Truyện:Tái Diễn Tình Yêu Cuồng Nhiệt - Chương 49

Tái Diễn Tình Yêu Cuồng Nhiệt
Trọn bộ 59 chương
Chương 49
Khí chất thiếu niên
0.00
(0 votes)


Chương (1-59)

"Si mê đến không còn thuốc chữa"

# editor: ilovesther_

Hình tượng mù đường của Ước Tây trong lòng Triệu Mục Trinh quả thật đã ăn sâu bén rễ.

Nghe cô nói xong chuyện vì lịch quay thay đổi nên sáng mai phải bay sớm đến Tam Á, chỉ có thể tranh thủ gặp anh vào tối nay, Triệu Mục Trinh cúi đầu hơi ngạc nhiên, rồi lại nhìn ngôi trường lâu đời với khuôn viên rộng lớn này.

"Vậy em đến đây kiểu gì?"

Ước Tây vốn đang đú_🌴 hai tay vào túi áo khoác anh, cô rút một tay ra, ngón trỏ và ngón cái chạm vào nhau, ra vẻ nghiêm túc nói: "Em làm thế này nè, niệm chú vừng ơi mở ra! Thế là 'vèo' một cái xuất hiện ở đây luôn!"

Anh khẽ nghiêng đầu, bật cười vì câu nói vừa dễ thương vừa vô lý.

Ước Tây thu tay về, nhét vào túi anh, thấy anh cười, cô cũng cười theo: "Nhảm nhí quá đúng không? Em thừa nhận mình mù đường, nhưng tại sao anh lại cho rằng em đến cả định vị bản đồ cũng không biết dùng chứ?"

Ồ.

Triệu Mục Trinh lúc này mới bừng tỉnh, thì ra có định vị.

Ước Tây lại rút tay ra đánh anh: "Giỏi lắm ha, trong đầu anh thật sự nghĩ em như vậy đúng không!"

Đùa giỡn một hồi, Ước Tây rúc vào lòng anh, hít hít rồi nói: "Sao hôm nay anh thơm thế?"

Cảm giác của một chàng trai khi được khen là "thơm" không đơn giản giống như khi được khen đẹp trai hay thông minh, phản ứng đầu tiên của Triệu Mục Trinh là sợ cô hiểu lầm anh dùng nước hoa.

Anh kéo khoá áo khoác lông vũ trắng ra, bên trong chỉ mặc một chiếc áo ngủ màu xanh xám, cúc áo chỉnh tề, cổ áo bẻ ra để lộ một mảng xương quai xanh.

"Lúc em gọi, anh vừa mới tắm xong."

Thì ra vừa nãy không xuống "ngay" được là vì vậy.

Ước Tây l𝖚ồ.n ✞a.🍸 ѵà.𝑜 🌴𝓇.🔴𝖓.🌀 áo khoác lông vũ của anh, ôm lấy eo, qua lớp áo ngủ vải lanh mỏng có thể cảm nhận được hơi ấm trên người anh, cùng với mùi hương ấy, như thảo nguyên trắng dưới ánh nắng mùa đông, bao la và trong trẻo.

Cô ngẩng đầu, ánh mắt hai người chạm nhau, người cần cúi thì cúi, người cần kiễng thì kiễng. Chẳng cần nói lời nào, lại 𝖍ô.п nhau thêm lần nữa.

Trong nháy mắt, họ như thể quay lại những ngày cuối cùng ở trấn Thường Vu, một ngày có thể h·ô·ⓝ nhau năm sáu bảy tám lần.

Giây tiếp theo, Triệu Mục Trinh càng thêm chắc chắn.

Giữa các cúc áo ngủ có khe hở, ngón tay cô dễ dàng luồn vào, chạm đến da bụng anh, động tác nhẹ nhàng, phạm vi nhỏ, như chỉ chọc nhẹ một cái.

Nhưng quá lạnh.

Như bị đầu nhọn của băng chạm vào.

Anh khẽ rít một tiếng rất nhẹ, hơi thở lập tức kéo dài, treo lơ lửng mãi không dứt. Anh vội nắm lấy cổ tay đang ngứa ngáy làm bậy của cô.

"Không được."

Giọng nói khàn khàn cất lên, sau đó lại bổ sung một câu: "Đừng ở ngoài này."

Giống như đứa trẻ nhìn trúng món đồ chơi ưng ý trên phố, bám chặt không chịu đi, cứ nài nỉ mặc cả với phụ huynh: "Em chỉ sờ thử chút thôi, xem cơ bụng anh có lạnh không ấy mà."

Tối nay thành phố Bắc Hi lạnh âm độ.

Anh mặc không nhiều, căn lều nhỏ vốn đã tồi tàn, cô lại còn vén thêm một lỗ trên mái tranh.

"Tây Tây."

Cô cũng ngoan ngoãn, rời khỏi vòng ôm đã chiếm giữ bấy lâu, lùi lại nửa bước rồi nói:

"Vậy anh mặc vào đi, coi chừng cảm lạnh."

Anh kéo khoá áo khoác lên, cúi đầu, lại nắm lấy đôi bàn tay Ước Tây, đặt lên gáy mình giúp cô sưởi ấm.

Trên người anh luôn toát ra khí chất thiếu niên, chân thành và nhiệt huyết. Anh là người làm việc cẩn thận, có nguyên tắc và giới hạn, nhưng lại không thể cưỡng nổi sự nũng nịu của Ước Tây. Anh để tâm đến mọi chi tiết nhỏ, cũng rất biết cách chăm sóc người khác.

Ước Tây có cả bố và anh trai, nhưng tình cảm cô nhận được từ họ lại quá đỗi nhạt nhoà. Nếu không, cô đã có thể miêu tả chính xác cảm giác an toàn mà Triệu Mục Trinh mang lại cho mình là gì.

Vì yêu thương, anh liên tục buông lỏng giới hạn cho cô vượt qua; cũng vì yêu thương, anh thay cô gánh vác mọi rắc rối khi cô vượt qua giới hạn, không bao giờ để cô bị tổn thương.

Đôi tay đã được sưởi ẩm không rút về nữa, mà vòng qua cổ anh, giao nhau sau gáy, cả người cũng theo đó mà chui vào lòng anh lần nữa.

Ước Tây làm nũng, gọi anh là anh trai.

Triệu Mục Trinh mím môi cười, xoa nhẹ sau gáy Ước Tây, lòng bàn tay một nửa là mái tóc hơi lạnh, một nửa là chiếc mũ len 〽️_ề_〽️ Ⓜ️_ạ_𝐢.

Cô nhìn người khác bằng vẻ mặt lạnh tanh và ánh mắt kiêu ngạo, anh thích. Cô bỗng dưng nổi hứng, cố tình làm nũng, anh cũng thích. Tất cả những gì toát ra từ cô, đều khiến anh bị thu hút một cách không thể kháng cự.

Giống như anh đã từng nói ở quán bar Phiến Mộng — anh đối với cô, là si mê đến không còn thuốc chữa.

Hai người ôm nhau thật lâu cũng không thấy chán, vì Triệu Mục Trinh đang kể những câu chuyện thú vị trong ký túc xá cho cô nghe, chủ yếu là về Vệ Bân.

Vẫn là cái hôm Ước Tây gửi tin nhắn cho anh, trời còn chưa hửng sáng, khi anh nói rằng rất lâu rồi chưa được ⓗô●𝓃 cô, Vệ Bân ở giường đối diện đang nửa tỉnh nửa mê, bỗng nhiên trợn mắt ngồi bật dậy.

Đèn còn chưa bật.

Chỉ có màn hình điện thoại của Triệu Mục Trinh phát sáng.

Ánh sáng có hạn, nhưng đủ để thấy cái đầu xoăn của Vệ Bân thò ra khỏi giường tầng, đôi mắt trừng trừng xanh lè vì oán giận.

Giọng nói như п_ⓖ♓𝖎_ế_ռ 𝐫_ă𝓃_ⓖ thốt ra, thấp và đầy giận dữ.

"Cậu! Hôn! Cô ấy! Rồi!"

"Triệu! Mục! Trinh!"

"Cậu có còn là con người không! Sao cậu dám làm thế hả! Rút lại ngay! Mau rút lại lời vừa nói cho tôi!"

"Tôi nói cho cậu biết! Cậu không xứng với Triệu Ước Tây đâu!"

Triệu Mục Trinh chưa bao giờ có ý định công khai chuyện giữa mình và Ước Tây, nhưng đôi khi anh lại thoáng nghĩ, hy vọng trên đời này có một người biết anh thật sự rất thích Triệu Ước Tây, và cũng khao khát nhận được lời chúc phúc và sự công nhận.

Anh không cố ý kích động Vệ Bân.

Nhưng lúc đó anh thực sự tức giận: "Tại sao tôi lại không xứng với cô ấy?"

"Hừ! Cậu còn dám hỏi tại sao à?"

Vệ Bân lập tức vịn lan can leo xuống giường, rồi lại lạch bạch vịn lan can trèo ⅼê*𝐧 𝖌*𝒾ườп*𝖌 Triệu Mục Trinh.

Cái giường tầng chật hẹp trong ký túc xá chứa hai chàng trai cao trên mét tám, có thể tưởng tượng được cảnh chen chúc sẽ thảm hại đến mức nào.

Triệu Mục Trinh cực kỳ ghét bỏ: "Cậu đừng có lại đây!"

Hoàn toàn không ngăn nổi.

Vệ Bân ngang ngược vô cùng, trực tiếp chiếm lấy nửa cái chăn, chui vào trong, khuỷu tay chống lên, nằm sấp trên chiếc giường nhỏ của Triệu Mục Trinh, bày ra dáng vẻ như Vương Mẫu — bà mẹ vợ xấu xa đang chia rẽ Thất Tiên Nữ và Đổng Vĩnh*:*

Tác giả:

Tiểu Cốc: Tối mai 9 giờ, mọi người vào phòng livestream của tôi nhé, xem tôi ăn bánh tart trứng thương hiệu Trạng Nguyên! Phần mukbang là để khuấy động không khí thôi, sau đó sẽ mở bán hàng, phúc lợi siêu nhiều, phiên bản mới toanh! Không cần nắm tay, không cần ô●ɱ ấ●𝓅 gì hết, "hit a home run" luôn!!!

Chương (1-59)