Mộ Dung Thanh Nguyệt
← Ch.067 | Ch.069 → |
Edit: Tử Liên Hoa 1612
Đại hội Luyện dược ở Dược thành bị hoãn lại, khó khăn tăng lên, phần thưởng thay đổi, tin tức này nhanh chóng truyền đi khắp nơi. Vì thế thời gian sau đó, người tứ phương đều kéo về Dược thành, Hạ Như Phong thấy được vài người quen trong số đó.
Do Lỵ Na cắn chặt môi, hai tay nắm chặt, vẻ mặt xấu hổ, mắt nhìn mũi chân, có thể cảm nhận rõ ràng được mất mát trên người nàng ta. Đối phương không chỉ là Triệu Hồi Sư lợi hại, còn là Luyện Dược Sư xuất sắc, vậy bản thân có tư cách gì mà tranh chấp với nàng?
Trái lại Vân Lạc Thiên vẫn như bình thường, thân thiện gật đầu với nàng.
Nhìn thấy hai người họ, Hạ Như Phong biết Ngô Tinh cũng ở đây, không ngờ Đại hội Luyện dược bị lùi lại, ngay cả Ngô Tinh cũng bị hấp dẫn, như vậy rốt cuộc phần thưởng lần này là cái gì?
Chỉ là từ đầu tới cuối, nàng cũng không phát hiện lão sư tiện nghi của mình, có lẽ ông không tới đây!
Sờ sờ mũi, trên khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Như Phong tràn ngập tự tin. Trong khoảng thời gian này, hội trưởng Thanh Điền rào trước đón sau giúp đỡ, mà mấy ngày trước, nàng đã luyện chế thành công đan dược tứ phẩm cấp thấp, cho dù bây giờ có không ít Luyện Dược Sư tứ phẩm, nàng vẫn nắm chắc được vị trí đứng đầu.
"Khụ khụ, các vị, hoan nghênh mọi người tới Công hội Luyện dược ở Dược thành để tham gia Đại hội Luyện dược lần này."
Trong đại sảnh, trên gương mặt hồng nhuận của Thanh Điền mang theo nụ cười hiền lành, ánh mắt bình thản nhìn mọi người trước mặt: "Nói vậy hẳn các vị cũng biết, Đại hội Luyện dược vốn nên tiến hành vào một tháng trước, nhưng vì chúng ta nhận được yêu cầu cho nên mới chậm lại một tháng, mặc kệ các ngươi có thắc mắc gì, lập tức có thể giải quyết, hiện tại hãy hoan nghênh người đại diện sắp xuất hiện của bộ tộc Long Đồ Đằng, Lạc Diệp tiên sinh."
Ánh mặt trời mùa thu vàng óng chiếu vào đại sảnh, trải lên một lớp cát vàng nhàn nhạt. Một tà áo xanh ánh vào mi mắt, nam tử tuấn lãng phi phàm, từng đường nét như được điêu khắc, hai tay chắp sau lưng, bước từng bước đi đến bên cạnh Thanh Điền, cặp mắt sắc bén lạnh lùng nhìn toàn bộ Luyện Dược Sư trong đại sảnh.
Bộ tộc Long Đồ Đằng? Hạ Như Phong nhẹ nhíu mày, khuỷu tay đụng đụng Vân Lạc Thiên đứng bên cạnh: "Vân công tử, bộ tộc Long Đồ Đằng là cái gì?"
Giọng nói của nàng tuy nhẹ, nhưng Lạc Diệp là ai? Câu này sao có thể thoát khỏi lỗ tai hắn? Hắn bất mãn nhìn lướt qua phía Hạ Như Phong, trong lỗ mũi phát ra một tiếng hừ nhẹ. Chẳng lẽ bộ tộc đồ đằng bọn họ lâu quá rồi không xuất hiện, làm cho người khác quên mất sự tồn tại của bộ tộc đồ đằng sao?
"Ha ha." Vân Lạc Thiên có chút xấu hổ xoa xoa đầu, thấy ánh mắt mọi người đều bị Lạc Diệp hấp dẫn, chưa phát hiện nơi này, hắn mới nhẹ nhàng thở ra."Thật ra, ta cũng không quá hiểu biết về bộ tộc đồ đằng, toàn bộ đều là đọc trong sách. Đại lục này không chỉ có hai chủng tộc nhân loại và linh thú, còn có các chủng tộc khác nữa. Bộ tộc đồ đằng này chính là một chủng tộc cường đại khác, từng bộ tộc đồ đằng đều có tín ngưỡng riêng, chủng tộc tín ngưỡng Long thần chính là bộ tộc Long Đồ Đằng, ngoài ra còn có Lang Đồ Đằng, Phượng Đồ Đằng."
Hạ Như Phong nhẹ nhàng gật đầu, ngón tay thon dài vuốt cằm, không biết bộ tộc đồ đằng này tới làm gì.
"Các vị." Lạc Diệp lạnh lùng cất lời, mắt lạnh khinh thường đảo qua mọi người."Hôm nay ta tới đây là vì bệnh của thiếu gia chúng ta, chỉ cần ai có thể chữa khỏi bệnh của thiếu gia, bộ tộc đồ đằng chúng ta sẽ cho người đó một cái hứa hẹn, tương lai nếu có nhu cầu, bộ tộc đồ đằng có thể làm cho người đó một chuyện, chú ý, là bất cứ điều kiện gì."
Rõ ràng là cầu xin người khác, giọng điệu của Lạc Diệp lại lạnh như băng, nhưng mà không có bất kì ai dám tỏ vẻ bất mãn. Đây chính là bộ tộc đồ đằng, một trong những chủng tộc cổ xưa nhất trên đại lục, thực lực cường hãn như thế đâu phải là bọn họ chọc được? Chẳng phải ngay tới hội trưởng Thanh Điền, đường đường là cường giả Linh Quân, Luyện Dược Sư Tứ phẩm trung cấp ở trước mặt hắn cũng không dám lỗ mãng sao?
Huống chi, hứa hẹn của bộ tộc đồ đằng, đó chính là vô giá!
Nếu để bộ tộc đồ đằng tiêu diệt kẻ địch của mình, hoặc là giúp mình gây dựng thế lực riêng, cho dù bảo bọn họ giúp mình hạ gục một quốc gia, đoán chừng bọn họ cũng làm được. Chẳng trách, phần thưởng lần này ngay cả Thanh Điền cũng đỏ mắt.
"Ha ha, nếu đã biết nội dung đề thi, như vậy tiên sinh Lạc Diệp, phiền ngài."
Lạc Diệp lạnh lùng gật đầu, quay ra ngoài cửa huýt sáo, trên bầu trời bỗng nhiên truyền đến tiếng rồng ngâm, những người có mặt đều chạy ra, ngửa đầu nhìn lên không trung, chỉ thấy trên bầu trời vốn trong xanh như được nước rửa qua có vô số con rồng đang lượn vòng, rất đồ sộ.
Lúc này mọi người đều nhìn ngây người, cả đời bọn họ chưa từng gặp qua cảnh tượng như thế.
Người của bộ tộc Long Đồ Đằng, trời sinh gần gũi với rồng, có thể khống chế Long tộc đê giai (bậc thấp), còn rồng cao giai có tôn nghiêm của mình, đó là tín ngưỡng Long thần của bộ tộc Long Đồ Đằng, cũng không có cách gì dễ dàng làm cho chúng nó quên mình phục vụ.
"Bây giờ, các ngươi hãy leo lên lưng rồng, mỗi con rồng có thể chở năm người, sau đó đi tới bộ tộc của ta."
Một con rồng màu đỏ hạ xuống đầu tiên, Lạc Diệp dịu dàng vuốt ve hai cái râu của nó, sau đó nhảy lên, con rồng từ từ bay lên trời xanh. Mọi người thấy vậy cũng nối gót leo lên lưng con rồng vừa hạ xuống, mọi người tự giác chia ra, dựa theo phân phó của Lạc Diệp, trên lưng mỗi con rồng đều đứng năm người.
"Ha ha, không ngờ đời ta còn có thể cưỡi rồng một lần."
"Có thể tham gia trường hợp lớn như thế, đời này của ta đủ rồi."
"Bộ tộc đồ đằng, thật sự là quá hào sảng, vật cưỡi cũng là Long tộc, thật hâm mộ bọn họ."
Hạ Như Phong vuốt cằm, thản nhiên cong môi, nàng không leo lên lưng rồng giống người khác, ngược lại triệu hồi Kim Sí Đại Bằng. Giống như cảm nhận được việc sau lưng, Lạc Diệp quay đầu, lạnh lùng nhìn Hạ Như Phong, lại không nói gì thêm.
Bởi vì lần này đi đều là Luyện dược sư, Dạ Thiên Tà ở lại trong phòng tiếp tục tu luyện. Ngay cả hộ vệ của Nặc Ni Cô cũng không đi theo.
Lạc Diệp ra lệnh một tiếng, con rồng dưới chân hắn rống to, thân thể bay vọt về phía trước. Những con rồng còn lại theo sát sau đó, có thể là do được huấn luyện nghiêm chỉnh, tất cả rồng ở sau đều không vượt lên, quả thực còn chỉnh tề hơn cả quân đội.
Tốc độ bay của Long tộc rất nhanh, nhưng so ra lại kém Kim Sí Đại Bằng Vương, cho nên Hạ Như Phong ngồi trên lưng đại bằng cực kì thảnh thơi.
Cứ bay như thế một lúc lâu, rốt cục, Lạc Diệp phất phất tay, toàn bộ rồng đều chậm rãi dừng trước một ngọn núi, ngọn núi này có vẻ âm u ẩm ướt, cây cối dày đặc, phía trước loáng thoáng có vài hơi thở cường đại, trong đó có một hơi thở còn cường đại hơn cả Thanh Điền, còn có vài hơi thở khác không phân cao thấp với ông.
Hạ Như Phong giật mình, bộ tộc đồ đằng này, hình như có chút quá mạnh rồi.
"Thông qua con đường núi này là tới bộ tộc đồ đằng chúng ta, bởi vì trong tộc cấm bay, chúng ta chỉ có thể dừng ở chỗ này." Lạc Diệp bước xuống khỏi lưng rồng, ánh mắt lạnh như băng thoáng qua vẻ cảnh cáo: "Tiến vào trong tộc, các ngươi phải nhớ không được chạy loạn khắp nơi, nếu không mạo phạm phải cái gì, ta cũng không thể bảo vệ các ngươi được."
Dứt lời, hắn cũng không quản thái độ của mọi người phía sau, khẽ phất tà áo, dẫn đầu mọi người, đưa bọn họ đi về phía bộ tộc đồ đằng.
Còn lại mọi người hai mặt nhìn nhau, cuối cùng vẫn đuổi sát bước chân Lạc Diệp, trong núi sâu này rất dễ lạc đường, bọn hắn phải theo sát Lạc Diệp.
Chỉ lát sau, rừng cây dần dần biến mất sau lưng, xuất hiện trước mặt mọi người chính là kiến trúc cổ xưa, cột cờ cao cao nối thẳng trời xanh, trên lá cờ đỏ vẽ hoa văn hình rồng, con rồng kia trông rất sống động, dường như đang sống, tiếng nước chảy bên cầu nhỏ thanh thúy êm tai, khiến người ta vô thức dắm chìm vào.
"Lạc Diệp đại nhân, ngài về rồi sao?" Một thiếu nữ nhìn thấy hắn xuất hiện, hai mắt sáng lên, lại gần nghênh đón, con ngươi linh động lặng lẽ liếc Lạc Diệp, hai má đỏ ửng."Lạc Diệp đại nhân, tộc trưởng đang chờ mọi người rồi."
Lạc Diệp nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt chưa từng dừng lại trên người thiếu nữ, trong mắt thiếu nữ hiện lên thất vọng, ngay cả Lạc Diệp rời đi khi nào cũng không phát hiện.
Ánh sáng mặt trời rải đầy đại sảnh, Mộ Dung Tường sốt ruột, không ngừng đi qua đi lại, chốc chốc lại nhìn ra ngoài cửa. Trên cánh tay để lộ ở ngoài của ông có một cái Long đồ đằng, bị ánh sáng vàng chiếu vào, dát lên một lớp viền vàng mỏng manh.
"Tộc trưởng, ngay cả An Đức Lâm đại sư cũng không cứu được thiếu gia, những Luyện Dược Sư kia có thể sao?"
Đằng sau truyền đến âm thanh làm cho Mộ Dung Tường dừng bước, ông không quay đầu, ngước mắt nhìn trời xanh bên ngoài phòng: "Tuy An Đức Lâm đại sư là Luyện Dược Sư đứng đầu Lâm Phong quốc, nhưng ông ấy cũng không biết rốt cuộc Thanh Nguyệt bị bệnh gì, nhưng điều đó không có nghĩa là người khác cũng không biết, dù sao Luyện Dược Sư cũng có lĩnh vực am hiểu và không am hiểu, cho nên ta mới muốn triệu tập toàn bộ Luyện Dược Sư. Chỉ cần Thanh Nguyệt có thể bình yên vô sự, nhân tình này, bộ tộc đồ đằng chúng ta thiếu rồi."
"Tộc trưởng..."
"Bởi vì, Thanh Nguyệt không chỉ là con ta, nó còn là hy vọng của bộ tộc đồ đằng, Long thần biến mất nhiều năm, chỉ có nó có thể cảm nhận được sự tồn tại của Long thần."
Ánh mắt Mộ Dung Tường tràn ngập ưu thương, nở nụ cười chua xót, nếu Long thần còn có thể hạ chúc phúc, bộ tộc đồ đằng bọn họ đã không cần co đầu rút cổ thế này.
Ngay lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Mộ Dung Tường thu hồi suy nghĩ, phóng mắt nhìn lại, thấy Lạc Diệp dẫn theo một đám người đi đến. Bước vào trong phòng, Lạc Diệp chắp tay, cung kính nói: "Tộc trưởng, tôi đã dẫn nhóm Luyện Dược Sư tới."
Hơi hơi gật đầu, Mộ Dung Tường mở miệng, nhưng còn chưa kịp nói chuyện đã nhìn thấy người ngoài cửa.
Nam nhân đứng dưới ánh mặt trời, giống như trích tiên đạp mây mù mà đến, tuấn mỹ phi phàm, thu gió thổi qua cuốn lên tà áo trắng, như tiên như họa, đẹp tới không thật. Nhưng mái tóc trắng tóc trắng của hắn cũng vô cùng chói mắt, trên khuôn mặt tái nhợt mang theo nụ cười suy yếu, giọng điệu mềm nhẹ giống như vô lực.
"Phụ thân..."
"Thanh Nguyệt, con tới đúng lúc lắm, cho mấy Luyện Dược Sư kia xem tình trạng thân thể con đi."
Mộ Dung Thanh Nguyệt nở nụ cười ôn nhu, yên lặng gật đầu, nhưng trong mắt lại hiện lên một chút ảm đạm. Thân thể hắn, không ai rõ ràng hơn hắn, ngay cả An Đức Lâm đại sư cũng nói thời gian của hắn chỉ còn lại ba tháng, những người kia không bằng An Đức Lâm đại sư, sao có thể chữa được bệnh của hắn?
Một đám Luyện dược sư đi lên kiểm tra thân thể cho Mộ Dung Thanh Nguyệt, cuối cùng đều lắc đầu không biết làm sao, thấy tình trạng như vậy, ánh sáng trong mắt Mộ Dung Tường biến mất từng chút một.
"Cha, cha đừng khổ sở, đời người có ai là không phải chết? Cho dù có tu luyện vẫn không thể thoát khỏi kết cục phải chết, con cũng sớm thông suốt rồi." Mộ Dung Thanh Nguyệt mỉm cười lắc lắc đầu, giọng của hắn ôn nhu êm tai, như nước suối róc rách chảy qua đầu quả tim.
Mộ Dung Tường thở dài, ngay khi ông hoàn toàn thất vọng, bỗng nhiên truyền đến tiếng nói làm cho hy vọng trong lòng dâng lên.
"Tôi biết, tôi biết làm thế nào để chữa bệnh cho Thanh Nguyệt thiếu gia!" Nặc Ni Cô kích động tới mức hai tay cũng run lên, hắn dùng tinh thần lực điều tra qua tình trạng cơ thể Mộ Dung Thanh Nguyệt, chẳng phải rất giống Thực Cốt Độc ghi lại trong sách cổ nhà mình sao? Xem ra ông trời cũng đứng về phía hắn, hứa hẹn của bộ tộc đồ đằng chắc chắn là thuộc về Nặc Ni Cô hắn rồi.
Nghĩ đến đây, Nặc Ni Cô không quên đắc ý trừng mắt nhìn Hạ Như Phong đứng cuối đám người, lúc trước nàng ta hại mình mất mặt, món nợ này, sớm muộn cũng phải thanh toán.
Hạ Như Phong trực tiếp coi nhẹ ánh mắt của hắn ta, sờ sờ mũi, trong lòng lại nói thầm, không lẽ hắn nhận ra Thị Huyết Trùng Thú trong truyền thuyết? Hẳn là không có khả năng mới đúng? Chẳng phải bộ tộc Thị Huyết Trùng Thú đã sớm bị diệt sao? Nếu không phải tinh thần lực của Hạ Như Phong hơn hẳn người thường thì cũng không thể phát hiện Thị Huyết Trùng Thú trong cơ thể Mộ Dung Thanh Nguyệt, nhưng nếu Nặc Ni Cô đã biết phương pháp giải quyết, nàng muốn nhìn một chút, hắn chữa cho Mộ Dung Thanh Nguyệt thế nào.
← Ch. 067 | Ch. 069 → |