Truyện:Tái Diễn Tình Yêu Cuồng Nhiệt - Chương 15

Tái Diễn Tình Yêu Cuồng Nhiệt
Trọn bộ 59 chương
Chương 15
Bản ghi chú
0.00
(0 votes)


Chương (1-59)

Chương 15: Bản ghi chú

"Đời này mặt mũi tớ đều mất sạch ở trấn Thường Vu rồi"

# editor: ilovesther_

Bốn người đi đến cuối phố Tỳ Lam Bà, Thư Tuệ không cùng đường với họ, cô ấy chỉ tay ra phía bên kia ý nói nhà mình ở hướng đó.

Ước Tây không mất thời gian suy nghĩ, nhanh chóng phân công nhiệm vụ.

"Được rồi, vậy Triệu Mục Trinh đưa cậu về, tôi với Tú Tú về nhà trước."

Hai mươi tám con ngõ nhỏ của trấn Thường Vu chỉ trông phức tạp trong mắt người ngoài như Ước Tây, còn với những người sinh ra và lớn lên ở đây cả chục năm, nhắm mắt cũng có thể tìm được đường về nhà.

Hơn nữa mối զ𝐮🔼-𝖓 𝐡-ệ nam nữ ở thị trấn nhỏ rất đơn giản, không có chuyện con trai phải đưa con gái về.

Thư Tuệ đỏ mặt, thấy Triệu Mục Trinh cả đường đi không nói câu nào, cô ấy vội xua tay từ chối:

"Hả? À thôi không cần đâu, tớ tự về được rồi."

Chờ Thư Tuệ đi xa, Triệu Tú Tú quay đầu nói: "Chị Tây Tây, tụi mình cũng về thôi ạ."

Ánh đèn vàng nhạt trong con ngõ hắt dài xuống tận chân, Ước Tây nhìn Triệu Mục Trinh:

"Cậu nhìn tôi làm gì? Tôi thấy tối nay tâm trạng cậu cứ lạ lạ sao ấy?"

Triệu Mục Trinh dời ánh mắt khỏi gương mặt cô, đi thẳng về phía trước.

"Tôi ổn, không có gì lạ cả."

Giọng điệu cứng rắn, rõ ràng đang cố ý nói dối, muốn chọc tức ai chứ? Ước Tây đành kéo người khác ra than thở: "Anh trai em có vấn đề à?"

Tội nghiệp bạn nhỏ Triệu Tú Tú, đứng giữa hai người mình yêu quý, ấp úng hồi lâu mới nặn ra được một câu: "Anh ấy mọi khi không như vậy đâu ạ."

Về đến cửa hàng nhà họ Triệu, Ước Tây lên tầng hai gian nhà sau, tranh thủ lúc trấn Thường Vu chưa cắt nước để kịp tắm rửa. Triệu Mục Trinh vẫn chưa về phòng, Ước Tây một mình ngồi khoanh chân trên giường, gửi cho Bặc Tâm Từ một bao lì xì 200 tệ.

Phía bên kia nhanh chóng nhận lì xì, đồng thời gửi đến một dấu chấm hỏi.

Bặc Tâm Từ: [? ]

Ước Tây: [ Vụ cá cược lần trước ấy, tớ thua rồi. ]

Lúc cô mới đến, Bặc Tâm Từ có rất nhiều ảo tưởng mộng mơ về vị Thủ khoa khối Tự nhiên sống ở đây. Nhất là hôm đứng trước cửa tạp hoá nhỏ treo rèm hạt nhựa màu đỏ, nhìn tờ quảng cáo lừa đảo "phú bà muốn sinh con trai" với một tràng điều kiện dài, Ước Tây đã nói ở trấn Thường Vu thật sự có người như vậy.

Bặc Tâm Từ truy hỏi ngọn ngành, Ước Tây khai ra cái tên Triệu Mục Trinh.

Sau một hồi tra xét kĩ càng, Bặc Tâm Từ bấm đốt ngón tay tính toán, kết luận Triệu Mục Trinh chính là hình mẫu nam chính điển hình trong tiểu thuyết. Kiểu con trai này không đời nào chỉ biết cắm đầu vào học được, chắc chắn phải có câu chuyện tình cảm.

Ước Tây khi ấy còn khẳng định: [ Cậu ấy không có! ]

Cô bạn thân không tin trai đẹp mà lại không biết yêu, thế là hai người cá cược 200 tệ, mãi vẫn chưa phân thắng bại. Cho đến tối nay, sự xuất hiện của Thư Tuệ đã khiến Ước Tây mất trắng.

Bặc Tâm Từ nghe xong hét ầm ĩ.

[ Tớ nói rồi mà! Tớ không tin ông trời cho cậu ta điều kiện tốt như vậy chỉ để học xong 9 năm giáo dục bắt buộc đâu! Chắc chắn phải có tuyến tình cảm! Tớ đây là Bặc Tâm Từ, thầy bói tình yêu số một thành phố Bắc Hi! Chuyện tình cảm này tớ bói một phát là trúng ngay! ]

Để củng cố uy lực của thầy bói tình yêu, Bặc Tâm Từ lại phán thêm một quẻ.

[ Tớ nói luôn nhé! Với tính cách và hoàn cảnh gia đình của cậu ấy, đảm bảo không hiểu tâm lý con gái. Cậu ấy chắc chắn sẽ bị một cô gái làm tổn thương sâu sắc, sau đó đóng chặt trái tim, từng bước đi lên con đường trở thành tinh anh xã hội, từ đó tính cách trở nên lạnh lùng vô tình. Chính là cái kiểu văn nhã bại hoại ngoài lạnh trong nóng đó!!! Má ơi, hình tượng nhân vật này quá hấp dẫn! Thật đó, cậu chụp cho tớ một bức ảnh của cậu ấy đi, tớ hứa chỉ nhìn một cái thôi được không? Người đẹp Tây Tây ơi! ]

Ước Tây: [ Xâm phạm quyền hình ảnh riêng tư đó, không ổn lắm, tớ không chụp đâu! ]

Bặc Tâm Từ: [ Quyền hình ảnh gì chứ? Cậu lén chụp xíu thôi, cậu ấy sao mà biết được! ]

Ước Tây lại từ chối: [ Không được! Tớ mà chụp lén thì khác gì tụi paparazzi? ]

Vấn đề mấu chốt là mấy ngày nay 🍳·𝖚𝒶·п 𝐡·ệ giữa cô và Triệu Mục Trinh căng như dây đàn, cũng chẳng hiểu người này bị sao nữa, tự nhiên cố chấp đến lạ, còn cứng đầu hơn cả cái ổ khoá bị rỉ sét!

Không nói chuyện nổi.

Chứ không thì còn có thể nói vài câu nhẹ nhàng, dỗ anh chụp cho một tấm.

Ước Tây cầm điện thoại, bất giác cười lạnh, với tình hình hiện tại của hai người, nói vài câu nhẹ nhàng ư? Triệu Mục Trinh mà cũng xứng sao? Chưa đập cho anh một trận là may rồi.

Lại nhìn vào màn hình trò chuyện, Ước Tây thật sự không thể hình dung ra dáng vẻ lạnh lùng vô tình của Triệu Mục Trinh. Anh là một người rất điềm tĩnh, trừ mấy ngày nay bỗng dưng giở chứng khó chiều.

Ước Tây thấy bực bội.

[ Quẻ lần này của cậu sai chắc luôn, cô gái đó nhìn cậu ấy mà mắt sáng lấp lánh, không có chuyện làm tổn thương sâu sắc, rồi lại còn đóng chặt trái tim đâu. Cậu đọc nhiều truyện Mary Sue quá rồi đấy, bảo Bành Duy Châu đưa cậu đến bệnh viện khám thử xem! ]

Tin nhắn vừa gửi đi, cửa phòng bị đẩy ra.

Triệu Mục Trinh tắm xong bước vào, hai người nhìn nhau một cái rồi lạnh nhạt tránh đi, giống như đang đấu phép, thi xem ai tỏ ra thản nhiên giỏi hơn.

Bất chợt, một mùi hương bạc hà mát lạnh thổi qua. Ước Tây nghiêng đầu, thấy Triệu Mục Trinh rút khăn trên tóc xuống, sải bước dài đi ngang qua cửa gió điều hoà, lấy một cuốn sách trên tủ xuống rồi ra ghế sofa ngồi đọc.

Buổi tối mang phong cách kỷ luật của học sinh giỏi.

Giống như việc anh chẳng cần đồng hồ báo thức, mỗi ngày đúng 6 giờ tự động tỉnh dậy bằng đồng hồ sinh học.

Dạo này anh đang đọc sách về điện từ học, thuộc loại nội dung mà Ước Tây chỉ cần nhìn thêm một cái có thể gây đau đầu 10 phút.

Một tay giữ laptop tra cứu tài liệu, một tay lật sách, anh đọc tài liệu trên màn hình rồi thỉnh thoảng sẽ ghi chú vào sách.  

Hoàn toàn đắm chìm vào việc học tập, thậm chí ngồi bên cạnh nhìn anh học cũng mang đến cảm giác chữa lành bằng sự nhịp nhàng dễ chịu.

Máy tính để bàn Ước Tây đang dùng.

Tổ đội trong game chỉ còn một mình Bành Duy Châu còn sống.

Bặc Tâm Từ khuyên anh ta tự nổ c*♓ế*✝️ đi để chơi ván khác, nhưng Bành Duy Châu kiên quyết không chịu, một người hỏi "Anh có chịu c.𝖍.ế.🌴 không?", một người đáp "Ông đây không!", cặp đôi nhỏ đấ_𝖚 𝐯_õ mồm, câu sau hét to hơn câu trước.

Ước Tây nghe mà phiền, gỡ tai nghe khỏi đầu.

Thế giới lập tức yên tĩnh lại, thính giác dường như cũng nhạy bén hơn, nghe được cả tiếng lật sách sột soạt của người nào đó.

Hôm trước khi Võ Thái Hưng nói rằng ở trường cấp ba Thường Vu không ai dám theo đuổi Triệu Mục Trinh, Ước Tây đã thầm cười nhạt trong lòng. Cô luôn cho rằng con gái mà rụt rè quá mức cũng không tốt, nhưng bây giờ nhìn anh ngồi đó lật sách, bỗng nhiên hiểu ra việc không dám theo đuổi không hẳn chỉ vì rụt rè.

Trên người chàng trai này có một bức tường chắn.

Quá đỗi thuần khiết, quá đỗi chăm chú, khiến bất kỳ ai mang tâm tư không trong sáng đến gần anh đều sẽ cảm thấy lạc lõng trong thế giới của anh.

Khi một trận tuyết lớn đổ xuống phủ kín mặt đất, sáng sớm mở cửa, có người sẽ sững sờ không nói nên lời, chẳng dám bước chân ra ngoài. Ước Tây không phải người như vậy, cô sẽ sảng khoái lao ra nghịch một trận đã đời, quậy tung trời đất mới chịu dừng.

Cô đeo tai nghe lên, vừa đúng lúc Bành Duy Châu đang khoác lác.

"Mười bảy mạng đấy! Bặc Tâm Từ, người đàn ông của em lợi hại chưa?"

Bặc Tâm Từ mắng một câu biến đi, hỏi Ước Tây: "Cậu vừa mất mạng à? Đang làm gì thế?"

Ước Tây: "Suy ngẫm về đời người."

Bặc Tâm Từ: "Vớ vẩn! Thế cậu ngẫm được cái gì rồi?"

Ước Tây nghiêm túc: "Đời người quá nhàm chán, kiếm tiền đến lúc tê liệt, cạnh tranh không bao giờ có hồi kết, chơi game rồi cũng chán..."

Bặc Tâm Từ chen vào nói: "Đàn ông cũng vậy, cũng chán!"

Bành Duy Châu gào lên: "Chán cũng phải yên phận mà chán! Bặc Tâm Từ, em dám tìm người khác chơi bời thử xem!"

Bặc Tâm Từ: "Ôi, thiếu gia Bành, ăn bám mà giữ đức độ cao sang như anh quả là hiếm có nha."

Hai người lại tiếp tục màn võ mồm như thường lệ, bắt đầu vào ván game mới, bên phía Bành Duy Châu có thêm một cậu bạn tham gia. Bặc Tâm Từ nói: "Tây ơi, cậu nói tiếp đi!"

Ước Tây không còn hứng thú cảm thán nữa, tổng kết luôn:

"Cũng không có gì, tự dưng tớ nghĩ đôi khi con người phải có tinh thần biết khó mà vẫn tiến lên, như thế mới có thể mở ra cục diện mới."

Bành Duy Châu nghe xong cười thích thú: "À há, hoá ra vì lĩnh ngộ được tinh thần này nên cậu mới mở server phụ ở... Cái chỗ đó tên là gì ấy nhỉ, tôi quên rồi."

Ước Tây: "Thị trấn Thường Vu."

Dù Ước Tây có c𝐡𝐢·ế·ⓝ đ·ấ·υ ác liệt trong game đến mấy thì Triệu Mục Trinh cũng không hề bị ảnh hưởng. Nhưng nghe thấy ba chữ kia, anh bất giác ngẩng đầu lên.

Ánh sáng màn hình hắt lên khuôn mặt cô, thỉnh thoảng cô lại nhếch môi cười, rất lười biếng qua loa.

Bặc Tâm Từ: "Tuy có hơi khổ một chút, nhưng mà Tây Tây ơi, tớ vẫn thấy chị Tinh là người có tầm nhìn xa, < Bia đá cũ > là bánh ngon thật đấy. Cô Cát Mạn Sinh từ nhà văn chuyển sang làm nhà sản xuất, tất cả IP cũ của cô ấy đều nằm trong tay bản thân, nền tảng xịn khỏi phải nói, rồi cả hội bạn diễn viên hạng A nữa, gọi bừa vài người đến làm cameo thôi cũng thành đội hình thần tiên. Phim chuyển thể từ tiểu thuyết của cô giáo Mạn Sinh đều do chồng là Hà Hồng Trác đạo diễn, ai được chọn đóng vai chính sẽ trở thành 'Trác nữ lang' tiếp theo!"

Bành Duy Châu ngắt lời: "Chưa chắc đâu, tháng trước Hà Dập còn bảo bố cậu ta muốn ly 𝐡.ô.𝐧 với Cát Mạn Sinh đấy."

Câu chuyện bị chệch hướng, bắt đầu rẽ sang đề tài tám chuyện.

Bặc Tâm Từ: "Thật không đấy? Cặp vợ chồng mẫu mực trong giới mà, không phải trước giờ vẫn mắt nhắm mắt mở cho qua à, sao tự dưng lại đòi ly hôn?"

Bành Duy Châu: "Ai mà biết, giờ cô giáo Mạn Sinh không muốn nhắm mắt nữa, muốn mở to cả hai mắt ra. Ai cấm được đâu!"

Bặc Tâm Từ: "Chậc, người ta bảo cha nào con nấy có sai đâu. Hà Dập với đám bạn cậu ta chẳng có thằng nào nên hồn cả."

Bành Duy Châu: "Lại công kích lung tung? Ai bảo em không có thằng nào nên hồn? Anh không à? Anh trai của Triệu Ước Tây không à?

Nhắc đến anh trai cô?

Ước Tây vừa nghĩ đến cái tên Ước Thư Lâm vô tích sự đó, lông mày cô nhíu chặt lại, không hề nể nang tình thân mà che giấu điều sai trái: "Ước Thư Lâm đúng là không nên hồn đấy!"

Bặc Tâm Từ: "Thế chắc chắn Bành Duy Châu cũng vậy."

Bành Duy Châu: "Con mẹ nó!"

Chơi game đến gần 12 giờ mới kết thúc, đám người đó không biết lại tụ tập sinh nhật của ai, Bành Duy Châu nhất quyết kéo Bặc Tâm Từ đi cùng. Một người nói "Em phải trông chừng bạn trai em chứ?", một người đáp "Anh không biết tự giác à?".

Bành Duy Châu kéo bạn gái đến quán bar bằng được.

Ước Tây offline, vừa đúng lúc Triệu Mục Trinh đọc xong sách, gập laptop lại.

Một lúc sau, đèn trong phòng đã tắt, hai người - một trên giường một dưới đất, ẩn mình trong bóng tối.

Chơi game xong đầu óc còn chưa hết hưng phấn, nhất thời Ước Tây không ngủ được, cô bấm mở game mobile rồi lại thoát ngay.

Đánh đơn quá cùi bắp, chẳng vui chút nào.

Ước Tây khẽ vén chăn, liếc nhìn xuống dưới giường, đã không còn thấy ánh sáng.

Ước Tây chưa bao giờ thấy anh nằm xuống xem điện thoại.

Chơi ra chơi, ngủ ra ngủ, học ra học, anh sắp xếp mọi việc đâu ra đấy, phân biệt rõ ràng, hơn nữa còn thực hiện rất dứt khoát.

Muốn gọi anh dậy chơi game cùng nhưng không mở lời được.

Nghĩ lại, thôi vậy.

Ước Tây vào tài khoản mạng xã hội của mình, bài đăng gần nhất là bộ ảnh film 9 tấm cô đăng hai ngày trước, bộ lọc hạt nhiễu, tông màu đậm, bối cảnh thị trấn cổ, ghép lại với nhau trông rất có câu chuyện.

Đều là ảnh cô chụp ở trấn Thường Vu, tấm ở giữa chính là cảnh Đỗ Đen và bạn trai ⓣì𝓃·♓ 𝐭·ứ đi dạo trên mái nhà.

Một người bạn trong giới bình luận: [ Mèo đen nhỏ dễ thương quá! ]

Ước Tây trả lời: [ Tiếc là không biết bắt chuột. ]

Không lâu sau, Bặc Tâm Từ, người vừa nãy bị bạn trai lôi ra khỏi nhà gửi cho Ước Tây một tin nhắn đầy phẫn nộ:

[ Không ngửi nổi! Thật sự mỗi lần thấy đám con trai này là tớ nghẹn muốn ⓒ_♓ế_𝖙, chẳng coi đạo đức ra gì, cứ tưởng bản thân 𝐪●𝐮yế●ⓝ 𝓇●ũ lắm ấy. Nhìn thôi mà lộn cả ruột. ]

Ước Tây: [ Thế mới làm nổi bật Bành Duy Châu, sen mọc trong bùn mà không bị vấy bẩn. ]

Bặc Tâm Từ: [ Gọi là cao nhất trong đám lùn thôi, thôi thì tớ cũng biết ơn lắm rồi. ]

Bặc Tâm Từ: [ Anh cậu thay bạn gái rồi đấy, lần này là một cô hotgirl mạng style uốn éo ở trường họ. Cạn lời, hoá ra vừa dỗ bạn gái cũ phá thai xong là đá luôn à? Chị gái kia thật lòng thích anh ta mà, đám con trai này không thằng nào có mắt à? ]

Ước Tây và Bặc Tâm Từ quen nhau từ nhỏ do đóng phim chung, là một bộ phim truyền hình kinh điển 10 năm trước, bây giờ xem lại mới thấy đúng là "giọt nước mắt của thời đại*", tam quan còn có vấn đề. *

Editor: Chương sau siêu ngọt hihihi

Chương (1-59)