sau lưng ta có những thứ gì, ta rất sợ hãi, xoay người lại xem, thấy Tía Tô nương nương mặc đại phục màu đỏ cười với ta."

Hắn bèn giải nghĩa giấc mộng - Thúy Nhi chết, có thể bộ dáng tiểu nha đầu còn rõ ràng trong đầu nàng, giống như nàng vẫn chưa rời đi; mà sói con, hắn cho rất nhiều người đi tìm, nhưng vẫn không tìm thấy, phảng phất như nó đã biến mất trong thiên địa này. Hắn nói với nàng, tuyết lang kia có lẽ trở về thế giới của nó.

Xuyên qua ánh sáng dạ minh châu, hắn khẽ nhíu mày, "Không phải là phòng, địa phương trong mộng của nàng hẳn là tòa miếu vũ."

"Miếu thờ?" Nàng giật mình mà hỏi.

"Ừ, nàng đối với hình tượng Tía Tô chính là bắt đầu từ nơi nào- - đào nguyên thôn?"

"A Ly, mơ thấy sói con cùng Thúy Nhi cũng không kỳ quái, chỉ là sao lại mơ thấy Tía Tô?"

Nàng thấy hắn hơi nhếch môi, như đang ngẫm nghĩ những gì đó, kinh ngạc nhìn hắn một hồi lâu, hắn đột nhiên khẽ cười nói: "Trẫm ngày mai tìm chút ít điển tịch tra một chút truyền thuyết Tía Tô, cho nàng giải mộng."

Nàng nghe được giọng điệu hắn trêu tức, không khỏi xì nở nụ cười, trong lòng ngược lại giảm vài phần sợ hãi, kỳ thật, nàng tối nghi hoặc cùng sợ hãi chính là, mặt Tía Tô là Truy Truy! Đương nhiên, những thứ này nàng chưa nói cho hắn biết.

"Nói một chút về giấc mộng khác của nàng."

Hắn ta nhàn nhạt hỏi, duỗi cánh tay cẩn thận thay nàng lau mồ hôi trên trán.

"Ngủ đi, ngươi lát nữa còn phải vào triều." Nàng nói quanh co.

"Ừ, còn một canh giờ, vậy chúng ta hao tổn đi."

"Long Phi Ly!" Nàng nóng nảy, biết rõ tính tình nam nhân này, cười khổ nói: "Ta mơ tới đứa bé kia của chúng ta."

"A Ly, là ta đích thân giết hắn! Ngươi nói có phải là nguyên nhân ta liên tục không mang được hài tử, ta đích thân giết chết hài tử chúng ta!" Nước mắt nàng làm quần áo hắn ướt nhẹp.

"Là trẫm!" Thanh âm của hắn có chút táo bạo, "Là trẫm hại chết nó, không phải nàng! Ngày mai nếu có ai còn dám nói chuyện tuyển tú một câu, trẫm liền giết!"

"A Ly, ta không cho ngươi được hài tử. Nếu như - -" nàng khẽ cắn răng, lại thủy chung nói không nên lời, nàng không muốn những nữ nhân khác sinh con dưỡng cái cho hắn!

"Niên Tuyền Cơ, ngươi đem lời trẫm nói quên hết rồi sao?"

Hắn cười lạnh cật vấn.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-517)