Vay nóng Tima

Truyện:Tái Sinh Duyên – Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta - Chương 323

Tái Sinh Duyên – Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta
Trọn bộ 517 chương
Chương 323
Tỉ tê tâm sự
0.00
(0 votes)


Chương (1-517)

Siêu sale Lazada


Nhớ tới những hình ảnh trong lăng mộ Tân Truy Truy tìm thấy, Tuyền Cơ rất sợ hãi nhưng cũng rất tò mò, muốn đi xem đế lăng.

"Không được, nàng không thể đi."

"Vì sao?"

"Thân phận của nàng không thích hợp, đợi sau này nàng được phong hậu thì mới có thể đến đó, đây là quy định do tổ tông định ra."

"Vậy được rồi, ta ở trong cung chờ ngươi trở về, hoàng hậu sẽ đi cùng với ngươi à? Ngươi đến đó làm gì?"

"Hoàng hậu không đi, trẫm đến đó xem chỗ lăng mộ của trẫm sửa chữa như thế nào."

"Long Phi Ly, ngươi lại dọa người ta, ngươi còn trẻ như vậy, sửa lăng mộ làm gì chứ." Tuyền Cơ lắp bắp kinh hãi.

Long Phi Ly vuốt vuốt tóc của nàng, cười nói: "Mộ phần của mỗi vị hoàng đế đều được bắt đầu tu kiến từ rất sớm."

Hắn nói xong khẽ thở dài một chút, hắn đang lừa nàng.

Lần này đến đó là để thăm dò đánh giá quân đội đế lăng, để sớm có chuẩn bị.

Đế lăng được xây dựng trên vùng núi non hiểm trở, quân đội đế lăng vào thời chiến là một đội quân, còn ngày thường thực ra là những người canh giữ lăng mộ, nhiều thế hệ binh sĩ trong quân đội đều đóng quân sinh hoạt trong vùng rừng núi này, các đội quân chia ra canh giữ trong ngoài lăng mộ các vị đế vương tiền triều đã qua đời, vị thống soái canh giữ quân đội đế lăng ẩn sâu trong khu vực lăng tẩm. Mặc dù có thể mang theo rất nhiều cấm quân, nhưng cấm quân không thể vào lăng mộ, không có Thương Long khuyết, việc xâm nhập vào khu vực lăng tẩm tìm kiếm thủ lãnh quân đội đế lăng có thể sẽ gặp nguy hiểm, để nàng ở lại bên ngoài lăng mộ cho cấm quân bảo vệ hắn lại không yên lòng, ở trong cung ngược lại sẽ thích hợp hơn.

"Vậy ngươi mau mau trở về một chút nhé, được không?"

"Ừh."

"A Ly, ngươi còn chưa nói với ta là làm sao mà giải được cổ độc?" Tuyền Cơ có chút bất an.

"Là công của Thôi y nữ." Long Phi Ly thản nhiên nói, hắn đã phân phó mọi người nói cổ độc là do Thôi y nữ giải.

Nghe thấy Long Phi Ly nói vậy, Tuyền Cơ mới hơi an tâm một chút.

Nàng khẽ nhắm mắt lại, Long Phi Ly thấy mi dưới của nàng thâm quầng, nàng lại ngáp mấy cái bèn khẽ trách mắng: "Tối hôm qua không có ngủ sao?"

"Ừh, mất ngủ, mấy ngày nay đều không ngủ được." Trên thực tế, sau khi rời xa hắn trở lại Phượng Thứu cung, mỗi ngày nàng đều bị mất ngủ, hiện tại hai người nói rõ mọi chuyện, tâm tình nặng nề được thả lỏng, ngược lại nàng mới thấy mỏi mệt.

"Vì sao?" Khóe miệng Long Phi Ly từ từ nhếch lên.

"Không nói cho ngươi nghe." Tuyền Cơ hừ lạnh, đương nhiên là không thể nói nàng mất ngủ bởi vì hắn, vậy thì rất mất mặt.

Long Phi Ly nhẹ nhàng đặt nàng nằm ngang xuống, để đầu nàng gối lên đùi hắn, nhẹ giọng nói: "Ngủ một lát đi."

"Không ngủ, thuốc sắp được mang tới rồi, ta muốn thấy ngươi uống hết thuốc, không thể phun ra nữa, ngươi thích sạch sẽ, đợi uống thuốc xong còn phải giúp ngươi thay quần áo, quần áo này đều bị máu với nước thuốc làm bẩn hết trơn rồi."

Long Phi Ly giật mình, thần sắc trên mặt càng trở nên nhu hòa, nghe thấy nàng gật gù nói xong, giọng nói mang vẻ buồn ngủ, hắn đưa tay nhẹ nhàng vỗ về mái đầu nàng, không nói gì muốn cho nàng im lặng ngủ.

"Ngươi nói chuyện với ta đi, ta không muốn ngủ." Nàng nắm tay hắn, hơi hơi hoảng hốt.

"Được." Long Phi Ly hạ thấp giọng, "Sắp tới là kỳ thu tế, trước khi trẫm xuất phát đi đế lăng thì sẽ tới bãi săn Tây Sơn giáp với kinh thành săn bắn, săn bắn xong, Tam ca, Thất ca lập tức rời kinh trở về quận của mình. Về Thất ca, nếu gặp hắn trong cung nàng cứ làm ra vẻ không biết gì, vẫn dùng lễ đối đãi, hiểu chứ?"

"Ta hiểu rồi, ngươi cứ yên tâm." Tuyền Cơ thận trọng gật gật đầu.

"Đến lúc đó trẫm săn một vài con hồ ly lông đỏ, đưa cho phòng nữ hồng làm áo choàng lông cho nàng mặc qua mùa đông. Trước đây trẫm theo phụ hoàng đi săn thú, phụ hoàng bảo phòng nữ hồng chuẩn bị xiêm y, mẫu phi mặc vào nhìn rất đẹp, nàng mặc nhất định cũng sẽ rất đẹp."

Tuyền Cơ trong lòng ấm áp, nói: "Mẫu phi của ngươi nhất định là một mỹ nhân."

"Ừh, trẫm cảm thấy người rất đẹp. Phụ hoàng đưa trẫm đến chỗ Thái Hậu nuôi dưỡng, mặc dù từ nhỏ luôn cảm thấy Như phi thân cận, nhưng khi đó vẫn không biết người là mẫu phi của trẫm, mãi cho đến khi phụ hoàng mất, mẫu phi bị giam, sư phó phụng mệnh vào cung, Từ Hi mới cho trẫm xem mật chiếu của phụ hoàng."

"Sau khi cứu được người, chúng ta cùng nhau cẩn thận phụng dưỡng người, " nghe thấy thanh âm của hắn hơi nghẹn ngào, Tuyền Cơ trong lòng tê tái, nắm chặt tay hắn, thấp giọng nói: "Ngươi thông minh như vậy, nhất định có thể cứu người ra."

Im lặng thật lâu, hắn không nói gì, Tuyền Cơ hơi hơi bất an, vừa định mở mắt ra, một nụ hôn ngọt ngào kéo dài được đặt lên trên đỉnh đầu nàng.

Nàng không biết, trận săn bắn ở Tây Sơn sẽ diễn ra hai lần, sau khi đến đế lăng trở về là mùa đông lạnh lẽo, còn có thể đi săn một lần nữa, lần săn bắn thứ hai hắn có an bài khác, có một số việc sẽ phát sinh.

Đối nàng mà nói chỉ sợ...

Trong lòng hơi trở nên xúc động, thân thể còn chút mệt mỏi, không bế nàng nổi, hắn thấp giọng nói: "Tiểu Thất, ngồi lên trên đùi trẫm đi."

Nụ hôn nhẹ nhàng ngọt ngào của hắn trên đầu nàng là một sự thôi miên hiệu quả nhất, Tuyền Cơ vốn hơi buồn ngủ, lúc này giật mình tỉnh táo lại, mặt hơi hơi đỏ, ngồi dậy ngồi lên trên đùi hắn, mặc cho hắn giữ chặt, nhợt nhạt hôn nàng thật sâu.

******

"A Ly." Tuyền Cơ kéo chăn muốn tiến sát đến hơi ấm ấm áp bên người, lại thấy bên cạnh trống không.

Nàng khẽ quấn chăn ngồi dậy, nhìn qua bên cạnh, Long Phi Ly đã không thấy bóng dáng.

Lắc lắc đầu, lại liếc nhìn ánh mặt trời xa xa ngoài cửa sổ một cái, Tuyền Cơ mới nhớ ra là đã qua một ngày mới.

Ngày hôm qua, dưới đôi mắt nhìn trừng trừng của nàng và của những người khác, hắn bưng chén thuốc uống mà không nôn ra nữa. Mọi người kích động bật kêu lên một tiếng. Thậm chí Nhạc Tinh Oánh còn nửa đùa nửa thật nói, như thế chứng minh là bệnh của Hoàng Thượng tuyệt đối không phải là vấn đề y thuật của nàng, mà là vấn đề của Niên phi nương nương.

Hắn uống được chút thuốc, lại muốn đi ra ngoài xem tấu chương, nàng không cho, dưới tình thế cấp bách, nàng thốt lên lời nói muốn hắn ngủ cùng nàng.

Mọi người mặt đỏ tai hồng lui xuống.

Đương nhiên, bọn họ chỉ ngủ thôi.

Nàng hầu hạ hắn thay quần áo xong liền ôm hắn ngủ, mấy ngày nay hai người đều mỏi mệt, một giấc ngủ này lại kéo dài đến nửa ngày một đêm.

Chắc hẳn là từ rất sớm hắn đã thức dậy vào triều rồi.

Người này không thể có được một khắc rảnh rỗi. Nàng hơi hơi đau lòng.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-517)