Dị Năng Giả
← Ch.373 | Ch.375 → |
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
"Cuối cùng hai người này cũng rời khỏi đây." Hỏa Hân làm cái mặt quỷ về phía phương hướng Mộc Phong và Hạ An Nhu rời đi, sau đó thu ánh mắt lại, nhún vai, đôi mắt đẹp đặt ở trên người Hạ Như Phong: "Cậu cũng không thể đi trở về Hạ gia, vậy kế tiếp cậu định làm như thế nào?"
"Mình định phát triển thế lực của bản than." Hạ Như Phong vuốt cằm, trầm mặcnửa ngày, mới nói. Thât ra đối phó với Hạ gia cô hoàn toàn có thể dùng vũ lực, chỉ cần cô động ý niệm trong đầu một cái, Hạ gia ở Trung Hoa sẽ hoàn toàn biến mất, nhưng Diệu Nhi và Nguyệt Nhi muốn chơi, vậy sẽ tận tình giúp chúng nó chơi đi, dù sao đại thế đã định, cô cũng không cần chút thời gian ấy.
"Phát triển thế lực?" Hỏa Hân trừng mắt nhìn, nhíu mày: "Phát triển thế lực là cần tài lực rất lớn, cậu có tài lực lớn như vậy sao?"
Nghe vậy, Hạ Như Phong cũng nhíu mày, cho dù bảo vật của nàng phong phú, nhưng với người Trung Hoa mà nói đều không có tác dụng gì, linh tệ ở Linh Huyễn đại lục cũng không thể sử dụng được ở đây. Mà chi phiếu của cô đều để ở Hạ gia, trở về là không thể, vậy cũng đó là nói, cô phải phát triển từ đầu.
"Hân nhi, cho tớ mượn một trăm vạn, về sau tớ sẽ trả lại cậu gấp đôi." Có lẽ là hạ quyết tâm, Hạ Như Phong ngẩng đầu nhìn Hỏa Hân, vẻ mặt nghiêm túc nói. &
"Không phải là một trăm vạn thôi sao, chúng ta ai với ai? Cậu không cần trả lại." Hỏa Hân thoải mái vỗ bả vai của Hạ Như Phong, giơ tay lên, lấy một tờ chi phiếu ném cho cô. Quả thật đối với sát thủ tên đứng đầu bảng tổ chức Ám Dạ mà nói, một trăm vạn không tính là cái gì, nhưng mà một trăm vạn này, cũng là cần hoàn thành một nhiệm vụ nguy hiểm mới có thể có được: "Chỉ là một trăm vạn này, cậu có thể làm được cái gì?"
Đối mặt với chất vấn của Hỏa Hân, Hạ Như Phong khẽ cười, ra vẻ thần bí nói: "Đến lúc đó cậu sẽ biết, Hân nhi, giúp tớ làm thủ tục xuất viện, tớ phải rời khỏi nơi này."
Hỏa Hân há miệng thở dốc, nhìn sắc mặt khỏe mạnh Hạ Như Phong, vẫn gật đầu, xem ra cô cũng không có gì trở ngại, vậy tiến hành thủ tục xuất viện cũng không có vấn đề gì, nghĩ đến đây, Hỏa Hân xoay người rời khỏi phòng bệnh, không cần một lát, lại xuất hiện ở tầm mắt của Hạ Như Phong, Hạ Như Phong biết cô ấy đã làm xong thủ tục xuất viện, cười nhàn nhạt với hỏa hân đang đi đến, lúc đến bên cạnh cô thì bước chân hơi ngừng lại.
"Hân nhi, chúng ta đi thôi!" Hỏa Hân nhún vai, đi theo phía sau Hạ Như Phong, cô ngược lại muốn biết, Hạ Như Phong muốn làm cái gì.
Cửa bệnh viện, Hạ Như Phong chui vào trong xe Hỏa Hân, thắt chắc dây an toàn, cũng không ngẩng đầu lên nói: "Đi sòng bạc lớn nhất thành phố A, Hân nhi, chắc là cậu biết ở đâu chứ."
Sòng bạc? Hỏa Hân sững sờ trợn mắt, chẳng lẽ cô định dựa vào đánh bạc để lập nghiệp? Đây cũng quá không thực tế, cho đến bây giờ nàng cũng không biết Hạ Như Phong tiếp xúc qua mấy thứ này, như cô nghĩ muốn đi vào sòng bạc, tuyệt đối sẽ thua thật thảm, nghĩ đến đây, Hỏa Hân vẫn mở miệng: "Như Phong, cậu thật sự muốn đi sòng bạc?"
Hạ Như Phong gật đầu, khóe môi cong lên cười yếu ớt: "Như cậu nghĩ như vậy."
"Nhưng mà..."
"Hân nhi, tớ chưa bao giờ đi làm việc mà không có nắm chắc." Hạ Như Phong chuyển ánh mắt qua, ánh mắt chăm chú nhìn khuôn mặt quyến rũ của Hỏa Hân.
Mà Hỏa Hân phát hiện một chút tự tin nhàn nhạt từ trong mắt của Hạ Như Phong, không tự chủ được cười khẽ một tiếng: "Cậu muốn đánh cược, làm chị em tốt, đương nhiên phải đi với cậu, như vậy Như Phong, bây giờ chúng ta sẽ xuất phát."
Dứt lời, đạp chân xuống chân ga, xe thể thao màu đỏ nanh chóng chạy đi, gió ngoài cửa sổ gào thét qua, Hạ Như Phong hít sâu vào một hơi, thật lâu rồi cô đều không được hít thở không khí Trung Hoa rồi. Cho dù không khí Trung Hoa không tươi mát bằng đại lục, nhưng nơi này lại vẫn là nơi cô ngây người khoảng hai mươi năm.
Sòng bạc Áo Mã là sòng bạc dưới đất lớn nhất thành phố A, nơi này ngư long hỗn tạp, nghe nói hậu trường của ông chủ sòng bạc này cường ngạnh, thế cho nên chưa bao giờ có bất kì kẻ nào kiểm tra qua. Hạ Như Phong và Hỏa Hân vừa đi vào bên trong, thì có một người mặc tây trang màu đen đi lên đón, người nọ để ý đến một thân hàng hiệu của Hỏa Hân, thì đương nhiên coi cô như tiểu thư phú gia đến giải trí, khuôn mặt lãnh khốc nở một nụ cười: "Hai vị rất là lạ mặt, đại khái là lần đầu đến sòng bạc đi? Không biết hai vị muốn chơi cái gì?"
Nghe vậy, ánh mắt của Hỏa Hân nhìn về phía Hạ Như Phong, người đàn ông tây trang hơi sững sờ, theo hắn, cho dù cô gái này có khuôn mặt tuyệt sắc, lại ăn mặc đơn giản, chắc chỉ là người hầu mà thôi, ai ngờ đến thật ra đến sòng bạc chơi lại là cô?
"Vậy thì, đoán lớn nhỏ đi!" Hạ Như Phong nhíu mày, chọn một cách chơi phổ biến nhất.
"Tốt, mời hai vị tiểu thư vào bên trong."
Hạ Như Phong và Hỏa Hân đi theo người đàn ông tây trang tiến vào, từ ngân hàng lấy ra một trăm vạn đổi lấy mười thẻ đánh bạc có giá trị mười vạn, sau đó đi đến trước một đài vòng tròn. Chỉ thấy người đàn ông tây trang liếc mắt ra hiệu với nhà cái tay cầm xúc xắc, rồi yên lặng lui xuống. Nhà cái ngẩng đầu lên, ánh mắt như là có thể thấy rõ tất cả đặt ở trên người Hạ Như Phong và Hỏa Hân, híp mắt: "Hai vị là lần đầu đến sòng bạc sao? các cô là muốn chơi đoán lớn nhỏ? Tiếp theo, tôi bắt đầu đổ xúc sắc rồi chứ?"
Hỏa Hân không nói gì, ánh mắt nhìn về phía Hạ Như Phong bên cạnh.
"Mời!" Hạ Như Phong nhàn nhạt cười, đôi mắt của cô tràn ngập bình tĩnh, không hề gợn sóng, dứt lời, cô đặt năm thể đánh bạc lên trên bàn, khuôn mặt tuyệt sắc động lòng người kia vẫn không có biểu cảm gì.
Nhà cái nhìn thật sâu vào Hạ Như Phong, với ánh mắt quan sát người nhiều năm của hắn tự nhiên có thể nhìn ra, cô gái này cũng không đơn giản, nhưng mà hắn không tin, một cô gái nhỏ tuổi có thể có thực lực và vận khí bao lớn, nghĩ đến đây, hắn vung tay lắc xúc xắc, đặt ở trên mặt bàn, ngẩng đầu nhìn Hạ Như Phong, nói: "Mời đoán."
Ánh mắt của người vây quanh đồng loạt nhìn về phía Hạ Như Phong.
"Tôi đoán đại." Sắc mặt của Hạ Như Phong vẫn bình tĩnh như cũ, một luồng linh khí truyền vào bên trong nắp, sau khi nhìn thấy chữ số đầu tư, khóe miệng cong lên đường cong nhàn nhạt, lại chứa một tia đắc ý.
Nhà cái nhàn nhạt cười, mở nắp lên, chữ số của ba xúc xắc trên bàn tròn này là 355, kết quả cuối cùng là đại, bỗng chốc Hạ Như Phong đã thắng được ba mươi vạn.
Hỏa Hân không nghĩ đến, lần đầu liền Hạ Như Phong đã đoán chính xác, lúc này dùng ánh mắt sùng bái nhìn cô. Nhưng Hỏa Hân cũng hiểu rõ, đánh bạc có thua có thắng, có lẽ tiếp theo vận khí của cô sẽ không tốt như vậy.
Tiếp theo, Hạ Như Phong dùng mười thẻ đánh bạc của mình và ba cái thẻ đánh bạc thắng được đều đặt lên trên bàn, nhìn thấy hành động của cô, nhà cái lắc đầu, khóe môi giơ cong lên nụ cười lạnh. Cô gái nhỏ chính là cô gái nhỏ, lần đầu nếm ngon ngọt đã khẩn cấp lấy tất cả thẻ đánh bạc ra, tiếp theo hắn sẽ khiến cho cô thua thật thê thảm.
Khẽ đóng nắp xúc xắc vào, nhà cái lại vung lên, động tác của hắn tao nhã xinh đẹp, như một loại hành văn liền mạch lưu loát như nước chảy mây trôi.
"Lạch cạch!" Xúc xắc đặt ở trên bàn, nhà cái ngẩng đầu lên, hai mắt lóe ra một tia âm hiểm: "Tiểu thư mời đoán."
Với thực lực của Hạ Như Phong, tự nhiên không thể bỏ qua ánh mắt của hắn, lạnh nhạt nhìn nhà cái, cô vuốt càm, tinh tế đánh giá bàn tròn, bỗng nhiên như là phát hiện ra cái gì, trong lòng phát ra một tiếng cười lạnh, nhưng mà ngoài mặt lại không có biến hóa gì. Người này dám tính kế trên đầu cô, như vậy cô sẽ khiến cho bọn họ biết, đến cùng ai thắng ai thua. Nếu không phải là Hạ Như Phong có thực lực xuất sắc, thì cũng không hể phát hiện ra cơ quan trên bàn tròn, chỉ là cơ quan này, có thể khiến cho cô mặc kệ đoán cái gì cũng đều thua, nhưng cô là Hạ Như Phong, sao có thể dễ dàng bị hố như vậy?
"Tôi đoán đại." Nghe vậy, phía dưới đôi mắt của nhà cái thu tia âm hiểm ở trong mắt lại, bàn tay giơ lên, mở nắp xúc xắc lên, chỉ là khi nhìn thấy chữ số trên xúc xắc, hắn không khỏi trợn tròn mắt
"Đại? Làm sao có thể là đại?" Rõ ràng hắn động vào cơ quan, xúc xắc lấy ra phải là lẻ mới đúng, vì sao biến thành đại? Có lẽ là cảm nhận được ánh mắt bên cạnh, nhà cái nhìn về phía Hạ Như Phong, khi nhìn thấy đôi mắt đen thâm thúy kia của cô, không khỏi toát ra mồ hôi lạnh, hắn cũng không thể không hoài nghi, cô gái này thấy rõ tất cả hay không? Chỉ là sau đó Hạ Như Phong đã thu ánh mắt lại, nói cái gì cũng đều không nói, khiến nhà cái âm thầm thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi hẳn là hắn không cẩn thận ấn sai cơ quan mà thôi? Bằng không cũng quá không thể tưởng tượng rồi.
Nhưng mà chuyện tiếp theo xảy ra đã khiến cho nhà cái hoảng sợ đứng lên, cho dù hắn vận dụng cơ quan thế nào, người nọ thắng được vẫn sẽ là Hạ Như Phong, chẳng biết từ lúc nào, nhà cái bi thương đã đầy mồ hôi, quần áo dán chặt vào lưng, ngay cả động tác đổ xúc xắc cũng đều trở nên chậm chạp. Bất tri bất giác, trước mặt Hạ Như Phong đã chất đầy thẻ đánh bạc, thời gian ngắn vậy, cô mang đến một trăm vạn tài chính đã lật chuyển vẻn vẹn gấp mười.
Người xung quanh đều trợn tròn mắt, không rõ sao vận khí của cô gái này lại tốt như vậy? Nhiều lần đều thắng? Chẳng lẽ cô chính là đổ thần trong truyền thuyết? Đây cũng thật sự rất trâu bò đi?
Mà hai mắt Hỏa Hân sáng lên nhìn chằm chằm thẻ đánh bạc trước mặt Hạ Như Phong, phải biết rằng, những cái này đều là tiền đó, xem ra loại phương pháp này còn kiếm được tiền hơn cô làm nhiệm vụ, chỉ là cô biết rõ, bản thân cũng không có vận khí tốt như Hạ Như Phong, huống chi cô cũng không thiếu tiền, lúc trước lựa chọn làm sát thủ, chỉ là vì tìm kiếm kích thích cuộc sống mà thôi.
"Cô gái này không đơn giản." Chỗ không xa, một người đàn ông trung niên anh tuấn uy nghiêm lạnh lùng nhìn Hạ Như Phong, mày kiếm hơi nhíu: "Nếu tôi không có sai, một trong hai cô gái có một người là sát thủ Ám Hoa Hồng Đêm tên đứng đầu bảng của tổ chức Ám Dạ, không thể tiếp tục để cho bọn họ thắng được, cậu đi giúp tôi gọi các cô ta vào phòng làm việc của tôi."
Người đàn ông an sĩ bên cạnh lĩnh mệnh, cung kính ôm quyền, đi về phía Hạ Như Phong và Hỏa Hân bên dưới.
Nếu là Hỏa Hân nghe thấy lời của ông ta, tuyệt đối sẽ kinh ngạc không gì sánh kịp, bởi vì thân phận của cô ở tổ chức Ám Dạ là cơ mật, người đàn ông này lại có thể biết cô chính là sát thủ tên đứng đầu bảng tổ chức Ám Dạ.
"Hai vị tiểu thư, " Vệ sĩ đi đến bên cạnh Hạ Như Phong và Hỏa Hân, mặt không biểu cảm nói: " Ông chủ của chúng tôi cho mời."
Ánh mắt của Hạ Như Phong đảo qua vệ sĩ, cô hiểu, bản thân thắng tiền khiến chosòng bạc chú ý, nhưng sao cô có thể sợ hãi đám người bình thường này?
"Như Phong, chúng ta làm sao bây giờ?" Trong lòng Hỏa Hân căng thẳng, mắt đẹp cảnh giác nhìn chằm chằm vệ sĩ, cô tự nhiên biết thế lực cường đại sau lưng ông chủ sòng bạc Áo Mã, nhưng không rõ ông ta tìm các cô là vì chuyện gì? Chẳng lẽ đường đường là sòng bạc Áo Mã mà thua không chịu nổi như thế?
"Phía trước dẫn đường." Hạ Như Phong thu thẻ đánh bạc vào, lạnh nhạt nhìn vệ sĩ, giọng bình tĩnh nói. Cô ngược lại muốn biết, ông chủ sòng bạc này tìm cô là có chuyện gì, chẳng lẽ còn có thể khiến cô nhổ hết tiền thắng ra? Cho dù như thế cũng phải nhìn ông ta có bản lĩnh đó hay không.
Không cần một lát, Hạ Như Phong và Hỏa Hân bị dẫn đến một căn phòng tráng lệ.
Chỉ thấy một người đàn ông trung niên đang ngồi ở trên ghế làm việc bên trong, khuôn mặt uy nghiêm, trên người tỏa ra một hơi thở sát phạt tàn nhẫn, nhìn thấy hai người đã đến, ông ta dụi tắt khói thuốc trong tay, không ngừng xoa bàn tay: "Các cô có biết vì sao tôi tìm các cô không?"
"Bởi vì tôi đánh bạc." Hạ Như Phong ngẩng đầu lên, đôi mắt lạnh lùng nhìn khuôn mặt của người đàn ông trung niên: "không biết tôi đoán đúng không?"
Người đàn ông trung niên mỉm cười, đứng lên, chắp tay về phía Hạ Như Phong: "Cô thật thông minh, tôi gọi cô đến, đầu tiên là vì không để cho cô tiếp tục thắng nữa, hai là ta nhìn trúng năng lực của cô, muốn để cô gia nhập vào sòng bạc của tôi, nhưng trước đó, tôi suy nghĩ một chút, cô là dựa vào cái gì mà thắng được, tôi cũng không tin là vận khí đơn thuần."
"Tôi gia nhập các ông, có chỗ tốt gì?" Hạ Như Phong nhún vai, hỏi.
"Tôi có thể cho cô tiền lương trăm vạn."
Nghe thấy lời nói của người đàn ông trung niên, khóe môi Hạ Như Phong cong lên nụ cười trào phúng: "Như vậy, ta muốn nói là không thì sao?"
Ánh mắt híp lại, người đàn ông trung niên nở nụ cười lạnh, ông ta vươn tay ra, thấy trong lòng bàn tay của ông ta xuất hiện một đoàn hỏa diễm. Mà nhìn thấy hỏa diễm xuất hiện, Hỏa Hân hoàn toàn choáng váng, theo cô, sao con người có thể khống chế lửa.
Nhưng mà trong mắt Hạ Như Phong chỉ xẹt qua một chút kinh ngạc, rồi lại trở vềbình tĩnh.
"Cô thấy sao? Tôi là một gã Dị Năng Giả hệ Hỏa, cũng được gọi là người có được Đặc Dị Công Năng, nếu cô đi theo tôi, không hề thiếu chỗ tốt, nếu như cô không đồng ý, như vậy, vì để cô giữu thân phận là Dị Năng Giả của tôi, tôi chỉ có thể khiến tan thành mây khói, tin tưởng thực lực của tôi, tôi giết cô, không có ai đến truy cứu!"
Ánh mắt của người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm vào Hạ Như Phong, trong mắt chứa tia đắc ý, theo ông, bản thân thi triển năng lực vượt qua người thường, nhất định cô gái này lựa chọn làm việc cho ông. Chỉ cần cô theo mình, ở dưới đe dọa, cô nhất định sẽ bảo vệ bí mật này.
← Ch. 373 | Ch. 375 → |