Lại nhà thăm viếng (4)
← Ch.121 | Ch.123 → |
Hắn thản nhiên liếc mắt nhìn nàng một cái, bỏ qua chiếc khăn tay vô dụng, cúi người nhẹ nàng ngậm lấy đôi môi nàng.
Tuyền Cơ lập tức mềm nhũn.
Lúc này, giọng Từ Hi truyền vào, "Hoàng thượng, đã đến Niên phủ, Niên tướng đã ở cử để cung nghênh thánh giá."
Mành bị cung nữ xốc lên.
Kiệu, sớm đã có thái giám hộ giá, Điệp Phong cũng đã đứng hầu ở một bên.
Tuyền Cơ thò đầu ra định xuống, đang do dự không biết có nên dẫm lên lưng thái giám kia hay không, Long Phi Ly đã tự mình ôm nàng hạ kiệu.
Nàng mới từ trong ngực hắn nhìn ra, những người bên ngoài đã quỳ xuống một mảng đen to lớn.
"Ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế, nương nương thiên tuế thiên thiên tuế."
Long Phi Ly đi lên phía trước, tự tay nâng nam tử mặc hoa phục ở chính giữa lên, cười nói: "Bình thân, Niên tướng cũng mau đứng lên đi."
Tuyền Cơ trong lòng có chút khẩn trương, vị kia chính là Niên tướng.
Vị Niên tướng này nhìn không ra một tia quyền thần bá đạo, Quần áo bằng gấm trắng thêu bách điểu, ngoài năm mươi tuổi, mặt như quan ngọc, mũi cao thẳng, anh mắt hàm súc như châu ngọc Quang Hoa, có cảm giác giống như một gã thư sinh thì đúng hơn. Không tính dân chúng đứng chật ních từ ngoài ngã tư đường, thì trước cửa Niên phủ người đứng cũng đủ nhiều.
Bên phải Niên Tưởng Phùng là vài nam nhân tuổi tác xấp xỉ hắn, ước chừng là huynh đệ hắn, bên hông đứng hơn mười cô gái dáng vóc thướt tha, có vẻ tuổi còn nhỏ, cũng có nét tuổ trẻ, đều là ngọc bích trang thành, quả nhiên tướng mạo đẹp cực kỳ, Còn lại nhất định thê thiếp các phòng của anh em Niên tướng.
Đây là hàng trên, sau đó là một đám năm nữ trẻ tuổi, ước chừng không dưới mười người, nam anh tuấn, nữ xinh đẹp tuyệt trần, có thể là tử nữ của huynh đệ Niên thị.
Tuyền Cơ mỉm cười mà da đầu run lên, ở giữa bọn họ, có một ánh mắt nhìn chằm chằm vào nàng, nhìn kỹ lại, thì cũng là nữ tử thập phần xinh đẹp, da trắng như tuyết, mặt như hoa đào, mặc dù không đẹp bằng Cát Tường Hoa phi, cũng là cực kỳ hút hồn người.
Ánh mắt kia, đầy ý tứ phức tạp, Tuyền Cơ trong lòng có chút bất an.
Những người này, nàng mặc dù không phân biệt được ai với ai, nhưng hôm qua nàng kéo Điệp Phong kể chuyện Niên phủ cho nàng nghe suốt đêm, Điệp Phong tuy khong phải biết tường tận mọi chuyện, nàng cũng vẫn tính là người theo Điệp đại Phong nên biết đại khái, biết rằng Niên tướng có ba huynh đệ, cũng không phải đều vào triều làm quan, nhưng đều là thương nhân phú hào một phương, đúng là trong triều có người sẽ dễ bề hành sự.
Ngoài chính thất, gặp gỡ mẹ đẻ Tuyền Cơ, Niên ước hẹn có bốn năm phòng thê thiếp, sáu bảy thị nữ, huynh đệ Niên gia tình cảm gắn bó cũng không có phân phủ chia nhà, chỉ ở trong Niên phủ tích thêm mấy lần, mấy lượt mở rộng phòng ở. Dưới gối mấy huynh đệ, thị nữ phền phức, khoảng bốn năm mươi người, vừa đứng ở cả sảnh đường, liền không phân ra ai với ai.
Tuyền Cơ ôm ý định, không bắt buộc thì tuyệt đối không cùng người khác nói chuyện. Vạn nhất xưng hô sai thì phiền toái vô cùng.
Long Phi Ly cùng Niên tướng trò chuyện nói cười với nhau, Tuyền Cơ cũng không đánh giá nhiều. Ánh mắt Niên tướng tựa hồ thỉnh thoảng dừng lại trên người nàng, như có như không, trong lòng nàng nảy lên căng thẳng, liền đi đến gần cười nói: "Phụ thân."
Niên tướng vuốt cằm, mỉm cười nhìn về phía nàng, ánh mắt tràn đầy vẻ ôn hòa, hiền hậu từ ái.
Tuyền Cơ cảm thấy không biết phải nói gì chỉ đành mỉm cười.
Lúc này, Long Phi Ly thản nhiên cười hỏi: "Như thế nào không thấy Tụng Đình rồi?"
"Tụng Đình đứa nhỏ này từ khi ở biên quan trở về, liền ngày ngày ở trong phủ, con người hắn ở trên chiến trường như hổ, về nhà lại trở nên im lặng khác thường, một lòng chỉ chờ Hoàng thượng triệu kiến, nhắc tới cũng đúng dịp, hôm kia hắn bị đè nén quá, đã nói xuất phủ đi ra ngoài một chút, hắn vừa đi, hôm qua vi thần liền được Từ tổng quản truyền mấy đọa thánh chỉ, nói Hoàng thượng cùng nương nương muốn tới." Niên tướng thoải mái cười nói.
"Cũng thật đáng tiếc, Tụng Đình trở về biết Hoàng thượng đã tới, nhất định hôi hận muốn chết." Một nữ tử vừa đi tới cười phụ họa.
Cô gái này cũng là người Niên tướng cực sủng ái như phu nhân. Nàng vừa ra tới, tất cả mọi người đều nghĩ tới chính thất ốm đau ở trong phòng, nàng liền có tính toán khoản bãi, tỏ rõ yêu sủng nồng hậu, cũng không biết là nội bộ Niên phủ đã phân chia.
Long Phi Ly cẩm tay Tuyền Cơ, khẽ cười nói: "Niên tần nhớ phu nhân, trẫm đang có dự định ở lại bồi nàng mấy ngày, Tụng Đình nếu quay về sớm, không chừng sẽ gặp được, chỉ sợ làm phiền tướng gia."
Hai bàn tay đế phi nắm chặt lấy nhau, lập tức thu hút nhiều ánh mắt.
Nam nhân lòng bàn tay ôn hòa, Tuyền Cơ trong lòng cười khổ, lại không biết có bao nhiêu thật giả ở bên trong.
Niên tướng lại sợ hãi nói: "Hoàng thượng cùng nương nương lại nhà thăm gia mẹ, vốn là vinh hạnh lớn của niên gia, hai chữ quấy rầy này, Hoàng thượng nói ra, khiến vi thần sợ hãi."
Long Phi Ly mỉm cười, "Tướng gia là nhạc phụ của trẫm, người một nhà không nói những lời khách khí, nghi lễ phiền phức này tướng gia cũng thôi đi."
"Dạ, vi thần tuân chỉ." Niên tướng cười to nói.
Không khí quân thần càng nhiều, Tuyền Cơ xem như mở rộng hiểu biết với cái gọi là bằng mặt không bằng lòng. Nàng vốn muốn nói, nhưng ngại bản thân mình không hiểu tình hình, đành phải ngồi nghe, rốt cuộc không chịu nổi nữa nàng nhẹ nhàng rút tay ra khỏi Hoàng đế, toát ra ý nghĩ thê lương, ý cười bi ai, tiến lên lễ vái Niên tướng phụ, nói: "Phụ thân, Nương thân mình ra sao ạ?"
"Thái y nói là phong hàn xâm nhập vào tận xương cốt, thêm thương nhớ nuong nuong ngươi..." Niên tướng nhấc tay vỗ vỗ tay nàng, chính là cúi đầu thở dài.
Trên bàn tay vừa tiếp xúc, Tuyền Cơ chỉ cảm thấy cảm giác lạnh lẽo vừa giảm xuống kia lại dâng lên.
Niên tướng này, phỏng chừng ảnh đế cũng không giỏi diễn trò bằng hắn, chính là phu quân của nàng tựa hồ cũng không có ý định giúp đỡ, nàng đang muốn thoát khỏi sự tiếp xúc của hai người, bên hông lại bị khủy tay ai đó thúc vào, nàng cũng thừa dịp này, chạy vào lòng người nào đó.
"Tướng gia Niên tần đều đừng lo lắng." Long Phi Ly mặt mày vừa động nói, nói: "Từ Hi, còn không nhanh mang Thôi nữ y vào vì phu nhân chuẩn trị?"
Từ Hi đáp lời, từ trong hàng ngũ thị nữ dẫn Thôi nữ y bước ra khỏi hàng.
Niên tướng lúc này lại giật mình kêu một tiếng, tự trách nói: "Hoàng thượng ân sâu! Xem vi thần hồ đồ, trong lòng vui mừng, đã quên Hoàng thượng nương nương tàu xe mệt nhọc, Hoàng thượng nương nương mời mau theo thần vào trong phủ."
Long Phi Ly vuốt cằm, đỡ lấy Tuyền Cơ đi vào.
Cửa phủ lại đột nhiên truyền đến tiếng bước chân gấp gáp, tiếng gọi cũng lập tức truyền đến:
"Tuyền Cơ..."
← Ch. 121 | Ch. 123 → |