Truyện:Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không - Chương 177

Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Trọn bộ 634 chương
Chương 177
Ba ngàn năm người yêu
0.00
(0 votes)


Chương (1-634)

Vân Nguyệt cũng ôm chặt lấy Xích Diễm, dường như dồn hết toàn thân sức lực vào vòng tay ấy, như muốn đem hắn hòa làm một với †𝒽·â·𝓃 🌴♓·ể mình.

Mặc kệ hắn là Thánh chủ, mặc kệ cái danh Thánh chủ phu nhân. Nàng chẳng cần bất kỳ danh phận hay vinh quang nào - điều duy nhất nàng muốn, là người nam tử đang ôm nàng lúc này.

Ánh mắt Xích Diễm thật sâu nhìn chằm chằm vào nàng - Vân Nguyệt đã hoàn toàn hóa lại bản tôn. Hắn cúi đầu, nhẹ nhàng đặt lên đôi môi Ⓜ️ề●〽️ Ⓜ️●ạ●ı kia một nụ ⓗ·ô·п - đôi môi mà hắn đã nhớ nhung suốt ba ngàn năm dài đằng đẵng.

Trong ánh mắt như bảo thạch đỏ sâu thẳm kia, dâng trào vô tận ôn nhu và tình thâm không hối hận.

Gắn bó không rời, khẩn thiết khắc sâu, tình ý nóng cháy như ngọn lửa thiêu đốt lòng người.

Môi lạnh mà Ⓜ️-ề-m Ⓜ️ạ-𝐢 của Xích Diễm từng chút một hô●п lên môi nàng, má nàng, trán nàng, vành tai, mái tóc... từng điểm một chạm tới, khiến trong lòng Vân Nguyệt như có một cơn sóng lớn dâng trào.

Đó là hương vị mà nàng khắc sâu trong ký ức, là cảm giác của tình yêu mấy ngàn năm thất lạc được lấp đầy trong khoảnh khắc.

Cảm nhận được sự nâng niu, trìu mến như thể chỉ sợ nàng rơi vỡ, Vân Nguyệt xúc động đến không thể kìm lòng, khẽ hé môi đỏ mọng, bất ngờ cắn lấy đôi môi lạnh của Xích Diễm.

Nụ ♓ô*n ban đầu vốn chỉ là dịu dàng như nước, nhưng khi bị Vân Nguyệt chủ động khiêu khích, toàn thân Xích Diễm cứng lại, đôi mắt đỏ tươi trong suốt bỗng chốc trở nên thẫm màu như rượu đỏ sâu không thấy đáy, hơi thở vốn thanh nhã như u lan cũng bắt đầu trở nên trầm thấp, nóng rực.

Hắn vốn không muốn chạm vào nàng trước khi thành thân, dù mỗi ngày đều ở cạnh nhau, hắn vẫn giữ lấy đúng mực.

Nữ nhân này, là người hắn chờ đợi suốt ba ngàn năm, là người hắn dùng cả sinh mệnh để yêu thương. Đã sinh ra trong thế gian phàm tục, vậy thì hắn muốn dùng nghi thức long trọng nhất để bắt đầu tình cảm giữa hai người.

Nhưng...

Ngay lúc Vân Nguyệt chủ động dâng môi, không chút khách khí dùng răng nhỏ cắn lấy môi hắn, cảm xúc ⓝón.ɢ 𝖇ỏռ.𝐠 đó đã đốt cháy tầng lý trí cuối cùng của Xích Diễm.

Vân Nguyệt đắc ý nhìn đôi môi Xích Diễm hơi sưng đỏ, đưa tay vuốt nhẹ, cười nói: "Ta trước để lại dấu ở đây, từ nay về sau chỗ này chính là địa bàn của ta, ai cũng không được..."

Lời chưa dứt, đã bị Xích Diễm mạnh mẽ kéo vào lòng, đôi môi dán chặt lên đôi môi nàng, không cho nàng tiếp tục nói nữa.

Hô hấp của Vân Nguyệt nghẹn lại, người nam nhân ban nãy còn dịu dàng như nước suối kia, lúc này đã hóa thành ngọn núi lửa пó●n●g ⓑ●ỏ●n●𝐠, cuồn cuộn thiêu đốt.

✝️ⓗâ_п ⓣh_ể khẽ ⓡ●⛎●ռ 𝐫●ẩ●𝖞, Vân Nguyệt vòng tay ôm lấy cổ hắn, học theo tình nhân trong phim truyền hình, dùng toàn bộ nhiệt tình của mình để đáp lại.

Ở hiện đại, nàng từng có một vị ♓ô-п phu, nhưng lại không quá thích 𝖙●♓â●ռ 〽️ậ●✝️ thể xác với hắn. Tuy có ⓗ.ô.𝐧 〽️ô.i, nhưng nàng luôn né tránh những nụ 𝒽ô_𝓃 sâu.

Vì vậy, nụ 𝐡ô.𝖓 lúc này, với nàng mà nói, là lần đầu tiên thật sự.

Nụ 𝖍·ô·𝖓 của nàng ngọt ngào, đậm đà như trái anh đào vừa chín, bên trong ngọt có chua, trong mê hoặc có chút vụng về, càng khiến người khác chỉ muốn nâng niu, nhấm nháp mãi không thôi.

Dưới nụ ♓ô·𝐧 ռ-ó-п-ℊ 𝖇-ỏռ-𝐠 của Xích Diễm, toàn thân Vân Nguyệt chỉ cảm thấy càng lúc càng nóng, càng lúc càng mơ hồ, giống như đang trôi dạt trong một cơn mê loạn ngọt ngào.

Không thể tự chủ, nàng đành mềm nhũn cả người mà tựa sát vào lòng hắn.

Cuối cùng, khi nàng gần như không thể thở nổi, Xích Diễm mới rời khỏi môi nàng, nhưng lại tiếp tục ♓ô*𝓃 xuống bên tai nhạy cảm nhất của nàng.

"Ân..."

Vân Nguyệt không kiềm được bật ra một tiếng 𝐫ê-𝖓 𝐧𝐡-ẹ, trong khoảnh khắc trống rỗng cực độ ấy, nàng lại lần nữa cắn lên vành tai của Xích Diễm...

Chương (1-634)