Tú Ninh điện
← Ch.115 | Ch.117 → |
Tuyền Cơ không biết, bởi vì nàng sớm động tình, nhắm mắt lại, ôm lấy hắn, để mặc hắn tùy ý ở trên thân thể nàng xoa nắn, tra tấn.
Long Phi Ly phản ứng nhạy cảm, cũng nghe được có tiếng động.
Nếu là ở trong ngày bình thường, động tĩnh kia hắn sớm có thể nghe thấy.
Hắn mười bố tuổi thì có tần phi, loại hành vi cá nước thân mật đã sớm quen thuộc.
Quen thuộc cũng không trầm luân.
Nhưng mà, vừa rồi chỉ mới như vậy, rất nhanh hắn đã có phản ứng.
Cái loại này áp phóng nịch... Con ngươi đen mờ mịt nhất thời tiêu tán.
Tuyền Cơ chỉ cảm thấy trên da thịt chợt đau, có cái gì đó rơi xuống... Tích táp, sau đó nghe được là thanh âm hạt châu rơi ra.
Nàng mở to mắt, thất thố nhìn chuỗi hạt kia rơi vào bụi cỏ lấp lánh hào quang.
Vòng tay trên eo nàng nơi slongr, nàng cũng không nghĩ quá nhiều, đứng lên muốn đi tìm.
"Trở về đi." Thanh âm của hắn lạnh lùng.
"Vậy hạt châu này..."
Đây chình là vô giá đó, hắn không đau lòng nàng bị đau đâu.
"Nghe nói là Tây Hải giao nhân nước mắt ngưng tụ thành." Hắn quét mắt nhìn đầy đất Phương hoa, ngữ khí cũng là đạm mạc.
"Là tía tô Long Vương sao?"
Hắn mi tâm khẽ nhíu, " Làm sao ngươi sẽ nghĩ tới hắn?"
"Tía tô đã chết, cho dù hắn không thương nàng, thì tổng hội cũng có vài phần thương tâm đi?" Tuyền Cơ đè ngực, chẳng biết tại sao, không tránh khỏi có vài phần rầu rĩ.
"Truyền thuyết, đến cuối cùng bất quá cũng chỉ là bịa đặt chuyện xưa thôi." Long Phi Ly cười lạnh, "Nếu hắn yêu nàng, căn bản sẽ không để cho nàng chết, nếu hắn không thương, nàng đã chết, hắn vì sao phải thương tâm?"
Tuyền cơ chấn động, "Bịa đặt... Ta tình nguyện tin tưởng là thật."
Long Phi Ly lại ngắt lời nàng, "Trở về đi."
Bóng dáng thanh tiêu, hắn đã đi ở phía trước.
Tuyền Cơ lại nhịn không được cúi thấp đầu, thanh âm của hắn truyền đến, có chút xa, có chút hờ hững trầm thấp.
"Không thể vì mình có được điều gì, không bằng phá hủy nó đi."
Vậy chuỗi hạt này, hắn không phải muốn tặng cho nàng soa? Vì mình không có được? Nàng không rõ trong lời nói của hắn ám chỉ điều gì...
Chính là, đến khi hạt trân châu tìm lại đủ nàng rốt cục rụt tay trở về.
Nàng thích chuỗi trân châu này, cũng không vì giá trị liên thành, bất quá là vì hắn tặng cho nàng, nếu hắn cũng không muốn, nàng tội gì đi tìm, lại để hắn coi thường đi.
Yên lặng đi theo hắn ra khỏi Lan Lâm, phía trước, mơ hồ đã có thể thấy được thân ảnh đám người Điệp Phong.
Sau lưng, một nhóm người cũng im lặng tản đi, như sương mù một hồi...Thật lâu sau, có một thân ảnh quay trở về, ngón tay nhỏ nhắn trắng bạch tìm những hạt trân châu rơi trong bụi cỏ...
"Trẫm bảo Cát Tường đi Khố phòng chọn chút lễ vật để ngươi về thăm nhà lấy cái chi dùng, buổi chiều ngươi bảo cung nữ đến trữ Tú điện lấy về, nhìn xem có điểm nào chưa vừa ý, hoặc là có cái gì ngươi muốn, có thể đều lấy đi."
Đây là trước khi rời đi hắn dặn xuống.
Tuyền Cơ ngồi nhìn đèn đuốc ngoài cửa sổ xa xa hơi hơi run sợ, Điệp Phong vừa vặn cầm chén thuốc cùng bữa tối đi tới, thích thú cười nói: "Chủ tử đang suy nghĩ cái gì mà thất thần?"
Nàng xem trên cổ Tuyền Cơ có vết hồng tím, chỉ che miệng cười trộm.
Tuyền Cơ ngượng ngùng, mắng: "Nha đầu chết tiệt kia."
Tiếp theo lại kỳ quái nói: "Sói con còn chưa trở về?"
Điệp Phong nhìn ngoài hiên, lắc đầu.
Tuyền Cơ trong lòng có điểm bất an.
Lúc nàng vừa về, sói con vui mừng từ trên giường xông tới, bổ nhào vào trên người nàng, nó hít hà, lại đột nhiên gào thét một phen, hung hăng đẩy nàng chạy ra ngoài.
Nàng cùng Điệp Phong đều lắp bắp kinh hãi, nếu đổi lại là một người, tư thế kia lại có vài phần phẫn nộ mà chạy đi.
Điệp Phong không để ý bao nhiêu, Tuyền Cơ lại cảm thấy nó là vì trên người nàng có mùi Long Tiên Hương thản nhiên mà trở nên nóng nảy dữ dội, trước kia Long Phi Ly cũng ôm nàng ngủ nhưng chưa bao giờ có một lần thân mật như hôm nay.
Trên người nàng đều là mùi của hắn...
Sói con không thích Long Phi Ly, nàng đã biết, nhưng mấy ngày nay sói con đối với hắn thái độ tựa như ngày càng căm hận...
Nàng nghĩ, lại đơt nhiên nhớ tới lời dặn của hắn lúc trướ, hắn bảo nàng phái người buổi chiều đi qua, nàng chắc lần này giật mình sững sờ, lại sướm lầm thời gian, vội nói: "Điệp phong, ngươi đến Trữ Tú điện một chuyến, giúp ta lấy ít đồ."
Điệp phong gật đầu, đang muốn hỏi là cái gì, Tuyền Cơ cũng đã nhẹ giọng nói: "Vẫn là ta đi đi."
Kỳ thật bỏ qua chuyện không thể đáp lại tình cảm, hắn đối với nàng cũng coi như vô cùng tốt đi.
Chọn lễ vật cho nàng về thăm nhà... Tuyền Cơ trong lòng ấm áp, nhéo nhéo lên bàn tay nhỏ bé, bước nhanh hơn...lúc trước bệnh, không có đi lấy nước. Không có nước tốt, nàng vừa rồi pha trà liền phá lệ chú ý trình tự làm việc thủ pháp pha chế có chút ít nhỏ bé. Nghĩ đưa chén trà nhỏ này qua cho hắn.
Nhưng thật ra là... Có chút nhớ hắn.
Về mặt tình cảm, nữ nhân cùng nam nhân có đôi chút bất đồng, có lẽ ở chỗ, các nàng tổng yếu dựa vào thái độ biểu đạt, nam nhân có khi đem tâm tư trái tim giấu thật sâu, nhiều khi cũng vô cùng gọn gàng dứt khoát, cũng đã định trước thòi điểm nữ nhân bị thương so với nam nhân lại càng đau, bời vì thứ mà các nàng giao phó là cả tâm tình... Trăm ngàn quay về có khi chẳng còn lại gì, Thất Khiếu Linh Lung.
Tinh tịch nguyệt vi, tối nay Trữ Tú điệnim lặng giống như có chút không thỏa đáng.
Nàng lần trước vào bằng đường nhỏ, cũng không có đi theo đại môn đi vào... Lần này, nàng theo đại môn mà vào, nhưng là đi đến ngoại viện, còn không nhìn thấy cấm vệ quân tuần tra.
Nàng thấy hơi kỳ quái, bất giác cũng phóng nhẹ cước bộ, đi qua vườn, tới cửa thư phòng của hắn.
Thậm chí cửa cũng không có ai canh.
Cửa lớn khép hờ.
Âm thanh nhè nhẹ thật nhỏ lộ ra, nàng đột nhiên nhớ tới tiếng khóc của người cá đêm khuya ngoài biển.
Nàng không phải người lỗ mãng, cho dù không thấy thái giám thông truyền lẫn cấm quân, nàng cũng vẫn nhẹ nhàng gõ cửa.
Nhưng mà ma xui quỷ khiến, nàng lại nhẹ nhàng đẩy cửa.
Sau đó giống như tình huống xem nhiều lần trên tivi tình tiết bình thường trong phim cẩu huyết, bàn trà rơi xuống đất, bắn tung tóe trà nóng bắn đấy tay.
Tuyền Cơ cười cười.
Trong thư phòng lại không có nhiều người.
Chỉ có Hoàng đế cùng một nữ nhân.
Bọn họ ở đó kịch liệt hôn.
Bất quá chỉ thế mà thôi.
← Ch. 115 | Ch. 117 → |