Lãnh Hương nghịch thiên (2)
← Ch.032 | Ch.034 → |
Hắn còn chưa nói hết lời, thấy trước mắt chớp qua một bóng hình, trên tay đột nhiên thấy nặng, là Long Phi Ly đem Tuyền Cơ chuyển sang tay hắn.
Tiếp theo đó, Từ Hi bị nhấc lên, Long phi Ly nắm lấy cổ họng của ông ta.
"Đem Lãnh Hương hoàn giao ra đây."
Từ Hi khàn khàn nói: "Bệ hạ, Niên phi nương nương đã ra đi."
"Lãnh hương có thể bảo vệ tâm mạch của người bị trọng thương, nhưng kinh mạch nàng đã đứt ..." Thanh Phong hoảng hốt, thi triển khinh công đi đến bên cạnh Long Phi Ly, sắc mặt nghiêm trọng, "Sư huynh, huynh có còn nhớ ở Tiên Nghiên Đài đã có lời răn, một khi dùng thuốc, nhất định sẽ có dị biến."
"Cho dù nàng sống lại cũng chỉ là một cái xác không hồn, sống chết có số, huynh làm như vậy chính là trái với ý trời! Tiên Nghiên Đài cũng đã nói, người nào dám làm trái với điều răn, nhẹ thì bị giảm tuổi thọ, nặng thì mất mạng."
"Trẫm chính là muốn làm trái ý trời đó!" Long Phi Ly nhẹ nhàng cười.
Thanh Phong cắn răng muốn tiến lên ngăn cản nhưng tay vừa đưa lên, toàn bộ thân thể lại không thể cử động được, y nhìn lại mình, mấy đại huyệt trên người đều đã bị ngân châm phong tỏa.
"Sư huynh, không thể!" Y lớn tiếng hô: "Lăng Thụy Vương gia, Đoạn Thống lĩnh, các ngươi còn không nhanh ngăn cản bệ hạ sao?"
Long Tử Cẩm cười khổ, tiến về phía trước từng bước, ánh mắt rơi xuống thân thể của Tuyền Cơ, lại giật mình đứng nguyên tại chỗ, "Chị dâu."
"Hoàng thượng, xin hãy để nương nương được an tâm ra đi."
Đoạn Ngọc Hoàn nhanh chóng buông thê tử, quỳ xuống trước mặt Long phi Ly, nước mắt rưng rưng.
"An tâm? Ngọc Hoàn, tâm nguyện của nàng còn chưa được thực hiện thì sao có thể an tâm?"
Mắt phượng hẹp dài, ánh mắt lạnh lẽo, nhìn vào nữ tử trên tay Long tử cẩm.
Bàn tay nhỏ gầy, vẫn cứ nắm chặt lấy một đoạn dây cột tóc, chưa từng buông ra.
"Hoàng thượng!" Hoàng hậu cùng Lâm tư chính quỳ xuống.
Cấm quân không hiểu chuyện gì đang xảy ra, hình như là vị phi tử tội nghiệt kia đã chết, nhưng chứng kiến sắc mặt hoàng đế u ám, ngay cả hoàng hậu cũng quỳ xuống, trong lòng sợ hãi, không cần biết chuyện gì, cũng quỳ đầy đất. Trương Tiến vài lần muốn vọt vào bên trong pháp trường, lại bị cấm quân ngăn lại.
Âm thầm thề ở trong lòng, ngày sau, hắn sẽ trở thành người đứng dưới một người mà trên vạn người.
"Hoàng thượng, người có muốn đem lão nô bầm thây vạn đoạn, lão nô cũng cam nguyện, chỉ có nương nương cung Tuyết Tùng mới là thật tâm đối đãi với người, còn Niên phi... "
Lời nói thê lương còn nghẹn nơi cổ họng, quần áo đã bị đâm rách, cơ thể Từ Hi bị đá bay rớt trên mặt tuyết. Một hộp gấm trong ngực ông ta rơi ra.
Long Phi Ly thu hồi nhuyễn kiếm, xoay thân mình nhặt lấy cái hộp.
"Cấm quân kinh thành nghe lệnh, bất cứ ai lại gần trẫm đều chém." Hắn ban mệnh lệnh, bước nhanh về phía Long Tử Cẩm, ánh mắt lạnh lùng ngưng tụ, "Kể cả Hoàng hậu."
Hoàng hậu run lên, hàm răng cắn chặt, hai tròng mắt trừng trừng nhìn Long Phi Ly ôm lấy Tuyền Cơ từ trên tay Tử Cẩm, cúi người xuống, ôm chặt lấy nàng áp vào trong ngực, động tác kia, thần thái kia, giống như đấy mới chính là tính mạng của hắn.
← Ch. 032 | Ch. 034 → |