Lẻn vào bộ lạc Du Tử
← Ch.138 | Ch.140 → |
Chuyển ngữ ♥ Thơ Beta ♥ Nhã Vy, Uy Nhi
"Ma tộc!" Khúc Thừa Trạch không khỏi hét lên một tiếng kinh hãi, đáng 🌜𝖍.ế.ⓣ, chẳng qua bọn họ vừa mới đến núi Du Tử này liền bị Ma tộc vây ɢ𝒾·ế·ⓣ.
Dạ Nhiễm biến sắc, tròng mắt đen nổi lên những tia sáng lạnh như băng, tay phải trên không trung nắm chặt, trường kiếm xuất hiện trong tay, trong nháy mắt ra tay đối với Ma tộc chung quanh, hét lớn một tiếng "Ⓖ-1-ế-🌴!"
Trong nháy mắt Liễu Phi Tiếu, Tập Diệt Nguyệt, La Lỵ và Tư Mạt Tiêu cũng cầm 𝖛_ũ 𝐤_ⓗ_í của mình gia nhập cuộc chiến!
Nhìn xuống bọn Ma tộc ước chừng chỉ có hai ba mươi con, vậy mà thực lực cũng toàn là զ⛎*ỷ quái cấp tám, nhiều ⓠ.ц.ỷ quái cấp tám như vậy ở chỗ này chờ đợi, nếu Dạ Nhiễm tin đây không phải mai phục, trừ khi mắt nàng bị mù!
"Đáng 🌜h·ế·✞!" Một trận chiến không cân sức, Dạ Nhiễm tức giận thấp giọng mắng một câu, nếu để nàng biết kẻ nào ám toán nàng, nhất định sẽ không để kẻ này sống dễ chịu!
Mặc dù thực lực 🍳υ●ỷ quái cấp tám không bằng năm người bọn họ, nhưng mà bọn chúng quá nhiều, cho dù mấy người Dạ Nhiễm có lợi hại hơn nữa nhưng bị bao vây như này cũng không thể chịu đựng được.
"Đi 𝐜.𝖍ế.🌴 đi!" Dạ Nhiễm thấy La Lỵ bị đánh trúng một chiêu phun ra một ngụm tiên huyết, cặp mắt từ từ phiếm hồng, sau đó gầm lên giận dữ, trong nháy mắt phi thân đến, một cỗ sức mạnh khổng lồ màu vàng kim xuất hiện, nháy mắt chém 𝐠ℹ️-ế-𝖙 tới 𝐪.𝐮.ỷ quái đánh trúng La Lỵ mà!
Dạ Nhiễm cảm thấy kinh hãi, vốn cỗ sức mạnh màu vàng kim này hóa ra là sức mạnh "Cửu Tự Chân Ngôn" của Đạo gia!
Phải biết rằng, bởi vì nàng lo lắng động tác quá lớn sẽ kinh động đến cả bộ lạc Du Tử, nàng hoàn toàn không nghĩ sẽ sử dụng "Cửu Tự Chân Ngôn", mà bây giờ.....
"Đội trưởng, sau lưng!" Khúc Thừa Trạch thấy Dạ Nhiễm ngừng tấn công đứng tại chỗ ngẩn người, lập tức hô lớn.
Dạ Nhiễm lấy lại tinh thần, cười nhẹ, xoay người dễ dàng tránh được công kích của Ma tộc sau lưng, tay phải vừa nhấc, quả nhiên một đạo sức mạnh màu vàng kim hiện ra, chỉ có điều không thể sử dụng.
Dạ Nhiễm nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, ngay lập tức chuyển sức mạnh màu vàng kim tới trên trường kiếm, bàn tay trắng nõn giơ kiếm lên chém một đường, chỉ nghe một tiếng hét thảm vang lên, Ma tộc vừa đánh lén kia trực tiếp bị chém 🌜.𝐡ế.✝️ dưới kiếm của Dạ Nhiễm!
Chứng kiến cái 𝒸·𝖍ế·т của Ma tộc này so với lúc vừa rồi cảm thấy thực lực mình gần như mạnh hơn gấp đôi, Dạ Nhiễm không nhịn được mà cảm thấy tâm tình thật tốt, sức mạnh màu vàng kim bám vào trường kiếm, nơi Dạ Nhiễm đi qua 🍳u·ỷ quái cấp tám đều ↪️𝒽_ế_† dưới kiếm nàng!
Đang lúc thấy 𝐪·𝐮·ỷ quái cuối cùng sắp bị Dạ Nhiễm ⓖi.ế.† c·♓·ế·✝️, bầu trời chợt truyền đến mấy tiếng nổ ầm ầm, ngay sau đó trong một cột nước xoáy màu đen có một bàn tay xương khô hiện ra, hướng về phía 𝐪ц-ỷ quái kia!
Thế nhưng, tốc độ của bàn tay kia đã nhanh, tốc độ Dạ Nhiễm còn nhanh hơn! Thời điểm bàn tay kia chỉ còn cách Dạ Nhiễm một thước, trong nháy mắt tay Dạ Nhiễm nâng kiếm lên rồi hạ xuống, chặt xuống đầu 🍳*𝖚*ỷ quái cuối cùng kia!
"A a a, Dạ Nhiễm, Dạ Nhiễm, hôm nay Ⓠ*ⓤ*ỷ Thiên Ma ta không 𝖌_ïế_🌴 ngươi thề không làm ma!" Khi 🍳𝖚·ỷ quái cuối cùng kia bỏ mạng và bàn tay xương khô rơi xuống, nước xoáy trong không trung bắt đầu điên cuồng dâng lên, âm thanh âm u tột cùng truyền đến từ không trung!
Lần này, Dạ Nhiễm cười!
Dạ Nhiễm nghe được âm thanh quen thuộc, nhất thời cười to, chẳng qua đáy mắt lại lạnh như băng tràn đầy sát ý "Ha ha ha, thì ra là người quen biết đã lâu! Ngươi đã tới, vậy thì trực tiếp lưu lại đi!"
"Muốn 𝒸𝒽·ế·𝖙!" Trên bầu trời 𝒬·ⓤ·ỷ Thiên Ma hô to một tiếng, toàn bộ nước xoáy vặn vẹo dâng lên, bàn tay ẩn chứa một sức mạnh khổng lồ liền hướng đến Dạ Nhiễm!
Trái lại Dạ Nhiễm không những không lùi mà còn tiến tới, hôm nay nàng đã tu luyện Cửu Tiên Diệt Thần, có thể nói thực lực so với trước đây là thay đổi triệt để, lập tức trường kiếm ẩn chứa năng lượng màu vàng kim, chỉ thấy Dạ Nhiễm trực tiếp đâ·m về phía bàn tay to kia!
Toàn bộ trường kiếm đ*â*m 𝖛à*𝑜 bàn tay to kia, ngay sau đó chỉ nghe Dạ Nhiễm hét lớn một tiếng, nắm lấy trường kiếm lao thẳng lên, trực tiếp tiếp xúc với nước xoáy màu đen!
"Vạn Cổ Khai Thiên chiêu thứ nhất, phá!" đột nhiên Dạ Nhiễm gần như dùng hết sức lực toàn thân, cả cơ thể và trường kiếm cũng lao thẳng vào trong xoáy nước đen kia!
"Đội trưởng!" Khoảng cách giữa nước xoáy càng gần, Tư Mạt Tiêu ở bên phải hô to một tiếng rồi theo sát bay lên, mà vòng xoáy màu đen cũng đưa ra một cái chân đạp hắn xuống đất.
"Bổn cô nương ngu ngốc đủ rồi, ngươi dám ám toán ta vậy thì chờ 𝒸♓*ế*𝖙 đi!" Âm thanh của Dạ Nhiễm truyền tới từ trong nước xoáy mang theo vài phần trống trải, nhưng lại khí phách vô cùng!
Mấy người Liễu Phi Tiếu đứng ở dưới nước xoáy đều giữ sức lực mà chờ đợi, lợi dụng thần niệm theo dõi nhất cử nhất động xung quanh, có thể nói bây giờ bọn họ đã bước chân vào bên trong Ma tộc, ở nơi này khắp nơi đều là chỗ khảo nghiệm sinh tử, không được phép có sự lơ là.
Lúc này chỉ có sự an nguy của Dạ Nhiễm, mặc dù bọn họ lo lắng nhưng vẫn vô cùng tin tưởng thực lực của Dạ Nhiễm!
"MD, ta kháo! Lão Tử ba lần bốn lượt vừa lọt vào trên tay ngươi! Ngươi rốt cuộc muốn làm gì!" Trong nước xoáy mơ hồ truyền đến giọng nói tức giận của Ⴓ.υ.ỷ Thiên Ma.
So sánh với phía dưới, ngược lại giọng nói của Dạ Nhiễm có chút tốt hơn, "Ngươi lần lượt tìm bổn cô nương gây phiền toái, vậy mà còn hỏi ta muốn làm cái gì?"
Sau đó.......
Nước xoáy màu đen biến mất không tung tích ở trong tầm mắt mấy người Liễu Phi Tiếu, trên bầu trời lại mơ hồ xuất hiện hai điểm đen.
Khoảng cách gần hơn, mới nhìn thấy Dạ Nhiễm một thân hồng y trong tay túm lấy một lão giả thoạt nhìn mới ngoài năm mươi tuổi, phi thân xuống từ không trung.
Dạ Nhiễm trói Ⓠⓤ.ỷ Thiên Ma thật cẩn thận rồi ném trên mặt đất, cười lạnh một tiếng, "Ⓠц·ỷ Thiên Ma, hôm nay ngươi còn có lời gì muốn nói?"
"Hừ! Lão Tử bị ngươi bắt, tự nhận thực lực không bằng ngươi, muốn chém muốn 𝐠-𝒾ế-ⓣ liền tùy ngươi!" 𝐐u.ỷ Thiên Ma mới ngã xuống đất, đã mỉa mai chửi rủa một trận.
Mấy người Khúc Thừa Trạch, Liễu Phi Tiếu, nhìn lão giả bị Ngũ Hoa Bát trói trên đất, vừa nghe vừa cảm thấy có gì đó không đúng, cuối cùng cảm giác đầu óc mình bắt đầu ong ong, rồi đột nhiên 🌜♓-ế-t máy.
Đội trưởng thế nhưng, thế nhưng chỉ bằng một kiếm đã có thể bắt Ⓠ⛎.ỷ Thiên Ma trói lại?
Phải biết rằng, trong thời điểm ban đầu ở đây thực lực của 🍳⛎-ỷ Thiên Ma mạnh mẽ đến mức chỉ cần dùng một tay khiến cho bọn họ có đột phá cũng không thể chống trả.
"Vì sao ba lần bốn lượt tìm ta gây phiền toái?" Dạ Nhiễm không để ý đến lời của 🍳·ⓤ·ỷ Thiên Ma, chẳng qua là lạnh lùng nhìn 🍳·ⓤ·ỷ Thiên Ma, lạnh lùng hỏi.
"Ngươi chém tay Lão Tử mấy lần? Nếu Lão Tử không không thể trả thù được làm sao còn danh tiếng Qυ●ỷ Thiên Ma ta!" Ⴓ.𝐮.ỷ Thiên Ma đúng tình hợp lý mà rống giận, trong lòng cũng đang lớn tiếng mắng trời, nha đầu biến thái đáng 𝒸ⓗế.𝐭 này rốt cuộc đến từ nơi nào đây!
Ngày trước còn yếu hai tay hắn có thể bóp 𝐜𝐡ế·𝖙 như con kiến, hôm nay hắn lại bị trói lạu, còn chuẩn bị trước hết 🌀iế_† sau lại 𝓅-h-@-𝖓-♓ ✞ⓗâ-🍸!
"Không chém tay của ngươi, chẳng lẽ muốn bị ngươi ℊ_𝒾ế_ⓣ?" Dạ Nhiễm híp mắt lại, đáy mắt thoáng qua một chút hồng quang, quả thật tính tình 🍳u.ỷ Thiên Makhông tệ, nhưng đối với một 𝐪_⛎_ỷ quái ba lần bốn lượt muốn đẩy mình vào chỗ ↪️·♓ế·ⓣ, Dạ Nhiễm cũng không muốn vì vậy mà lưu lại tai hoạ về sau.
"Phi! Ngươi nghĩ Lão Tử đường đường là một mộng yêu cao cấp sẽ nguyện ý đi hù dọa một đám tiểu nhân loại chưa đủ lông đủ cánh các ngươi?!" Q.𝐮.ỷ Thiên Ma cứng cổ, giận đỏ mặt nói.
Nghe được Q𝐮·ỷ Thiên Ma nói như vậy, Dạ Nhiễm coi như đã hiểu, xem ra Ⴓ●u●ỷ Thiên Ma này cũng bị người điều khiển mà thôi.
"Tốt lắm, ngươi có thể lên đường" Dạ Nhiễm giơ tay lên trực tiếp bóp cổ Ⓠ·⛎·ỷ Thiên Ma, chỉ cần dùng sức một chút, Ⓠ_⛎_ỷ Thiên Ma sẽ phải đến Ⓠ·ⓤ·ỷ giới hoặc Minh giới báo cáo.
Từ đầu tới cuối Ⴓ𝖚·ỷ Thiên Ma cũng không dám tin Dạ Nhiễm lại muốn ɢ.𝒾.ế.✝️ hắn, lúc cảm giác được đau nhức và sát ý lạnh băng ở cổ truyền tới, 🍳_𝐮_ỷ Thiên Ma không kịp nghĩ nhiều lập tức ồn ào "Chậm đã chậm đã, ta còn có rất nhiều bí mật mà ngươi muốn biết!"
Dạ Nhiễm hừ lạnh một tiếng, cũng nghĩ đến nhiệm vụ lần này của mình, buông lỏng ra còn dư lại một hơi thở cho Ⓠ⛎-ỷ Thiên Ma, nheo mắt lại, "🍳⛎*ỷ Thiên Ma, ngươi muốn 𝒸.hế.🌴 hay muốn sống?"
Qц●ỷ Thiên Ma che cổ trừng mắt nhìn Dạ Nhiễm, câu hỏi này cùng hỏi nhảm có gì khác nhau! Nào có ai lại muốn tìm 𝐜♓●ế●t chứ!
"Nói, cách đây vài ngày bộ lạc Du Tử có bắt được con người, nhốt ở đâu?" Dạ Nhiễm một chặn ngang trước cổ 𝒬●𝖚●ỷ Thiên Ma, đôi mắt bắn ra những tia sáng lạnh lẽo.
"Không biết." Cho dù biết cũng không có thể nói cho các ngươi biết. Ⴓ𝖚*ỷ Thiên Ma giật giật nét mặt già nua, không chút nghĩ ngợi đã trả lời.
"Vậy ngươi đi ↪️♓ế●𝖙 đi!" Dạ Nhiễm cũng liền kết thúc câu chuyện trong nháy mắt.
"Khoan khoan khoan!" Ⓠ*u*ỷ Thiên Ma lập tức che cổ sưng đỏ của mình lo lắng hô to mấy tiếng, người ở dưới mái hiên nhà người khác không thể không cúi đầu, đôi mắt 🍳u_ỷ Thiên Ma chợt lóe, lập tức nịnh hót cười một tiếng, "Mặc dù không biết nhốt ở đâu, nhưng mà dựa vào thân phận và uy vọng của lão tử, ở bộ lạc Du Tử nho nhỏ này nhất định sẽ tìm ra người"
"Nói nhảm thật nhiều!" Dạ Nhiễm lạnh lùng nhìn 🍳.⛎.ỷ Thiên Ma một cái, giơ tay lên bắn một viên đan dược vào trong miệng Ⴓⓤ*ỷ Thiên Ma, một đạo nội lực xuất ra cởi ra sợi dây trên người Ⴓ𝐮*ỷ Thiên Ma, "Nếu một canh giờ sau vẫn không tìm được tin tức trở lại, cẩn thận lục phủ ngũ tạng thối rữa mà 𝖈·𝐡·ế·✝️."
"Ngươi —— ngươi cho Lão Tử ăn cái gì?" 🍳υ*ỷ Thiên Ma khom người, mãnh liệt muốn phun đan dược trong miệng ra, vậy mà đan dược Dạ Nhiễm chế luyện khi vào miệng lại tan ra một cách nhanh chóng, muốn ói ra ngoài? Thật là nằm mơ giữa ban ngày.
"A, 🍳⛎*ỷ Thiên Ma ngươi không biết sao? Thật ra bổn cô nương là một luyện dược sư, hơn nữa kẻ bất tài này còn là độc dược sư." Dạ Nhiễm khoanh hai tay trước 𝓃g·ự·𝒸, nhướn mày nhìn lão ma đầu 🍳●⛎●ỷ Thiên Ma này cười lên một tiếng đầy hài hước
Ⓠ𝖚·ỷ Thiên Ma trợn to hai mắt, luyện dược sư! Độc dược sư!
"Ha ha ha, Ⴓ.ц.ỷ Thiên Ma, nhìn mạch 𝖒á.ⓤ trong lòng bàn tay ngươi đi, khi nó dọc theo người ngươi tới đầu ngón tay giữa, cũng thể hiện cho việc tính mạng của ngươi cũng đến lúc kết thúc." Dạ Nhiễm ha ha cười, loại cảm giác nắm giữ sức mạnh này, thật sự quá tốt.
𝐐●ц●ỷ Thiên Ma nhìn lòng bàn tay đã lan tràn một mạch ɱá_𝖚 nhỏ của mình, còn chưa lấy lại tinh thần, bên tai lại vang lên lời nói như ác ma của Dạ Nhiễm "Đã qua mười phút, tính mạng của ngươi vẫn còn lại năm mươi phút, dĩ nhiên nếu như ngươi tìm được vị trí của những nhân loại kia ngược lại sinh mạng có thể kéo dài."
𝐐·⛎·ỷ Thiên Ma cắn răng nghiến lợi trợn mắt nhìn Dạ Nhiễm một cái, trong nháy mắt lắc mình rời đi chỗ này, hắn đã cảm giác được độc tố trong cơ thể, mà bây giờ chỉ thông qua mạch 𝐦.á.ц và kinh mạch khống chế toàn thân hắn, cũng không có ảnh hưởng đến тhâ-𝖓 ✞♓-ể của hắn.
Dạ Nhiễm nhìn 𝐐*⛎*ỷ Thiên Ma từ từ biến mất trong không trung, khóe miệng khẽ hé ra một nụ cười, "Q.υ.ỷ Thiên Ma, không nên suy nghĩ tìm người giúp đỡ, thế nhưng bổn cô nương có thể trong nháy mắt khống chế 𝖙𝖍_â_ռ т_𝖍_ể của ngươi."
Trên không trung 𝐐*⛎*ỷ Thiên Ma nghe được lời này của Dạ Nhiễm, còn chưa hoàn hồn, đột nhiên nơi buồng tim truyền đến một hồi đau nhức, thiếu chút nữa từ không trung rơi xuống, lúc này 𝐐⛎●ỷ Thiên Ma coi như đã biết, hắn hoàn toàn thua bởi cô gái loài người này!
Thật biết vậy chẳng làm!
Dạ Nhiễm đứng tại chỗ, khoé môi tuỳ ý cong lên một chút, thật là một chuyện làm người ta vui 💰-ướ-ⓝ-ℊ, không phải sao?
Liễu Phi Tiếu, Khúc Thừa Trạch, Tư Mạt Tiêu, La Lỵ và Tập Diệt Nguyệt đứng ở sau lưng Dạ Nhiễm, đồng thời giơ ngón tay cái lên, cao! Soái! Lợi hại! Không hổ là đội trưởng của bọn họ!
Chỉ có điều, như đã nói qua, thực lực của đội trưởng bọn họ làm sao đột nhiên biến thái như vậy!
"Sư phụ, sư phụ, vừa rồi người thật quá lợi hại! Một kiếm trực tiếp kia, lúc ấy ta cảm thấy dường như linh khí cả trời đất đều tập trung ở trên mũi kiếm của sư phụ, ôi chao!"
Lúc này La Lỵ không nhịn được chạy đến bên người Dạ Nhiễm, lôi cánh tay Dạ Nhiễm mà thắc mắc
Mọi người ở đây, nếu là bàn về sức quan sát, trừ Dạ Nhiễm, La Lỵ chính là người mạnh nhất. Yếu tố quan trọng nhất của thích khách chính là năng lực quan sát, thời điểm quan sát thấy đối thủ lộ ra bất kỳ một nhược điểm nào từ đó trực tiếp nhất kích tất sát (một chiêu ɢ❗*ế*ⓣ 𝐜.𝐡ế.🌴)!
La Lỵ cảm thấy, vừa rồi cái chiêu kiếm đó, nếu dùng cho thích khách bọn họ, như vậy chắc chắn sẽ là nhất kích tất sát! Tuyệt sẽ không xuất hiện kết quả thứ hai!
Nghĩ tới đây, Dạ Nhiễm cũng cười khổ lắc đầu một cái, sau đó gương mặt mang theo vài phần nghiêm túc nhìn La Lỵ, lạnh nhạt nói "Một chiêu vừa rồi là ta từ trong một chiêu kiếm triển khai ra ngoài, chính ta cũng không nắm giữ chắc chắn, nhưng mà La Lỵ có thể nhớ một chữ nữa đó chính là 'trực'!"
"Trực tiếp ⓖ.ïế.ⓣ người, trực tiếp lấy thực lực mạnh mẽ nhất, trực tiếp tấn công vào tử huyệt của đối phương!"
"Chiêu thức của thích khách, vốn là nhanh, ngoan (- ngoan độc, tàn nhẫn), chính xác là ba điều kiện nhất định, vậy mà —— giữa hai điểm là đoạn thẳng ngắn nhất vì vậy cho nên ta để cho con nhớ một chữ 'trực'."
"Tốc độ nhanh nhất, chiêu thức vô cùng tàn nhẫn, ngắm vị trí chuẩn nhất, hơn nữa phải là đường đi ngắn nhất, chịu một kích này không 🌜●ⓗế●† cũng là trọng thương!"
Dạ Nhiễm từ từ nói, La Lỵ cố gắng nhớ rõ, ngay cả bốn người Liễu Phi Tiếu cũng để ở trong lòng từng câu từng chữ Dạ Nhiễm nói, tuy bọn họ không phải tu luyện thích khách, nhưng những điều này cũng không chỉ bao gồm bắt buộc mình thích khách.
"Phi Tiếu tương lai thời điểm mọi người tấn công cũng nên chú ý không cần quá mức để ý đến chiêu thức nhất định phải đẹp." Đối với mấy người Liễu Phi Tiếu, chẳng qua Dạ Nhiễm chỉ cần nói vài câu, Phi Tiếu bọn họ đều là người thông minh, tự nhiên sau khi Dạ Nhiễm nói liền bắt đầu suy ngẫm chiêu thức của mình.
Chiêu thức của La Lỵ rất ít nhưng dường như đều không dây dưa một kích tất trúng, xem xét lại bọn họ, mấy người Liễu Phi Tiếu âm thầm hạ quyết tâm, muốn đi theo đội trưởng và La Lỵ huấn luyện một thời gian ngắn chiêu thức tu luyện của thích khách.
Dạ Nhiễm nhìn thần sắc trầm tư của mấy người La Lỵ, cười cười, thời điểm ánh mắt nhìn về phía bầu trời, lặng lẽ lộ ra một chút phấn khởi.
Lúc trước ở trong đầu xuất hiện chiêu thức "Cửu Thiên Diệt Thần Quyết", trong lúc Dạ Nhiễm thông qua hai tháng bế quan kia, ở trong đầu không ngừng tiến hành diễn luyện, một lần lại một lần, đúng là giúp Dạ Nhiễm từ một chiêu thức khổng lồ triển khai thành ba chiêu!
Ba chiêu đều là một kích tất trúng! Tuyệt không chần chừ, dây dưa!
Trong "Cửu Thiên Diệt Thần Quyết", nàng tu luyện chiêu kiếm thứ nhất được đặt tên là —— Vạn Cổ Khai Thiên.
Cho nên Dạ Nhiễm triển khai chiêu kiếm ra ngoài chia tên ra lấy Vạn Cổ Khai Thiên chiêu thứ nhất, chiêu thứ hai và chiêu thứ ba.
Hôm nay là lần đầu tiên Dạ Nhiễm sử dụng tới chiêu thức triển khai từ Vạn Cổ Khai Thiên này, hiệu quả thật quá kinh người!
Lúc ấy chẳng qua một chiêu của Dạ Nhiễm liền tiến vào trong nước xoáy của 🍳𝖚*ỷ Thiên Ma, lấy tốc độ nhanh nhất và trực tiếp tấn công làm Q-⛎-ỷ Thiên Ma tổn thương tới đan điền! Từ đó dễ dàng bị Dạ Nhiễm bắt.
Sư phụ, sư nương, Dạ Nhiễm con nhất định sẽ không phụ lòng kỳ vọng của hai người, tầng thứ chín Cửu Thiên Diệt Thần Quyết, tầng thứ mười ba Thương Khung bảo tháp, nàng nhất định sẽ đạt tới, nhất định!
"Sư phụ, 𝐐●𝖚●ỷ Thiên Ma kia sẽ không phải đã tự đi tìm thuốc giải rồi chứ?" La Lỵ cau mày nhăn mặt hỏi Dạ Nhiễm, đã trôi qua một giờ, 🍳⛎.ỷ Thiên Ma kia vẫn còn chưa trở lại? Chẳng lẽ hắn nghĩ giải dược của sư phụ kiếm được rất dễ dàng?
Dạ Nhiễm nhẹ nhàng cười một tiếng, vỗ vỗ bả vai La Lỵ, vài tia sáng chuyển động nơi đáy mắt, "Hắn sẽ trở lại."
Mặc dù Dạ Nhiễm và 𝐐u*ỷ Thiên Ma giao thủ mấy lần, tuy có chút không hiểu vì sao vừa bắt đầu bản lĩnh nói chuyện của 𝐐⛎.ỷ Thiên Ma này như cặn bã hôm nay lại mượt mà, thế nhưng Dạ Nhiễm có thể nhìn ra được 𝐐-υ-ỷ Thiên Ma âm hiểm xảo trá, nhưng mà kẻ như vậy đều là một loại vô cùng sợ ↪️_hế_t.
"Trở lại." Liễu Phi Tiếu nhìn không trung lấy tốc độ như cuồng phong chạy tới bên 𝐐.⛎.ỷ Thiên Ma, trong mắt lãnh đạm lóe lên một nụ cười xinh đẹp.
"Người này quả nhiên sợ c_𝒽_ế_✝️, rất sợ ⓒ*𝒽ế*𝖙." Tập Diệt Nguyệt ở một bên chê cười nói, nàng luôn luôn ghét kẻ như thế, thật là khiến cho người ta muốn đánh một trận.
"Sợ là điều bình thường thôi, bổn thiếu gia cũng rất sợ ⓒ_hế_ⓣ đây." Khúc Thừa Trạch ở một bên nói lầm bầm phản bác, Khúc Thừa Trạch không nghĩ rằng người sợ c𝐡.ế.t là kẻ ngu, ngược lại, sự thật những người này mới là người thông minh.
Người, miễn là còn sống trên đời, tương lai không chừng có thể làm nên điều gì!
Nhưng mà, chắc chắn 𝒸𝒽ế.𝖙, thì chắc chắn cái gì cũng không có.
"Ai u, mẹ của ta, ôi chao, ngài mau cho ta giải dược, giải dược! Đây là chỗ ở, chỗ ở!" 🍳⛎·ỷ Thiên Ma chạy tới nơi này, vừa mới ném cuộn giấy cho Dạ Nhiễm, lập tức té xuống đất ôm bụng gào to.
Dạ Nhiễm liếc mắt nhìn bản vẽ 🍳●𝐮●ỷ Thiên Ma mang tới, trong nháy mắt bắn ra cho 🍳⛎.ỷ Thiên Ma một viên đan dược.
Ngay lúc 🍳ⓤ·ỷ Thiên Ma ăn đan dược vào, nhìn mạch ɱá-υ trong lòng bàn tay mình biến mất, mới thở phào nhẹ nhỏm, "Lão Tử thề, sau này tuyệt đối không bao giờ trêu chọc tên sát tinh nhà ngươi nữa!"
Lúc này đan điền 𝐐⛎_ỷ Thiên Ma còn bị thương, hoàn toàn không dám có bất kỳ ❎·υ·n·ℊ độ·𝐭 nào với sáu người Dạ Nhiễm, chẳng qua là một thân tính tình quật ngạo (bướng bỉnh, kiêu ngạo) cũng không thể sửa được.
"Dẫn chúng ta đến nơi này." Dạ Nhiễm nhìn Q*𝐮*ỷ Thiên Ma, chỉ chỉ hắn vị trí trung tâm bản đồ, khóe miệng hiện lên một nụ cười lạnh như băng.
"Lão Tử không đáp ứng này chuyện này!" 𝐐⛎●ỷ Thiên Ma nằm trên mặt đất, đầu ngón tay cũng lười phải cử động một cái, chẳng qua là bĩu môi trả lời với Dạ Nhiễm.
"Hình như ngươi nhớ lộn một chuyện, bây giờ ngươi là tù binh của ta, hiểu chứ?" Dạ Nhiễm ngồi xổm người xuống, tay phải bắt lấy cổ áo Ⓠ-υ-ỷ Thiên Ma, đáy mắt lóe ra vài tia vui vẻ, vài tia khát ɱ●á●𝖚.
"Muốn 🌀ℹ️ế·𝐭 muốn đánh tùy ngươi." Khi 🍳𝐮·ỷ Thiên Ma bắt đầu bướng bỉnh phát cáu, là ai cũng không ngăn được.
"Ngươi xác định không dẫn chúng ta đi?" Dạ Nhiễm cũng không giận mà ngược lại còn cười, buông lỏng cổ áo 🍳_⛎_ỷ Thiên Ma ra, lạnh nhạt hỏi.
"Lão tử là Ma tộc! Kêu Lão Tử làm loại chuyện bán nước tư thông với địch này, chẳng thà ngươi trực tiếp cho Lão Tử một đao!" Lần đầu ánh mắt Ⴓ-ц-ỷ Thiên Ma nhìn thẳng Dạ Nhiễm, đáy mắt chính là tuyệt đối kiên định! Chuyện tình phản bội Ma tộc, kiên quyết không làm!
Dạ Nhiễm nghe vậy cũng ha ha cười lên, nắm chặt bàn tay, trang giấy trong tay lập tức biến thành bột theo gió bay đi, một đôi tròng mắt đen lạnh như băng nhìn 🍳-ц-ỷ Thiên Ma, "Vậy ngươi hãy mang theo lòng trung thành đi gặp q𝖚·ỷ đi!"
Tức khắc sức mạnh màu vàng kim điên cuồng hiện lên ở trong lòng bàn tay của Dạ Nhiễm, Dạ Nhiễm không còn chút do dự nào nữa, trực tiếp đánh xuống một chưởng nát đầu 𝒬*⛎*ỷ Thiên Ma đang không thể tin!
Mấy người Liễu Phi Tiếu đứng tại chỗ, nhìn 🍳⛎.ỷ Thiên Ma ở trong tay Dạ Nhiễm biến thành từng đợt từng đợt khói xanh, hồn phi phách tán, nhưng một chút đồng tình cũng không có.
Đã cho hắn cơ hội sống, chính hắn không biết quý trọng.
Dạ Nhiễm để hắn đi, tất nhiên đã an bài sách lược vẹn toàn trên người hắn, từ khi Ⴓⓤ●ỷ Thiên Ma rời dãy núi đi đến bộ lạc Du Tử gặp mặt nói chuyện, đến khi hắn tìm kiếm các loại giải dược, rồi đến khi hắn chạy về như người điên tất cả chuyện này Dạ Nhiễm biết được đều do nàng đã động thủ ở trên người 🍳u-ỷ Thiên Ma rồi truyền vào đầu bọn họ.
Người như thế, nếu c𝐡ế-🌴 thì rất đáng tiếc.
Nhưng đây là kẻ thù, Dạ Nhiễm tuyệt đối sẽ không lưu lại.
Xử lý 🍳𝐮.ỷ Thiên Ma, Dạ Nhiễm đứng tại chỗ lẳng lặng thở dài, nàng vốn lương thiện, đều luôn có kẻ ép nàng làm người xấy, ai ai, thời tiết tốt đẹp thế này, người xấu cũng nhiều như thế, nếu như nàng lại quá thiện lương thì thật không tốt, vô cùng không tốt......
Nếu nội tâm oán thầm này của Dạ Nhiễm bị mấy người Liễu Phi Tiếu hoặc là người quen biết Dạ Nhiễm nghe được nhất định sẽ trực tiếp tức mắng to nàng vô sỉ!
"Đội trưởng, làm sao bây giờ?" Giữa hai lông mày của Liễu Phi Tiếu mang theo một chút lo lắng, hôm nay đã đả thảo kinh xà (đánh rắn động cỏ), bây giờ cả bộ lạc Du Tử sợ là đã bày ra rất nhiều kế sách chờ bọn họ tự chui đầu vào lưới.
Dạ Nhiễm cười tủm tỉm, nhướng nhướng mày, "Đây chính là cái hiệu quả mà ta muốn!"
Lập tức, Dạ Nhiễm giơ tay lên vận khởi một đạo nội lực rơi xuống người mười mấy 🍳𝐮.ỷ quái đã 𝖈𝖍-ế-† trên mặt đất kia, mấy giây sau, trên tay Dạ Nhiễm kéo sáu bộ thổ phôi y (quần áo nung từ đất) mà những 𝐪ц.ỷ quái kia vừa mặc
"Mặc y phục này vào, ta đã dùng nội lực rửa sạch rồi." Dạ Nhiễm đưa năm bộ y phục không khác nhau lắm cho năm người Liễu Phi Tiếu, cười nói.
Không phải chứ?!!
Ba người Khúc Thừa Trạch, Tập Diệt Nguyệt, La Lỵ đau khổ nhìn Dạ Nhiễm, để cho bọn họ mặc mấy bộ y phục xấu xí được nung từ đất của bọn Ma tộc như thế, bọn họ có thể nói không muốn hay không?!!
Liễu Phi Tiếu và Tư Mạt Tiêu đã cầm lên một bộ trong tay ẩn vào chỗ tối, bắt đầu mặc lên, đồng thời cũng đã hiểu đại khái Dạ Nhiễm muốn bọn họ làm gì.
"Đây là mệnh lệnh." Dạ Nhiễm nhìn vẻ mặt ba người Khúc Thừa Trạch, chẳng qua là liếc ba người một cái sau đó cố gắng nghiêm túc nói, thật ra nàng cũng không hề muốn mặc loại y phục được nung từ đất này vào người.
Đồng thời Dạ Nhiễm cũng tò mò, những Ma tộc cấp thấp này, đến rốt cuộc là làm sao có thể phát minh ra việc dùng đất làm ra y phục.
Mấy phút sau, mặc dù mặc thổ (đất) y, nhưng cũng không giấu được dung nhan tuyệt diễm và khí chất cao quý của sáu thiếu niên thiếu nữ kia, liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt cười khổ.
Dạ Nhiễm cũng thưởng thức một chút sau khi đã mở rộng tầm mắt, tiếp đó cắn răng một cái gọi Tạp Tạp ra từ Thương Khung bảo tháp.
Tạp Tạp nghe được Dạ Nhiễm cho gọi, lập tức lòng tràn đầy vui mừng xuất hiện ở trước mặt mấy người Dạ Nhiễm, chẳng qua lúc tầm mắt vừa nhìn tới mấy người Dạ Nhiễm, tên tiểu tử này lại không ngừng lui về sau ít nhất mười thước!
"Hù 𝖈·ⓗế·t bổn đại gia! Đây là cái y phục rách rưới gì chứ! Xấu xí ⓒ·♓·ế·𝐭!" Mặt Tạp Tạp ghét bỏ nhìn mấy người, lúc này Tạp Tạp đại gia cảm thấy mình một thân Bạch Mao thật là càng xem càng thoải mái.
Dưới chân Dạ Nhiễm từng bước đi về phía trước, mạnh mẽ ôm tiểu tử đang ghét bỏ bọn họ vào trong п·🌀·ự·𝒸, cười đến thiên hoa loạn trụy, "Manh Tạp Tạp đại gia, có thể nói cho bổn cô nương biết đệ rất ghét ta sao?"
Tạp Tạp được nuôi nhiều năm lập tức cảnh giác, trong nháy mắt mặt tràn đầy đáng yêu vô tội, "Bổn đại gia nào có ghét bỏ Nhiễm Nhiễm, cho dù Nhiễm Nhiễm mặc cái gì cũng đều xinh đẹp nhất!"
Mấy người Liễu Phi Tiếu đứng sau lưng cắn răng nghiến lợi, ý vị đại gia này chính là ghét bỏ mấy người bọn họ có phải hay không?
"Đệ, cái vật nhỏ này." Dạ Nhiễm bất đắc dĩ cười mắng Tạp Tạp, chợt vẻ đẹp thoáng nghiêm nói với Tạp Tạp, "Tốt lắm, không nên náo loạn, nhanh chút giúp chúng ta dịch dung thành q_⛎_ỷ quái."
Mặc dù ở một khắc thay đổi y phục kia Liễu Phi Tiếu cũng đoán chừng là phải dịch dung trở thành Ma tộc, nhưng khi thật sự đến lúc này Liễu Phi Tiếu cũng không thể không run như cầy sấy.
Cổ mấy người Tập Diệt Nguyệt cứng ngắc nhìn về phía tử trạng không đồng nhất của nhóm զц●ỷ quái trên đất, thật sự rất muốn khóc.
Ma tộc là một chủng tộc xấu xí, trừ phi Ma tộc trên mộng cấp mới có thể biến hình thành con người, hơn nữa yêu dị tuấn mỹ mười phần. Nhưng mà ở dưới mộng cấp, là chủng tộc được công nhận xấu nhất đại lục.
Da toàn thân như da lưng con cóc có các hạt mụn tạo thành, ngũ quan trên mặt cũng bị các hạt mụn nổi lên chằng chịt mà không nhìn rõ ngũ quan, tóm lại chì có thể hình dung là vô cùng xấu xí.
"Đội trưởng, có thể hay không......" Da đầu Tập Diệt Nguyệt tê dại nhìn về phía Dạ Nhiễm, quyết tâm muốn Dạ Nhiễm thu lại ý đồ, thời điểm chạm đến tầm mắt kiên định kia của Dạ Nhiễm, liền nuốt lại câu nói tiếp theo vào bụng.
"Nhiễm Nhiễm, tỷ ở đây khiêu chiến ranh giới thẩm mỹ cuối cùng của bổn đại gia ......" Tạp Tạp đại gia cũng cắn răng nghiến lợi.
"Tốc độ!" Dạ Nhiễm nhìn chung quanh một vòng bao gồm Tạp Tạp ở bên trong mọi người, trong miệng thản nhiên phun ra hai chữ này.
Bây giờ đã không còn thời gian chậm trễ, bộ lạc Du Tử rất nhanh sẽ tìm tới sườn núi Du Tử, có thể sáu người Dạ Nhiễm tự nhận là thiên tài, cũng không dám tự phụ đến mức cho rằng sáu người bọn họ có thể chống lại cả một bộ lạc Ma tộc.
Mỗi ⓠ●⛎●ỷ quái một ngụm nước miếng, cũng có thể dìm bọn họ 🌜-𝐡-ế-𝖙 đuối.
Coi như trong lòng chống cự đối với loại xấu xí này, mọi người cũng đều không thể không tuân thủ mệnh lệnh của Dạ Nhiễm, lần lượt mỗi người để cho Manh Tạp Tạp đại gia dịch dung
Dạ Nhiễm làm đội trưởng, dĩ nhiên là đứng mũi chịu sào đầu tiên, đợi Dạ Nhiễm từ một ⓜ.ỹ 𝐧.ữ trắng nõn xinh đẹp tuyệt đỉnh ở trong tay Tạp Tạp từng bước một biến hóa thành xấu xí, tất cả mọi người ở đây không ai muốn người tiếp theo sẽ là mình, ngay cả định lực mười phần như Liễu Phi Tiếu và Tư Mạt Tiêu cũng không chịu được mà muốn nhấc chân bỏ chạy.
Chờ sau khi sáu q*⛎*ỷ quái hoàn chỉnh vừa mới ra lò ở trong tay Tạp Tạp, Tạp Tạp đại gia như một làn khói bỏ chạy trở về Thương Khung bảo tháp, còn trong không khí vang vọng âm thanh hô to không biết là kinh khủng là bi thương hay là vui ⓢướ-𝐧-ⓖ, " Sau này bổn đại gia không bao giờ muốn làm loại chuyện khiêu chiến ranh giới thẩm mỹ cuối cùng này nữa a a a......"
Sáu 𝐪·ц·ỷ quái liếc mắt nhìn nhau, cố đè xuống hoảng sợ nhau trong mắt, một vị q●⛎●ỷ quái cầm đầu, vung cánh tay lên "Tác lạp, Đa lạp!"
Phía sau năm qц-ỷ quái đứng tại chỗ, có thể thấy trong mỗi đôi mắt đều tràn ngập ɱ*ê 𝐦*𝐚*𝐧g
𝐐-⛎-ỷ quái cầm đầu quay lại, nhìn năm 🍳ⓤ.ỷ quái sững sờ tại chỗ, trợn mắt nhìn bọn họ, "Ta nói đã đến lúc nên lên đường!"
Chỉ thấy một vị զ⛎-ỷ quái xấu xí vô cùng kia ρ●♓●á●t 𝓇●𝐚 â●m ⓣ●ⓗ𝖆п●ⓗ sâu kín hẳn là một cô gái, "Đội trưởng, người không cảm thấy người đang nói điểu ngữ (tiếng chim) sao!"
𝒬●ц●ỷ quái cầm đầu hất cằm lên, đúng tình hợp lí nói "Bổn cô nương nói là ngôn ngữ chính tông của Ma tộc."
Sáu '🍳υ*ỷ quái' đem tất cả chứng cứ phạm tội trên sườn núi xóa bỏ hầu như không còn gì, phi thân đến một chỗ có khoảng cách khá xa núi Du Tử, thành công tiến vào lối vào bộ lạc Du Tử.
Lúc này cửa bộ lạc Du Tử đã được Ma tộc canh giữ nghiêm ngặt, Dạ Nhiễm nhìn một cảnh này, lặng lẽ ra hiệu với mấy người Phi Tiếu sau lưng, ý bảo lúc này bọn họ không nên cử động
Dạ Nhiễm mang theo mấy người Liễu Phi Tiếu, nghênh ngang đi tới cửa bộ lạc.
"Ni lạp!" Một ⓠ.u.ỷ quái xấu xí lập tức ngăn cản mấy người Dạ Nhiễm, tựa hồ là hung ác nhìn chằm chằm bọn họ.
"Ba lạp! Cổn lạp!" Dạ Nhiễm trực tiếp lấy từ bên hông ra một cái gì đó màu đen, lạnh giọng gầm lên trực tiếp đạp một cước vào cái ɱ●ô𝓃●ⓖ của 🍳●𝐮●ỷ quái xấu xí kia!
Phốc ——
Mấy người Liễu Phi Tiếu ngoài mặt vẫn bất động thanh sắc, nhưng nội tâm lại bị động tác vừa rồi của Dạ Nhiễm khiến cho sợ choáng váng, nhưng cũng cảm thấy vô cùng sảng khoái!
Chẳng qua, bọn họ ở đó lạp lạp cái gì?
Sau đó, mấy người Liễu Phi Tiếu càng trợn tròn mắt, bọn họ thấy 🍳·⛎·ỷ quái vừa rồi còn hung ác lập tức khom lưng cúi đầu, kêu lên: "A lạp, a lạp!"
Dạ Nhiễm vung thêm một cái tát lên trên mặt 🍳_ⓤ_ỷ quái đó, tiếp tục nghênh ngang mang theo mấy người Liễu Phi Tiếu trực tiếp tiến vào bên trong bộ lạc.
Mấy người Dạ Nhiễm không dám nói lời nào, chính là niệm thần (đọc thần chú) mở ra máy truyền tin chuyên dụng của tiểu đội bọn họ.
Mới vừa vào cửa, trong đầu Dạ Nhiễm liền nghe thấy âm thanh nuốt nước miếng của La Lỵ, "Sư phụ, vừa rồi người thật là quá đẹp trai, nhưng chúng ta lại làm ra hành động lớn như vậy... được không?"
"Yên tâm đi, những Ma tộc cấp thấp này, ngươi nói chuyện càng vui vẻ với nó, nó lại càng hung ác, ngược lại trực tiếp cho nó một cái tát liền đàng hoàng." Âm thanh Dạ Nhiễm thông qua máy đưa tin vang lên trong đầu năm người Liễu Phi Tiếu.
"Đội trưởng, vừa rồi người và cái tên kia đang nói gì vậy?" Khúc Thừa Trạch cực kỳ tốt bụng quan tâm hỏi, nhưng càng khiến cho hắn bất khả tư nghị, thế nhưng đội trưởng biết ngôn ngữ của Ma tộc??!!
"Hắn nói ta đứng lại, ta nói hắn cút ngay, sau đó hắn liền đàng hoàng nói mời." Dạ Nhiễm khẽ nâng khóe miệng, ngôn ngữ Ma tộc này cũng thật 𝐪.𝖚.á.ℹ️ 𝖉.ị, nhưng cũng là ngôn ngữ khiến cho người ta thấy buồn cười, "Tốt lắm, cũng không nên nói nữa, lập tức sẽ phải tiến vào bên trong bộ lạc."
Mấy người Liễu Phi Tiếu nghe được Dạ Nhiễm nói như thế, cũng chỉ có thể đè xuống tò mò trong lòng, ngoan ngoãn đi theo sau lưng Dạ Nhiễm.
Đợi khi chân chính tiến vào bộ lạc Du Tử, có thể nói tâm tình mấy người Dạ Nhiễm có một cảm giác loại khó tả.
Nơi tầm mắt đi qua, mấy người Dạ Nhiễm đều thấy tuyệt đối lụn bại không chịu được, mặc dù trong dân chúng bọn họ có bần dân (người nghèo) sinh hoạt xóm nghèo nhưng nếu so với những gì họ thấy trước mặt tuyệt tốt hơn gấp mười lần.
Thậm chí nơi tầm mắt đi qua cả cái nhà cũng không có, một rồi lại một nhóm qц·ỷ quái xấu xí để lộ ra sắc mặt tham lam dò xét xung quanh, giống như chỉ cần thấy trên người 𝐪_ц_ỷ quái nào có đồ ăn sẽ lập tức xông lên như điên mà giành lấy một trận.
Mấy người Dạ Nhiễm cùng nhau đi tới, cũng không gặp vướng mắc gì, dù sao hôm nay thân phận bọn họ cũng là 🍳ц_ỷ quái cấp tám, một đám 🍳·u·ỷ quái cấp thấp cũng không dám tiến lên đây.
Từ từ tiến vào trong lòng bộ lạc, ánh mắt mấy người Dạ Nhiễm chợt lóe, thấy được một hàng những ngôi nhà đứng ngay ngắn.
Xem ra, bọn họ chạy tới chỗ ở của nhóm 🍳*𝖚*ỷ quái cao cấp, những ⓠ𝖚_ỷ quái cao cấp này cũng không thể so với 𝐪.u.ỷ quái cấp thấp mà tùy tiện xử lí, lập tức sáu người Dạ Nhiễm thu lại một thân khí thế vừa rồi, khiêm tốn tiêu sái đi vào một cái nhà đang đứng ngay ngắn trên đường phố.
"Lạp na! Tác na!" Một զ𝐮·ỷ quái cấp tám thấy sáu người Dạ Nhiễm, liền đung đưa 🌴ⓗâ*n 𝖙h*ể đi tới vỗ xuống bả vai Dạ Nhiễm!
Dạ Nhiễm cắn răng một cái, lạp lạp, lạp lạp em gái ngươi ấy! Cư nhiên đụng phải ⓠ-ⓤ-ỷ quái đồng tính mến nhau!
← Ch. 138 | Ch. 140 → |