Vay nóng Tinvay

Truyện:Tà Phượng Nghịch Thiên - Chương 085

Tà Phượng Nghịch Thiên
Trọn bộ 379 chương
Chương 085
Hạ Như Phong, bài danh một trăm trong bảng Phong Vân
0.00
(0 votes)


Chương (1-379)

Siêu sale Shopee


"Ầm."

Ánh sáng mặt trời chiếu vào phòng, nam nhân có một vết sẹo trên mặt cầm chén hung hăng ném xuống mặt đất, khuôn mặt của hắn dữ tợn, hai mắt bắn ra tia tàn nhẫn: "Hừ, xú nha đầu chết tiệt, dám giết thành viên trong Thanh Long đường của ta, quả thực là muốn chết, ta sẽ làm cho ngươi hối hận khi sống trên đời này."

"Đường chủ, không thể được, lúc này học viện cấm đệ tử giết lẫn nhau." Trông thấy mắt của nam nhân có vết sẹo đầy sát ý lạnh lẽo, ở dưới chỗ thủ lĩnh có một người run rẩy cả người, ngay lập tức nhíu lông mày, giọng nói có chút lo lắng.

Khóe miệng của nam nhân có vết sẹo nở nụ cười lạnh, ánh mắt nhìn lên người nam nhân áo lục đang mở miệng nói chuyện phía dưới: "Nếu không để cho nàng biết chút lợi hại, người khác sẽ tưởng chúng ta sợ nàng, ngay cả dũng khí báo thù cho thành viên cũng không có. Hành vi bẽ mặt như thế, làm sao ta có thể không quan tâm?"

Nam nhân áo lục âm thầm mắng vài câu, thật sự là nam nhân dũng cảm có dũng nhưng không mưu, vì sĩ diện mà bị học viện khai trừ, có đáng giá không? Nếu không phải thực lực của hắn mạnh nhất, chỉ sợ vị trí lão đại này đã sớm bị người khác cướp đi.

"Đường chủ, ta không nói là không báo thù cho Lý Phàm, với tư chất của thiếu nữ kia, đoán chừng không bao lâu nữa có thể đạt tư cách đi Huyết Linh Giới, trong Huyết Linh Giới đặc biệt nguy hiểm, ở đó có chết người, nhưng lại không thể điều tra ở đấy, đến lúc đó chúng ta có thể..." Đôi mắt nam tử híp lại, tay ở trên cổ cắt một cái, khóe môi không tiếng động cong lên, trong con mắt nheo lại, âm mưu lạnh lẽo chợt lướt qua.

Lần này, nam nhân có vết sẹo yên tĩnh trở lại, một lúc lâu trôi qua, trong miệng hắn phát ra một tiếng hừ lạnh: "Như ngươi nói, để cho nữ nhân kia sống lâu thêm một thời gian."

Lá phong mùa thu từ ngoài cửa sổ đang mở bay vào, lúc này thiếu nữ đang ngồi trên giường, trên tay đang cầm một quyển sách cổ màu vàng, lúc thì nhíu chặt lông mày, lúc thì lộ ra vẻ mặt thoải mái, một chiếc lá rơi trên quyển trục, nàng vươn ngón tay thon dài nhẹ nhàng bắn ra, lá rụng rơi xuống mặt đất.

Thiếu nữ đang cầm quyển sách quan sát, yên lặng tĩnh mịch như thế, nhưng thật ra lại có một ý vị khác.

"Bát Trọng Hỏa Viêm Côn, lực công kích đầu tiên không phải rất lớn, nhưng mỗi một tầng, lực công kích đều tăng gấp đôi so với tầng trước, nếu hiểu hết tám tầng này, đoán chừng lấy tu vi hiện tại cũng có thể liều mạng với Đại Linh Sư cao nhất."

Đóng sách cổ lại, Hạ Như Phong thở dài nhạt nhẽo, linh kỹ này quả thật rất lợi hại, nhưng lĩnh ngộ từng tầng, lại dễ dàng như thế sao? Cho dù nàng có tư chất xuất sắc, cũng không thể trong khoảng thời gian ngắn mà lĩnh ngộ hết được.

Nhắm hai mắt lại, ánh sáng chiếu lên trên lông mi dài và dày đã tạo thành màu vàng óng ả.

Nhập toàn bộ nội dung trong sách vào đầu, đầu ngón tay bắn ra, một ngọn lửa nổi lên trên giấy của nàng, ngọn lửa đỏ rực đốt cháy sách cổ thành tro bụi, bị gió thổi vào trong phòng, tro bụi rơi đầy trên mặt đất.

Không phải nàng có tính cẩn thận, mà linh kỹ như thế, chỉ cần mình biết là được, nếu có một ngày không cẩn thận bị kẻ thù lấy được, thì sẽ mang đến rắc rối cho mình.

"Nha đầu kia." Ngoài cửa truyền đến giọng nói làm cho nàng ngẩng đầu lên, đã thấy lão giả lôi thôi lại quên không gõ cửa chạy vào, vừa vào cửa đã lớn tiếng ồn ào: "Nha đầu kia, nghe nói con giết một tiểu tử ở Phong Vân Đường?"

Nhíu mày, Hạ Như Phong từ trên giường nhảy xuống, phủi y phục: "Vâng, sư phụ, có phải gây phiền phức cho người hay không?"

"Phiền phức?" Thu Phong vội vàng xua tay, trên mặt ông không có chút ý tứ trách cứ nào: "Ngược lại không đến mức phiền phức, không phải chỉ là một người sao, chết thì chết, có gì ghê ghớm đâu, ta chỉ đến nhìn xem con có bị thương hay không. Hừ, ai cho tên chết tiệt kia ăn hiếp đệ tử bảo bối của ta, bị giết là đúng, nếu không phải con giết hắn, thì ta cũng sẽ không bỏ qua cho hắn đâu."

Khóe miệng co rút, Hạ Như Phong không nói gì sờ mũi, sau đó có chút lo lắng hỏi: "Thật sự sẽ không gây rắc rối cho người chứ?"

Tuy có khế ước sinh tử, nhưng học viện có quy định, đệ tử không thể giết lẫn nhau, ở dưới quy định kia, cho dù là khế ước gì cũng đều không có tác dụng.

Giết Lý Phàm, trong lòng của nàng không có chút sợ hãi, cùng lắm thì bị đuổi học thôi, có gì ghê ghớm đâu? Nhưng để cho nàng lo lắng, cũng chỉ là vì mình có mang đến phiền phức cho sư phụ tiện nghi kia hay không.

"Hừ, đệ tử của ta không thể sợ hãi, ngay cả một người cũng không dám giết, nha đầu kia, con yên tâm, ai muốn giết con, thì con phải giết cho bằng được, lão tử là lão đại của học viện này, ai dám nói đệ tử của lão tử không tốt?" Bộ râu bạc thô ráp của Thu Phong vểnh lên, vẻ mặt bá vương bị ông suy diễn vui sướng tới tận cùng.

"Con hãy yên tâm tu luyện đi, việc này ta đã thay con giải quyết tốt rồi, bây giờ nhìn thấy con không có việc gì, lão nhân ta cũng sẽ không quấy rầy con nữa."

"Sư phụ..." Nhìn bóng lưng Thu Phong đi xa, Hạ Như Phong cười khổ lắc đầu, nhưng mà trong lòng lại cảm thấy ấm áp.

Trước kia gọi ông một tiếng sư phụ, là vì đi theo bên người sư phụ sẽ đạt được lợi ích, nhưng một tiếng này, nàng cũng cam tâm tình nguyện gọi.

Bởi vì sư phụ bao che cho nàng, nàng cũng cảm nhận được. Tuy Thu Phong nói không sao, nhưng việc này, sao có thể không có chút ảnh hưởng đến ông chứ? Thế mà ở giữa danh dự của bản thân với đệ tử của mình, ông vẫn như cũ chọn người đằng sau.

"Ha ha, Như Phong, ngươi có một sư phụ thật tốt." Bỗng nhiên truyền đến giọng nói quen thuộc, kéo Hạ Như Phong từ trong suy nghĩ ra.

Chỉ thấy ở cửa, nam tử khoanh hai tay lại, lười biến dựa vào ở thành cửa, ánh sáng phủ lên gương mặt tuấn mỹ, mang theo ý cười như không cười. Cặp mắt tím tà khí như vậy, lúc này đang nhìn thật sâu vào nàng.

Nam nhân này rất đẹp, đẹp đến mức thế gian ít ai sánh được, nhất là toàn thân có khí chất tà mị kia, lại làm cho hắn tăng thêm một cảm giác mị hoặc.

"Như Phong, gần đây thật sự có chút nhàm chán, chúng ta so mấy chiêu đi, thấy thế nào?" Áo bào màu tím tinh xảo ở trong gió nhẹ hất, ánh nắng nhàn nhạt làm cho toàn thân nổi lên một ánh vàng kim, thân thể từ từ rời khỏi thành cửa, trên mặt của hắn nở nụ cười tà mị, vẫn không thay đổi: "Ngươi không cần lo lắng ta sẽ làm ngươi bị thương, ta sẽ áp chế thực lực ở dưới Đại Linh Sư ngũ cấp, nhưng mà, chúng ta cần tìm một nơi yên tĩnh để chiến đấu."

"Được." Hạ Như Phong gật đầu đồng ý, nàng quả thật muốn dùng chiến đấu để lĩnh ngộ Bát Trọng Hỏa Viêm Côn.

Nghĩ đến lời nói sáng nay của Thu Phong, Hạ Như Phong khẽ nhíu mày, bây giờ nàng phải đi tìm Mộ Dung Thanh Nguyệt để nhanh chóng bồi dưỡng thế lực, huống chi, nói không chừng Mộ Dung Thanh Nguyệt cũng có thể giúp nàng tìm một nơi yên tĩnh.

Công hội luyện dược nguy nga lộng lẫy, trong đại sảnh có rất nhiều thành viên đều đã biết Hạ Như Phong đi theo Thu Phong đến đây ngày hôm qua, lúc nghe nói nàng muốn tìm Nặc Ni, lập tức có một người chạy đi tìm nàng.

"Nặc Ni, dẫn ta đi tìm Thanh Nguyệt." Nhìn thấy Nặc Ni, Hạ Như Phong trực tiếp vào thẳng nội dung chính, sau đó đi đến chỗ Mộ Dung Thanh Nguyệt.

Hôm qua Mạc Trúc đã nói với thành viên ở đại sảnh, nếu Hạ Như Phong đến, lập tức báo cho hắn, nhưng sau khi nhận được thông báo, kích động chạy xuống thì Hạ Như Phong đã rời đi, thấy vậy, Mạc Trúc đành phải chán nản trừng mắt nhìn người thông báo kia, trách hắn thông báo quá muộn, làm hại chính mình không thể nhìn thấy muội muội vừa kết giao kia.

"Thanh Nguyệt..."

Vừa bước vào sân, một bộ dáng xinh đẹp được chiếu rõ ràng vào trong mắt.

Một con rồng trắng thánh khiết xinh đẹp đang cuộn tròn cơ thể lại, nằm ở phía trên mặt đất, có sừng rồng cao quý trên đỉnh đầu ở dưới ánh sáng lấp lánh chói mắt.

Hai tay thon dài trắng nõn kia đang xoa chiếc sừng rồng trong suốt như ngọc, ánh mắt chậm rãi rời đi, thì nhìn thấy chủ nhân của bàn tay này, gương mặt tuấn mỹ không giống người phàm, một áo dài màu xanh nhạt làm cho hắn nhìn như tiên giáng trần, dường như nghe thấy tiếng gọi sau lưng, hắn quay đầu lại, khóe miệng nở nụ cười nhu hòa: "Ngươi đã đến rồi?"

Sau đó, bàn tay vỗ đầu Bạch Long, giọng nói dịu dàng như làn gió bình minh thổi qua, làm cho người ta cảm thấy sảng khoái: "Ngươi về trước đi! Nói với phụ thân, ta vẫn khỏe, không phải lo lắng."

Cho dù nam tử vô cùng xinh đẹp, thì Hạ Như Phong cũng không vì vậy mà thay đổi gì. Dù sao giữa những người nàng biết, vô luận là Dạ Thiên Tà tuấn mỹ tà mị, hay là Bạch Thụy tao nhã cao quý, thì cũng đều có khuôn mặt vượt qua người thường. Nhất là Dạ Thiên Tà, cho nên nàng đã có năng lực miễn dịch từ lâu rồi.

Nhìn thấy Nặc Ni và Mộ Dung Thanh Nguyệt, vẻ mặt Dạ Thiên Tà không kinh ngạc, dường như đã sớm biết hết tất cả. Nhưng mà, trong mắt hắn nhìn Mộ Dung Thanh Nguyệt hiện lên tia sáng khó hiểu.

"Rống." Bạch Long gầm nhẹ một tiếng, liếm bàn tay của Mộ Dung Thanh Nguyệt, rồi mới bay lên trời xanh, biến mất ở trong mắt mọi người.

"Thanh Nguyệt, ta có việc cần ngươi giúp đỡ." Đi lên trước vài bước, Hạ Như Phong lạnh nhạt cười: "Ngươi giúp ta đi tập hợp một đám người, ta muốn có thế lực của mình, về phần thực lực thì có thể không cần quá mạnh cũng được."

Trong mắt chợt lóe kinh ngạc, Mộ Dung Thanh Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu: "Ngươi muốn thành lập thế lực của mình sao? Ta sẽ cố gắng giúp ngươi."

Sau khi dứt lời, Mộ Dung Thanh Nguyệt mới để ý tới nam nhân tà mị đi theo bên cạnh Hạ Như Phong, trong mắt hơi xẹt qua tia nghi ngờ, nhưng rất nhanh thu lại ánh mắt của mình, khuôn mặt tuấn mỹ vẫn nở nụ cười ôn nhu.

"Ừ, Thanh Nguyệt, việc này đã làm phiền ngươi rồi, bây giờ ta muốn tìm một sân yên tĩnh để tu luyện linh kỹ, các ngươi đừng tới quấy rầy ta..."

Trong sân yên tĩnh vắng vẻ, lá phong đỏ rơi đầy mặt đất, Mộ Dung Thanh Nguyệt và Nặc Ni đều đã rời đi, trong sân chỉ còn lại Hạ Như Phong và Dạ Thiên Tà nhìn nhau.

"Ngươi đã chuẩn bị tốt chưa?" Dưới ánh sáng mặt trời yếu ớt, khóe miệng của Dạ Thiên Tà vẫn nở nụ cười tà mị đã biến mất vào lúc này, vẻ mặt của hắn vô cùng nghiêm túc, lạnh nhạt nói: "Nếu đã chuẩn bị tốt, vậy thì ta sẽ bắt đầu."

Khẽ vuốt cằm, từ sau lưng Hạ Như Phong rút ra trường côn, nàng biết thực lực của Dạ Thiên Tà, nên không dám khinh thường, cho dù Dạ Thiên Tà áp chế thực lực ở dưới Đại Linh Sư ngũ cấp, thì nàng cũng không thể đối đầu với hắn.

"Tịch Diệt."

Ngón tay thon dài vung nhẹ lên không trung, một ánh sáng vàng kim bắn về phía Hạ Như Phong, ở lúc ánh sáng vàng xẹt qua, phía chân trời đều bị nhuộm một lớp vàng kim.

Vội vàng nghiêng mình tránh thoát, Hạ Như Phong vẫn không vội thở gấp, lại thêm một ánh sáng vàng kim lao đến, "Ầm ầm" một tiếng, ánh sáng vàng kim đục một hố ở trên mặt đất, nhất thời tro bụi dày đặc lan ra, khắp trời bị nhuộm sáng chưng.

"Khụ khụ." Trong tro bụi, tiếng ho chợt truyền đến.

Sau đó tro bụi chậm rãi tiêu tan, một hố to trên mặt đất bỗng nhiên đập vào trong mắt, thiếu nữ từ trong hố nhảy lên, trên hai má trắng nõn đẹp đẽ của nàng bị dính ít tro bụi, có vẻ chật vật không chịu nổi, vươn tay lau hai má, nói: "Tà, không phải ngươi là thuộc tính Hắc Ám sao? Sao linh lực lại là thuộc tính Kim?"

"Không phải ngươi cũng không chỉ có một thuộc tính sao?" Dạ Thiên Tà nhíu mày: "Như Phong, bây giờ đến lượt ngươi đến công kích ta, đúng rồi đã quên nhắc ngươi, vừa rồi Tịch Diệt của ta là công kích yếu nhất đấy."

"Công kích yếu nhất?" Sửng sốt một chút, Hạ Như Phong như bị đả kích, nắm tay, ngẩng đầu, ánh mắt mang theo một cỗ kiên định: "Nếu như ở dưới công kích yếu nhất của ngươi mà ta còn chật vật như thế, vậy thì cũng thật sự rất dọa người, Tà, tiếp tục đến đây đi! Ta sẽ không để cho mình thua quá khó coi đâu."

"Bát Trọng Hỏa Viêm Côn, tầng thứ nhất..."

Trường côn xẹt qua chân trời, như chịu ma sát, bề mặt của nó nổi lên một tầng lửa đỏ, nhiệt độ cực nóng đánh về phía Dạ Thiên Tà.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-379)