Nguy cơ của Cốc Mị Nhi
← Ch.072 | Ch.074 → |
Edit: Tử Liên Hoa 1612
Trời trong nắng ấm, trên nhành lá đỏ của cây phong phủ đầy sương, dưới ánh sáng mặt trời lấp lánh trong suốt sáng bóng.
Sơn mạch Tử Lâm đang yên lặng chợt bị một loạt tiếng đánh nhau phá vỡ, chỉ thấy đoàn người phía trước cầm binh khí trong tay, ai cũng chật vật không chịu nổi, mà trước mặt bọn họ chính là một con sư tử khổng lồ. Con sư tử màu vàng hung mãnh uy vũ, nhe răng trợn mắt, mắt đỏ bắn ra hung quang lạnh lùng nhìn loài người trước mặt.
"Đội trưởng, chúng ta cản phía sau, ngươi mau đi trước!" Thanh niên lau lau vết máu ở khoé miệng, tay cầm kiếm bạc, kiên định chắn trước người nam tử trung niên.
Nam tử trung niên lắc đầu, nở nụ cười khổ, sau đó, giọng nói thô cuồng dũng cảm chợt vang vọng trong khoảnh đất này, quanh quẩn thật lâu bên tai mỗi người: "Qua Lạc ta sao có thể bỏ lại đồng bạn mà trốn đi? Hôm nay, nhất định chúng ta phải cùng tồn vong."
Bọn hắn là dong binh liếm vết đao mà qua ngày*, có bao giờ sợ chết? Chuyện duy nhất hắn không yên tâm cũng chỉ có nữ nhi Bích Tuyết. (*liếm vết đao mà qua ngày: cuộc sống luôn gặp nguy hiểm)
Xin lỗi, Tuyết Nhi, sau này phụ thân không thể gặp con nữa, ..
Nhắm chặt mắt lại, Qua Lạc lại trợn mắt, lúc này trong mắt hắn đầy vẻ kiên định, hé đôi môi dưới bộ râu mép, lạnh lùng phun ra một chữ: "Giết."
Nhất thời, đủ loại linh kỹ bị ném lên thân con sư tử màu vàng, con sư tử màu vàng giống bị khơi dậy sự khát máu, lập tức giơ vuốt đánh bay dong binh trước mặt, móng vuốt đâm vào ngực một dong binh, trong thoáng chốc dong binh kia đã bị mổ bụng phá ruột, nội tạng rơi đầy đất.
Trong chớp mắt, móng vuốt con sư tử đã xuất hiện trên đầu Qua Lạc, ngay khi nó dùng sức chụp xuống, một giọng nói lạnh lùng xen lẫn uy nghiêm truyền tới từ phía chân trời.
"Địa Viêm Phẫn Thân."
"Ầm."
Trên trường côn bao phủ một lớp hỏa diễm, cây côn màu đỏ tươi đánh vào đầu con sư tử vàng, cái đầu vốn cực kỳ cứng rắn đập mãi không vỡ giờ như một lớp giấy mỏng, một phát nát tan. Máu óc lẫn lộn bắn ra, trắng đỏ đầy đất.
"Lách cách."
Thú tinh rơi ra từ cái đầu bị vỡ, thú tinh màu vàng dưới ánh sáng mặt trời phản chiếu ánh lấp lánh.
Thiếu nữ nắm trường côn, đứng thẳng trên mặt đất, đón gió mà đứng, gió mùa thu thổi cuồn cuộn hất tung tóc đen và vạt áo bào đỏ diễm lệ của nàng, lá phong chậm rãi bay xuống, vương lại trên tóc, trên vai... Nàng cầm trường côn, nhặt thú tinh trên mặt đất, xoay người nở nụ cười thản nhiên: "Đội trưởng Qua Lạc, lâu rồi không gặp."
"Hạ... Hạ cô nương?" Qua Lạc sửng sốt, nhớ rõ năm tháng trước tách ra nàng mới chỉ là Linh Sư nhị cấp đúng không nhỉ? Bây giờ mới qua năm tháng, vậy mà nàng đã có thể tự mình giết một con kim sư nhị giai bát cấp trong giây lát? Điều này... Điều này quá khoa trương rồi...
"Ha ha, đội trưởng Qua Lạc, nếu về sau huynh có chuyện gì thì có thể tới học viện Linh Phong ở Hoàng thành tìm ta."
Đối với người từng bảo vệ mình, ấn tượng của Hạ Như Phong vẫn rất tốt, nếu có thể giúp đỡ trong khả năng của mình thì nàng sẽ không chối từ. Chỉ là lúc này nàng đang vội tới Hoàng thành cho nên sau khi tạm biệt Qua Lạc, nàng lại cưỡi Kim Sí Đại Bằng, bay về phía xa...
Học viện Linh Phong, lá rụng bay tán loạn, nữ tử ngửa đầu nhìn trời, lá phong đỏ rực lướt qua khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, khóe miệng khẽ cong lên tạo thành nụ cười dịu dàng khiến cho nhóm đệ tử bên cạnh nhìn tới ngây người, mãi tới khi nàng rời đi vẫn còn nhìn bóng lưng ấy tới đờ ra.
"Nguyệt Nhi, muội đang nhớ Lục hoàng tử sao?"
Bên cạnh nữ tử xinh đẹp tuyệt trần là một người mặc váy đỏ quyến rũ đang nhướn mày, ánh mắt đùa bỡn tàn bạo nhìn bé yêu đứng bên, bàn tay trắng nõn non mềm che miệng cười khẽ một tiếng. Nụ cười của nàng kiều mỵ động lòng người, kinh diễm loá mắt như hoa hồng nở rộ.
"Mị Nhi tỷ tỷ, tỷ đừng đùa, lấy tư chất và gia thế của muội sao có thể xứng đôi với Lục hoàng tử?" Ánh mắt của nữ tử xinh đẹp đầy buồn bã, cười khổ lắc đầu, nhìn lên trời cao, trong giọng nói chứa đầy cảm giác yếu đuối bất lực, "Muội tự mình hiểu được mà..."
"Nguyệt Nhi..."
Cốc Mị Nhi còn muốn nói gì, không nhẫn nại liếc mắt về phía trước một cái, chợt bắt gặp một bóng người quen thuộc, mi nhỏ không khỏi nhíu lại.
Thiếu nữ kia đi tới với trận thế chúng tinh phủng nguyệt (ngàn sao tụ tập nâng đỡ mặt trăng), váy đen bó sát người, hai đùi trắng nõn thon dài lộ ở bên ngoài đầy sức dụ hoặc, làm cho tất cả những nam đồng học đi ngang qua không nhịn được đưa mắt xuống đùi nàng ta, nở nụ cười dâm đãng.
"Ô, ta đang nghĩ là ai, thì ra là hai kẻ tiện nhân các ngươi. Hừ, Cốc Mị Nhi, quả nhiên là nữ nhi do đồ nhà quê sinh ra, thật không hiểu sao phụ thân lại thực sự cho phép kẻ như ngươi về gia tộc, suốt ngày lăn lộn ở chung với những kẻ quên mùa đó."
Thiếu nữ nâng bàn tay trắng muốt vuốt cằm, vẻ mặt kiêu căng, đôi mắt xinh đẹp khinh thường nhìn lướt qua hai người trước mặt.
"Ha ha, có trò hay xem rồi, thứ hai Cốc Mị Nhi, thứ bốn Cốc Tâm Nhi, thứ sáu Hạ Ngân Nguyệt trong danh bảng Thập đại mỹ nữ gặp nhau, không biết sẽ cọ ra hoa lửa gì."
"Hừ, từ lâu ta đã không quen nhìn đồ nhà quê Hạ Ngân Nguyệt, một kẻ không có quyền không có thế, lại không phải người có thiên phú gì, dựa vào cái gì mà luôn dây dưa với Lục hoàng tử của chúng ta? Người tôn quý như Lục hoàng tử dù thế nào cũng không thể cưới nàng ta."
"Ngươi đừng nói như vậy, mỹ mạo (khuôn mặt xinh đẹp) của Hạ Ngân Nguyệt đã được công nhận, nhất là khí chất nhu nhược của nàng, rất dễ dàng gợi lên ham muốn bảo vệ của nam nhân."
"Nhưng ta thật không hiểu, thiên phú của Hạ Ngân Nguyệt kém như vậy, đến bây giờ vẫn là Linh Sĩ cửu cấp, thấp nhất trong học viện chúng ta cũng là Linh Sư bát cấp, vì sao Phí Lam lão sư che chở nàng như vậy? Nàng ta có cái gì đáng giá để che chở?"
Cốc Tâm Nhi nghe mọi người nghị luận, hừ lạnh một tiếng, thấy thế, tiếng nghị luận xôn xao mới dần dần lắng xuống.
"Hạ Ngân Nguyệt, ta cảnh cáo ngươi, cách xa Lục hoàng tử ra, không quay về lấy gương tự soi mặt mình xem, vịt con xấu xí còn muốn với cao hoàng tử, ngươi nằm mơ sao?" Một tay Cốc Tâm Nhi chanh chua chống nạnh, tay kia thì chỉ trỏ, suýt chút nữa ngón tay thon dài đã chọc vào trán Hạ Ngân Nguyệt, giọng điệu kia cao cao tại thượng, làm cho người ta cảm thấy rất không thoải mái.
"Cốc Tâm Nhi, ngươi câm miệng cho ta!" Cốc Mị Nhi bước lên trước một bước nhỏ, chắn trước mặt Hạ Ngân Nguyệt, vẻ ngả ngớn quyến rũ trước sau như một trên mặt biến mất, đồng tử lạnh như băng nhìn chằm chằm vào người trước mặt.
"Thế nào, Cốc Mị Nhi, Hoả Diễm Điểu của ngươi đã chết, ngươi cho rằng với chút tu vi đó của ngươi có thể uy hiếp được ta sao?" Trừng mắt nhìn, Cốc Tâm Nhi nở nụ cười nhạo báng, nàng ta là thiếu nữ thiên tài của Cốc gia, vừa tròn mười bảy đã đến Linh Sư thất cấp, ở Lâm Phong quốc cũng là người có danh tiếng, đâu có thèm coi trọng Cốc Mị Nhi?
Cơ thể khẽ run lên, Cốc Mị Nhi cắn chặt môi, hai bàn tay siết lại, đầu ngón tay trắng bệch, từ lòng bàn tay tràn ra tơ máu.
"Mị Nhi tỷ tỷ..." Hạ Ngân Nguyệt sốt ruột khẽ gọi một tiếng, trong mắt hiện lên lo lắng, hơn một tháng trước, bởi vì Cốc Tâm Nhi khiêu khích lúc Cốc Mị Nhi chưa biết nhẫn là gì, Hoả Diễm Điểu đã chết trong lúc chiến đấu, chuyện đó trở thành một nỗi đau lớn trong lòng Cốc Mị Nhi.
"Ta không sao." Nhẹ nhàng đè nén tức giận trong lòng, vẻ mặt Cốc Mị Nhi trở lại như cũ, trải qua nhiều chuyện như vậy, nàng sớm đã không phải Cốc Mị Nhi táo bạo dễ nóng giận ở Hỏa Vân thành nữa, nàng đã học được nhẫn nại.
"Nguyệt Nhi, chúng ta đi thôi!" Ánh mắt lạnh như băng khinh thường liếc khuôn mặt xinh đẹp của Cốc Tâm Nhi, nàng lướt qua đám người Cốc Tâm Nhi, lạnh nhạt đi về phía trước, nhưng lúc này, sau lưng bỗng nổi gió, trong lòng nàng cảnh giác, nhanh chóng xoay người, lại không ngờ bàn tay tràn đầy sắc xanh của Cốc Tâm Nhi đã tới ngay cạnh.
"Mị Nhi tỷ tỷ, cẩn..."
"Phịch."
Hạ Ngân Nguyệt chưa kịp nói hết lời, bàn tay của nàng ta đã vỗ lên ngực Cốc Mị Nhi, Cốc Mị Nhi lập tức bay ngược ra theo đường vòng cung, phun ra mưa máu đầy trời, nặng nề ngã xuống đất, phát ra một tiếng trầm đục...
← Ch. 072 | Ch. 074 → |