Nhiệt tình như hỏa
← Ch.115 | Ch.117 → |
Đêm ấy, hắn từng bị nàng trêu đến toàn thân như lửa thiêu đốt, đến mức không cách nào tự khống chế. Mỗi khi trời gần sáng, nha hoàn chuẩn bị vào phòng, hắn mới miễn cưỡng rời đi. Dù đã tắm nước lạnh suốt một canh giờ, vẫn không thể làm dịu ngọn lửa trong người.
Cả ngày hôm sau, 𝐭𝐡·â·𝐧 t·♓·ể hắn dưới h* th*n vẫn sưng tấy đau đớn không thôi.
Cái loại chật vật ấy, hắn thật không muốn trải qua thêm lần nào nữa. Vậy nên hắn hạ quyết tâm - nhất định phải nhanh chóng cưới nàng danh chính ngôn thuận, đưa nàng đường đường chính chính vào cửa.
Xưa nay vẫn nghĩ mình là người thanh tâm quả dục, không ngờ chỉ cần khẽ chạm vào nàng, tất cả tu dưỡng liền tan biến thành tro bụi.
Cho nên, hắn tự nhủ - trước khi thành thân, phải cố gắng giữ mình, ít tiếp xúc t·♓â·𝓃 〽️·ậ·т với nàng.
Nhưng lúc này, nụ 𝐡ô_n vốn chỉ định là chuồn chuồn lướt nước của hắn, dưới sự đáp lại nhiệt tình của nàng, liền khiến cả †hâ·ռ ⓣ𝒽·ể hắn siết căng như dây đàn. Ngay cả hơi thở cũng trở nên nặng nề khó nhịn.
Xích Diễm trong lòng thở dài bất đắc dĩ, chỉ cảm thấy mình lại phải trải qua một đêm đầy nhẫn nhịn.
Cảm nhận đôi môi nàng ɱề.ɱ ɱ.ạ.ı và thơm mát áp lên, nơi nào đó trong cơ thể hắn như một đội binh lính đang chờ lệnh, nhất tề dấy lên cao trào.
Hắn thật sự yêu nàng. Thật sự muốn - muốn có nàng ngay lúc này.
Nhưng... không thể.
Dù hắn từng là một l_ℹ️_𝖓_𝒽 𝖍_ồ_𝖓 không nơi nương tựa, thì hiện tại hắn đã có ✝️-𝐡â-𝖓 th-ể, có phụ mẫu. Nàng cũng có gia tộc. Hắn muốn cho nàng một ⓗ-ô-ⓝ nhân quang minh chính đại, cho nàng danh phận chính thức.
Xích Diễm cứng rắn dằn lòng, định đẩy nàng ra khỏi vòng tay.
Nhưng nàng lại như kẹo dính chặt lên người hắn, hai tay vòng chặt lấy cổ hắn, ngược lại còn tiếp tục ♓_ô_п sâu hơn.
Cảm giác này - như củi khô gặp lửa mạnh, từng chút từng chút t.♓❗.ê.ⓤ 𝒸.♓.á.ÿ lý trí hắn.
Ở vào giây phút mê loạn, Xích Diễm cố giữ lại chút tỉnh táo cuối cùng, rời môi nàng, hai tay ôm lấy gương mặt nhỏ nhắn, giọng khàn khàn nói:
"Nguyệt Nhi, chờ chúng ta thành thân... được không?"
Nhưng ngay khi hắn còn chưa nói xong, Vân Nguyệt đã không chịu dừng lại.
Nàng kéo tay hắn đặ.† 🦵ê.n 𝖒.ô.i mình, rồi từng nụ 𝒽ô·п di chuyển lên cổ hắn, lên xương quai xanh, lên bờ 𝐧●gự●𝐜...
Nam nhân này, từ nay về sau chính là của nàng.
Mỗi một chỗ trên thân hắn, nàng đều muốn để lại dấu ấn, đều phải thuộc về nàng. Ai dám chạm vào hắn, nàng tuyệt không tha!
"Nguyệt Nhi, đừng như vậy..."
"Xoẹt!"
Xích Diễm bất đắc dĩ cười khổ - vị tiểu thê tử tương lai này, rõ ràng thật là... hung mãnh! Khẩu vị cũng thật lớn!
Áo hắn vốn đã lỏng, nàng lại dùng cách đơn giản nhất - xé rách.
Giờ hắn phải làm sao? Phía dưới đã căng đến cực hạn, toàn thân nóng như thiêu.
Nếu cứ để nàng tiếp tục như vậy... hắn không dám chắc mình sẽ còn lý trí để giữ lời hứa.
Mà Vân Nguyệt, dọc theo làn môi hắn, tai hắn, cằm hắn mà 𝒽ô●ռ xuống đến tận hầu kết...
Nhìn bờ ռ-🌀ự-🌜 lộ ra dưới cổ áo, cơ bắp rắn chắc, xương quai xanh 🌀*ợ*𝖎 ⓒả*𝖒 đến mức khiến miệng nàng khô khốc, mũi 𝖓ó𝖓●ɢ 𝖗●🅰️●п.
C♓-ế-ⓣ tiệt! Vì sao nơi nào trên thân hắn cũng đều mê người đến vậy?
Không được! Sau này nhất định phải che hắn lại thật kín - đề phòng bị người khác dòm ngó.
Nghĩ vậy, lại "xoẹt" thêm một tiếng - tay nàng đã xé luôn vạt áo hắn.
Chưa từng trải qua chuyện nam nữ, đầu óc Vân Nguyệt lúc này đã hoàn toàn rơi vào trạng thái mơ hồ. Nàng chẳng biết mình đang làm gì - chỉ biết bản năng đang thôi thúc mãnh liệt muốn đem nam nhân trước mặt này... hoàn toàn trở thành của riêng nàng.
← Ch. 115 | Ch. 117 → |