Biến
← Ch.052 | Ch.054 → |
Đi ở phía trước là một vị lão giả mặc áo bào trắng, đôi tay bắt chéo sau lưng, kiêu ngạo hất cằm, chòm râu nhẹ nhàng lắc lư trong gió, ánh mắt khinh miệt liếc nhìn mọi người trên quảng trường, sau đó thu về, bởi vì những người này ở trong mắt hắn chẳng khác gì con sâu cái kiến, ngay cả liếc mắt một cái hắn cũng sợ làm bẩn mắt mình.
Thanh niên đi phía sau lão giả có khuôn mặt tái nhợt, trong mắt lộ vẻ ngạo mạn, đi nhanh về phía trước, thanh âm ngạo khí mười phần chậm rãi truyền ra từ trong miệng: "Đồ dân đen các ngươi, thật to gan, dám tranh đoạt đan phương đến đánh nhau chết sống, không biết tất cả việc có liên quan đến luyện dược đều thuộc sở hữu của Luyện Dược công hội sao? Các ngươi có tư cách gì mà đòi có được đan phương? Chỉ có hội trưởng đại nhân của chúng ta, Luyện Dược Sư tam phẩm trung cấp, mới có tư cách này."
Ánh mắt ác độc âm hiểm của hắn hung hăng nhìn chằm chằm Hạ Quân Mạc, hắn nói một hồi, chủ yếu là muốn Hạ Quân Mạc làm theo lời hắn.
Nhưng mà, khiến Lý Tinh không ngờ là, Hạ Quân Mạc vẫn thẳng lưng đối diện với ánh sáng mặt trời, dù đối mặt thế lực ngang ngửa phủ thành chủ ở Phong Chi thành, trên mặt từ đầu đến cuối một mảnh bình tĩnh, không mang theo một chút hoảng hốt.
Thủy Đằng nhìn thấy cứu tinh đến, lập tức nhào qua, quỳ rạp xuống đất dùng sức ôm lấy dùi Tần Sắc, một phen nước mắt một phen nước mũi khóc kể: "Hội trưởng đại nhân, ngươi nên làm chủ cho ta a, người của Vân Ly dong binh đoàn thật sự hơi quá đáng, lọa dân chúng tai họa như bọn hắn, không đem luyện dược sư để trong mắt, nên thiên đao vạn quả, chết không đủ đền tội."
Thủy Đằng vẻ mặt chính nghĩa, nếu ai không biết, thật sẽ cho rằng Hạ Quân Mạc cùng người của Vân Ly dong binh đoàn đều là người xấu tội ác tày trời.
Tần Sắc chán ghét nhíu nhíu mày, trực tiếp vươn chân đạp một cước, khiến cho Thủy Đằng lăn vài vòng trên mặt đất mới dừng lại. Thế nhưng trên mặt hắn không có một chút khó chịu, ngược lại là cười cười lấy lòng. Đại lục này vốn là như thế, cường giả vi tôn*, thực lực quyết định hết thảy.
"Nghe nói các ngươi vì đan phương tam phẩm cao cấp mà đánh nhau?" Tần Sắc khinh thường liếc bọn hắn một cái, khóe miệng gợi lên cười lạnh, kiêu ngạo hất hất cằm, nói: "Như vậy tốt lắm, vì để hai dong binh đoàn có thể hòa bình ở chung, vậy đem đan phương giao cho ta đi! Như thế các ngươi sẽ không cần quyết đấu nữa."
Tần Sắc hiên ngang lẫm liệt mà nói, giống như thật sự lo lắng cho bọn hắn. Theo như hắn thấy, nếu mình lên tiếng, mặc kệ đan phương ở trong tay ai đều sẽ tất cung tất kính giao mà cho chính mình. Không phải hắn tự tin, mà là ở Phong Chi thành này, có ai không muốn lấy lòng vị Luyện Dược Sư tam phẩm trung cấp là hắn? Hiện tại hai cái dong binh đoàn này có thể cùng chính mình nói một câu, chắc chắn đã cảm động đến rơi nước mắt.
Đúng lúc này, một giọng nói thản nhiên truyền đến từ trong đám đông: "Thật có lỗi, nếu ngươi cần đan phương này, hay là dùng vật để trao đổi đi."
Theo lời nói phát ra, từ trong đám người, thiếu nữ phóng nhẹ đến, một đầu tóc đen của nàng phất phới trong gió, hồng y* xinh đẹp, dung nhan vẫn chưa hết nét trẻ con đã hiện ra dung nhan tuyệt thế, đôi mắt thâm thúy u ám, khóe môi mang theo cười lạnh đi đến bên cạnh Hạ Quân Mạc.
*hồng y: quần áo màu đỏ
Dung nhan tuyệt thế của nàng làm cho nhiều người xem đến ngây ngẩn, ngay cả người đã gặp qua rất nhiều mỹ nữ như Lý Tinh cũng không thể không thừa nhận, những mỹ nữ trước kia hắn tiếp xúc qua, đều không bằng một nửa thiếu nữ trước mắt, thiếu nữ tuyệt sắc như thế, lại có một loại khí chất làm cho người ta không thể khinh nhờn.
"Hừ, ngươi là người đầu tiên dám để cho ta dùng vật trao đổi" Tần Sắc sắc mặt âm trầm tựa hồ có thể nhỏ ra nước, ánh mắt tàn nhẫn nhìn chằm chằm Hạ Như Phong: "Vật bản hội trưởng muốn, nhất định phải đưa đến trong tay bản hội trưởng, người cãi lời bản hội trưởng, hết thảy đều phải chết."
Một chữ cuối cùng, tràn ngập sát ý, một cổ cường đại hơi thở từ trên thân Tần Sắc phát ra, những người đứng gần đều không tự chủ được quỳ xuống trên mặt đất.
"Này... Đó là sức mạnh của Linh Tướng sao?"
Gió mạnh thổi qua, mái tóc cuồng loạn bay bay, nàng trông thấy phụ tử Hạ Quân Mạc kiên trì không được, trong lòng dự tính triệu hồi ra Triệu Hồi thư. Đúng úc này, một bóng dáng tử sắc nhẹ nhàng hạ xuống, ngón tay thon dài vươn ra, nắm chặt lại, gió vỗn dĩ đang gào thét, dưới tay hắn giống như là trứng linh thú, sờ liền vỡ.
"Ngươi là người phương nào? Vì sao phải xen vào việc của người khác?" Tần Sắc sắc mặt âm trầm đáng sợ, lại ngại thực lực của Dạ Thiên Tà, không dám tự tiện động thủ: "Ngươi phải biết rằng, ta là hội trưởng Luyện Dược công hội, ngươi nếu dám rat ay với ta, chẳng khác nào đang đắc tội Luyện Dược công hội trên đại lục, vì một người như vậy, cũng không đáng, nếu ngươi nguyện ý thu tay lại, ngươi chính là bằng hữu của Luyện Dược công hội ở Phong Chi thành."
"Luyện Dược công hội sao?" Môi nam nhân lộ vẻ cười tà mị, ý cười cũng đó không tới được đáy mắt: "Thì thế nào? Chuyện Dạ Thiên Tà ta muốn làm, dù Thiên Vương lão tử đến đây, cũng không có cách gì ngăn cản, chẳng qua là Luyện Dược công hội mà thôi, ta không ngại."
Thân hình Hạ Như Phong run mạnh lên, kinh ngạc nhìn đôi mắt tử sắc của Dạ Thiên Tà, rất thắc mắc Dạ Thiên Tà vì sao phải lần lượt tương trợ, hắn tiếp cận mình, thật sự không có mục đích gì sao? Nếu nói có mục đích, trên người nàng lại có cái gì mà hắn cần?
"Ngươi..."
Tần Sắc còn muốn nói cái gì nữa, Dạ Thiên Tà đã không kiên nhẫn nhíu nhíu mày, đôi mắt càng lạnh như băng, lúc này hét lớn một tiếng: "Biến."
"Phốc xích" thanh âm truyền vào trong tai Tần Sắc, nhất thời khí huyết cuồn cuộn, trên mặt phủ lên một tia hồng sắc, mở miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Trên quảng trường, lặng ngắt như tờ, những người có mặt đều trợn mắt há hốc mồm nhìn khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt luân kia, như là không thể tin được những gì mắt mình thấy. Mà ngay cả Hạ Như Phong cũng thật khiếp sợ nhìn hắn.
Những người trong Vân Ly dong binh đoàn đều biết Dạ Thiên Tà, trên người hắn không có chút dao động linh lực nào, bọn hắn đều nghĩ hắn là phế vật không thể tu luyện, thậm chí đều ngấm ngầm khinh thường. Không ngờ rằng nam nhân ở chung cùng mình mấy ngày nay, lại cường hãn như vậy, như thế nào không làm cho bọn hắn khiếp sợ? May mắn chưa làm việc gì đắc tội hắn, bằng không nên lo lắng tính mạng của bản thân rồi.
Một câu, làm cho Tần Sắc thân là Linh Tướng đỉnh phong hộc máu, thực lực của hắn, ít nhất là Linh Vương, một người hai mươi tuổi đã là Linh Vương, dù là đệ nhất thiên tài của Lâm Phong quốc cũng không bằng hắn được nhỉ?
"Ngươi chờ đó cho ta, Lý Tinh, chúng ta đi" Tần Sắc cảm thấy quá mất mặt, may là khuôn mặt hắn đủ dày nên không cảm giác được sự hoảng sợ, cuối cùng hung tợn trừng mắt nhìn Dạ Thiên Tà cùng mọi người trong Vân Ly dong binh đoàn, xoay người liền chật vật rời khỏi nơi đây.
Nhìn thấy hắn không có trách nhiệm muốn rời khỏi, Thủy Đằng không khỏi luống cuống: "Hội trưởng đại nhân, Lý Tinh công tử, các ngươi không thể cứ như vậy mà đi a! Các ngươi đi rồi chúng ta phải làm sao bây giờ?"
Nhưng mà vô luận Tần Sắc hay là con rể Lý Tinh của y đều không thèm liếc mắt nhìn y một cái, nếu không phải do cái tên ngu ngốc này, hôm nay bọn hắn như thế nào có thể mất mặt đến vậy? Cho nên sống chết của y không quan hệ tới bọn hắn. Mà sau khi hai người Tần Sắc chật vật rời đi, Thủy Đằng sợ hãi nuốt nuốt nước miếng, còn không đợi hắn cầu xin tha thứ, Hạ Quân Mạc đã vung tay lên, lạnh lùng nói: "Giết."
Thoáng chốc, Thủy Đằng hai mắt trợn trắng, trực tiếp bị dọa tới hôn mê, rước lấy một trận khinh bỉ.
"Hôm nay... Đa tạ" Hạ Như Phong sờ sờ mũi, nhìn dung nhan tuấn mỹ của Dạ Thiên Tà, nhẹ nhàng cười.
Bờ môi Dạ Thiên Tà mang theo nụ cười tà mị, yên lặng chớp chớp đôi mắt: "Chúng ta là bằng hữu không phải sao? Đã là bằng hữu thì không cần nói cảm ơn, huống chi, không phải chỉ là Luyện Dược công hội thôi sao, ngay cả thế lực Luyện Dược công hội cường đại, ta cũng không e ngại."
Bằng hữu? Hạ Như Phong nội tâm run lên, cảm giác ấm áp lan ra khắp toàn thân, sự phòng bị trong lòng đối với Dạ Thiên Tà trải qua chuyện này, cơ bản buông lỏng rồi. Bởi vì thực lực Dạ Thiên Tà quá cường hãn, nếu hắn có điều mưu tính, chính mình cũng không có cách gì có thể chống cự. Nhưng hắn không có làm gì cả, từ trước cho tới nay, đều là chính mình đa tâm...
Đôi mắt thờ ơ nhìn quảng trường nơi đã từng giết chóc, Hạ Như Phong biết cuộc đại chiến này, đã kết thúc, có nhìn nữa cũng không có ý nghĩa, vì thế liền xoay người rời khỏi nơi này. Dạ Thiên Tà đôi tay ôm sau gáy, ngáp dài một cái, nhìn Hạ Như Phong rời khỏi, cũng đồng dạng rời đi...
← Ch. 052 | Ch. 054 → |