Đột phá Thánh Linh
← Ch.359 | Ch.361 → |
Edit:Thiên Hạ Đại Nhân
"Mộ Dung Tường..."
Ngay ở lúc Mộ Dung Tường sắp đi vào cửa, Hạ Như Phong bỗng nhiên lên tiếng gọi ông, không hiểu quay đầu lại, Mộ Dung Tường nghi hoặc nhìn Hạ Như Phong, hỏi: "Như Phong cô nương, có chuyện gì vậy?"
"Sau khi người Vân tông rời đi, nói không chừng sẽ đến chỗ khác hỏi thăm tin tức của ta, cho nên ta muốn ngươi giúp ta một việc, giám sát người Vân tông, cũng truyền cho bọn họ tin tức giả." Hạ Như Phong nâng mắt lên, trong mắt tỏa ra tia cơ trí, khóe miệng cong lên cười yếu ớt, giọng nói xẹt qua như một cơn gió.
Nàng không nghĩ muốn xảy ra chuyện trước kia nữa, nếu như người Vân tông tìm thấy chỗ gia tộc của mình, nói không chừng sẽ ra tay, cường giả của bốn thế lực lớn cơ bản đều đến Tây Vực, không ai có thể bảo vệ Hạ gia, bất đắc dĩ nàng mới để cho Mộ Dung Tường giúp việc này.
Mộ Dung Tường sửng sốt một chút, cho dù không biết vì sao Hạ Như Phong phải làm như thế, nhưng vẫn gật đầu: "Được, ta hiểu rồi, Như Phong cô nương yên tâm đi!"
Bộ tộc Long Đồ Đằng không phải là đối thủ của Vân tông, nhưng truyền tin tức giả đến Vân tông, không có khó khăn quá lớn.
Sau đó, Hạ Như Phong thu Yêu Quái và Ngân Luyến vào, đi nhanh đến về phía phía trước cửa, bởi vì cửa chỉ thực sự cho phép một người đi vào, dù là triệu hồi thú cũng không thể, Hạ Như Phong đành phải thu bọn họ trở về.
Ánh sáng vàng hiện lên, lúc Hạ Như Phong lại xuất hiện thì đã đến một không gian phong bế, nàng khẽ nhíu mày, nhìn xung quanh bốn phía, có lẽ là cảm nhận được cái gì đó, trong đôi mắt xẹt qua một tia kinh ngạc: "Đây là địa phương theo như lời của Vu Lạc Linh sao? Ta có thể rõ ràng cảm nhận được, nếu như ở trong này, không đến nửa năm là có thể lĩnh ngộ lĩnh vực."
Vì sao lại khéo như thế? Đúng lúc nàng chọn cửa này? Hay là nói, tất cả đều là bị thiết kế? Ví dụ như Nguyệt gia lúc trước?
"Chúc mừng ngươi đạt được phần thưởng tốt nhất cho lần thám hiểm này." Giọng nói trầm thấp kia lại từ từ vang lên: "Mặt khác, thời gian trôi qua ở trong này rất chậm, là gấp mười lần bên ngoài, ngươi không cần lo lắng muốn đi làm những việc đó, lúc này, ngươi đã chuẩn bị tốt nhận thử thách chưa?"
Nghe vậy, trong lòng Hạ Như Phong khẽ thở phào, ma chiến sắp tới, nàng không có nhiều thời gian, nếu thời gian ở đây chậm hơn bên ngoài, vậy nàng cũng an tâm.
"Ta đã chuẩn bị sẵn sàng." Ngẩng lên đầu, khuôn mặt của Hạ Như Phong kiên định nói.
"Được, ngươi nhìn thấy nguyên tố Long ở trong đây không? Bây giờ ngươi hãy thu phục bọn họ, đừng xem thường những nguyên tố Long đó, sức lực của bọn chúng rất lớn..."
Sau khi giọng nói kia nói xong, bảy cự long có màu sắc khác nhau bỗng nhiên từ bốn phương tám bao lấy xung quanh, ánh mắt của Hạ Như Phong nhìn cự long như hổ rình mồi, giơ trường côn trong tay lên, khuôn mặt tuyệt sắc chứa đầy vẻ lạnh nhạt tự tin: "Nguyên tố Long thì sao? Hạ Như Phong ta, tuyệt sẽ không thua một số vật không có sinh mệnh này!"
Hạ Như Phong không một gợn sóng sợ hãi ở trong vòng vây của bảy con rồng, khiến cho nam tử áo bào đen luôn nhìn qua màn hình quan sát tất cả trong mắt hiện ra một tia tán thưởng.
Mà đúng là phần lạnh nhạt vững vàng này của nàng, mới khiến cho hắn trừ Bạch Thần ra, lần đầu tiên coi trọng một người như vậy. Không biết vì sao, hắn có một cảm giác, về sau thành tựu của nữ tử này tuyệt đối sẽ không thấp, thậm chí còn hơn Bạch Thần...
"Trình gia gia, đã chờ nửa tháng rồi, vì sao nàng còn chưa đi ra?"
Bởi vì dược hiệu của Dịch Dung Đan đã hết, Vu Lạc Linh đã khôi phục khuôn mặt ban đầu, khuôn mặt tuấn mỹ chứa vẻ lo lắng nhàn nhạt, cắn chặt môi, đôi mắt vẫn luôn nhìn cánh cửa chỗ Hạ Như Phong, trong mắt có ý tứ không rõ.
Vào mười bốn ngày trước, mọi người đã đạt được trân bảo đều lần lượt rời đi, mà Thi Văn Vũ cũng theo người của Dong Binh Đoàn rời khỏi đây, chỉ còn lại Vu Lạc Linh không muốn đi, rơi vào đường cùng, Trình Thụy Nho đành phải ở trong này chăm sóc hắn. Ai ngờ nhiều ngày như vậy, cánh cửa của Hạ Như Phong vẫn im lặng không hề động như cũ.
"Haiz." Trình Thụy Nho khẽ thở dài, ánh mắt phức tạp nhìn Vu Lạc Linh, vỗ bờ vai của hắn, lắc đầu nói: "Chúng ta đã đi ra từ lâu rồi, đi về trước đi, gia gia ngươi hẳn là rất lo lắng cho an nguy của ngươi, tin tưởng nàng, nàng không có chuyện gì xảy ra, nếu như có duyên các ngươi còn có thể gặp lại."
"Nhưng mà Vu gia gia..." Vu Lạc Linh nắm chặt nắm đấm, khuôn mặt hiện ra vẻ lo lắng, hắn cũng không biết vì sao mình lại lo lắng cho nàng như thế.
Nữ nhân đó thật sự xảy ra việc sao? Không, lấy thực lực của nàng, nhất định sẽ bình an đi ra.
"Ngươi ở trong này cũng không có tác dụng gì, không bằng theo ta trở về, thiên phú của nàng mạnh như vậy, ngươi cũng cần chăm chỉ tu luyện."
Tu luyện? Đúng, đúng vậy, hắn phải cố gắng tu luyện, nếu lần sau gặp phải nguy hiểm, vậy hắn còn có thực lực bảo vệ nàng.
Ánh mắt của Vu Lạc Linh sáng lên, ngẩng đầu nhìn về phía Trình Thụy Nho mặt lộ vẻ từ ái, chợt hạ quyết tâm, giọng nói kiên định từ từ vang lên ở trong phòng chỉ có hai người bọn họ: "Ta hiểu rồi, Trình gia gia, vậy ta theo ngươi trở về."
Trước khi rời đi, Vu Lạc Linh lại nhìn cánh cửa đóng chặt kia, hạ quyết tâm, cũng không quay đầu lại rời đi.
Nữ nhân, lần sau gặp mặt, ta muốn ngươi nhìn thấy một người không giống ta...
"Ầm ầm!"
"Oanh ầm ầm!"
Trong mật thất phong bế, nữ tử khoanh chân ngồi ở trên mặt đất, linh khí phía trên đỉnh đầu hình thành một gió lốc thật lớn, nữ tử ở trong gió lốc khẽ nhắm hai mắt, tóc đen lướt qua hai má mềm mại, áo bào đỏ bay múa, mà xung quanh nàng nổi lơ lửng một lớp ánh sáng sáu màu.
Cảnh này cực kì đồ sộ, may mắn là đột phá ở trong mật thất, nếu không sẽ sinh ra rung động thật lớn.
Linh khí gió lốc kéo dài rất lâu, mới từ từ biến mất, ở lúc gió lốc biến mất, nữ tử mở mắt, một hơi thở cường đại đánh về phía vách tường, vách tường màu vàng nháy mắt bị nổ thành một hố to, thấy vậy, nàng khẽ nắm tay, khóe môi cong lên ý cười: "Rốt cuộc cũng lĩnh ngộ toàn bộ lĩnh vực, thực lực cũng đột phá đến Thánh Linh..."
Đột phá Thánh Linh, nàng cũng có thể giúp mẫu thân của Dạ Thiên Tà và Bạch Thụy đắp nặn thân thể.
Bạch Thụy đứng ở trong triệu hồi thư cảm nhận được ý nghĩ trong lòng Hạ Như Phong, trong lòng nhất thời mừng rỡ, nhiều năm như vậy, rốt cuộc hắn cũng có thể rời khỏi nơi này sao? Dù sao không có ai nguyện ý luôn đứng ở một nơi yên tĩnh âm u không có bóng người, tất nhiên nhiên Bạch Thụy cũng không ngoại lệ.
Huống chi nhiều năm không hề động tay như vậy, cũng không biết chiến đấu không quen tay hay không, sau khi rời khỏi triệu hồi, chuyện đầu tiên hắn muốn làm chính là tìm một Thánh Linh cường giả để luyện tập.
Bỗng nhiên, ánh sáng màu vàng càng lớn, theo bản năng Hạ Như Phong lấy tay che mắt lại, sau khi ánh sáng vàng tiêu tán, mới thả bàn tay xuống, nghi hoặc nhìn cánh cửa phía trước vừa mở ra.
"Chủ nhân, ở nơi này có thứ ta cần."
Trong linh hồn truyền đến giọng nói hưng phấn của Vật Nhỏ, Hạ Như Phong nhíu mày lại, nagy ở lúc nàng nghi hoặc không hiểu, giọng nói biến mất từ lâu kia lại vang lên: "Ở trong cánh cửa kia, có thứ có thể tăng thực lực của các ngươi lên."
Hạ Như Phong yên lặng nhìn cửa mở ra, cũng không có đi vào cửa, trầm mặc nửa ngày, khóe miệng của nàng cong lên cười lạnh: "Nguyệt gia từ Tây Huyễn đại lục đến di tích viễn cổ này, cũng có nhiều trùng hợp lắm, cho nên ta rất muốn biết, ngươi giúp ta, rốt cuộc là vì cái gì?"
Giọng nói thần bí trầm xuống, mà lúc khiến Hạ Như Phong cho rằng hắn không muốn trả lời, thì một bóng đen đột nhiên từ trên không hạ xuống, đáp xuống trước mặt của nàng.
Lúc này, khuôn mặt của hắc y nhân được che giấu ở trong sương đen, từ từ tiêu tán ở trong không khí.
Hạ Như Phong không ngờ nàng chỉ tùy tiện hỏi mà thôi, vậy mà người đứng ở phía sau màn lại chạy ra, hơi sửng sốt một chút đánh giá nam tử y phục đen xuất hiện.
Chỉ thấy khuôn mặt của nam tử tuấn mỹ lại không mất kiên cường, ngũ quan tinh tế, bờ môi khắc họa đặc biệt rõ ràng, đôi mắt màu đen kia như biển trời sao, nếu không cẩn thận sẽ bị hút vào trong đó, nhưng khiến Hạ Như Phong khiếp sợ là một thân sát khí của hắn kia.
Rốt cuộc phải giết bao nhiêu người? Mới có thể có được hơi thở như thế?
Nhin vị nam tử y phục đen trước mặt này, bất giác trong đầu Hạ Như Phong hiện ra một bóng dáng màu trắng, cho dù một người cao cao tại thượng như thiên thần, một người như sát thần từ Minh Giới đi ra, nhưng không gì đáng trách, Bạch Thần và người trước mặt có một điểm giống nhau.
Đó chính là thái độ bễ nghễ thiên hạ kia, như ở trong mắt bọn họ, thiên hạ vạn vật chỉ là con kiến, đây không phải là kiêu ngạo, mà là bản thân bọn họ có loại uy nghiêm thượng vị giả này.
"Biết vì sao ta lại chọn ngươi không?" Nam tử y phục đen từ từ mở miệng, giọng nói của hắn trầm thấp còn chứa tia từ tính, thật giống như có thể hút đi tâm hồn của người khác, chỉ là ý chí của Hạ Như Phong cũng đủ kiên định, vẻ mặt cũng không vì điều này mà có biến hóa gì.
Ở trong mắt của nàng, trừ Dạ Thiên Tà ra, đã không chứa được nam tử nào khác, cho dù nam tử y phục đen này cũng cũng đủ vĩ đại.
Nam tử y phục đen nhìn về phía đôi mắt lạnh nhạt của Hạ Như Phong, khóe miệng cong lên cười lạnh nhạt, hắn cũng có đủ tự tin với khuôn mặt của mình, trong ma nhân, không biết có bao nhiêu nữ tử ái mộ hắn, vì vậy cho đến nay mới dùng sương đen che chắn ở bên ngoài, ai ngờ trong mắt nữ nhân này, căn bản không có cái bóng của hắn.
"Không biết."
"Bởi vì, ngươi là nữ nhi của hắn." Lúc nói lời này, trong mắt nam tử y phục đen hiện ra một tia hoài niệm: "Vào nhiều năm trước, ta và hắn là kẻ thù, cũng là người hiểu biết đối phương nhất, hắn cũng là đối thủ mạnh nhất của ta, cuối cùng ta bị đánh bại, bị hạn chế tự do, sau đó rốt cuộc có thể khôi phục tự do, hắn lại biến mất..."
Hạ Như Phong biết người hắn nói nhất định là Bạch Thần, mà lúc hắn nói lời này, trong mắt rõ ràng có cô đơn.
"Không sai, ta mất đi đối thủ có thể chiến đấu với ta, nhiều năm tịch mịch cô độc, suýt chút nữa tra tấn ta đến điên rồi, sau đó, ta tìm thấy ngươi." Đôi mắt thâm thúy nhìn về phía Hạ Như Phong, khóe miệng của nam tử lại cong lên ý cười nhàn nhạt: "Ngươi là nữ nhi của hắn, tuyệt đối sẽ không kém, cho nên ta mới giúp ngươi tăng thực lực lên, trên đời này, có thể đánh bại của ta chỉ có ngươi..."
"Vì sao ngươi phải muốn ta đánh bại ngươi?" Hạ Như Phong hơi sửng sốt, nàng không ngờ rằng, hắn giúp mình là bởi vì nguyên nhân này.
"Ma nhân chúng ta trời sinh vì chiến đấu mà sinh ra, vì chiến đấu mà chết, chỉ có chiến đấu, mới có thể loại bỏ cô đơn trong lòng chúng ta."
Ma nhân? Hắn lại là ma nhân, vì sao ma nhân có thể rời khỏi Cổ Ma thành? Hơn nữa lấy thực lực của hắn, hắn chính là vương của ma nhân trong truyền thuyết!
"Thứ nơi đó có thể giúp ngươi và Long kia của ngươi tăng thực lực lên, ta ở Cổ Ma thành chờ ngươi đến." Nam tử y phục đen rũ đôi mắt, trong mắt xẹt qua ý tứ không rõ, như xuyên qua nàng nhìn cố nhân xa cách từ lâu: "Nhớ kỹ, tên của ta là Nguyệt Tuyệt Thương, ta tin tưởng ngươi nhất định có thể đi vào Cổ Ma thành, ở nơi dó, ta muốn quyết chiến với ngươi! Cho nên ngươi nhanh chóng tăng thực lực lên, lúc đó, ta sẽ không hạ thủ lưu tình!"
Dứt lời, bóng dáng của Nguyệt Tuyệt Thương biến thành một làn gió màu đen, từ từ biến mất ở trước mặt Hạ Như Phong.
Hạ Như Phong nắm chặt hai tay, hít sâu vào một hơi, nhưng vẫn nâng bước chân lên, đi về phía cánh cửa thần bí kia.
Trong phòng, một mảnh hắc ám, chỉ có một chút ánh sáng màu vàng chiếu sáng mắt của nàng, lúc chú ý đến vật phẩm đặt ở trên bàn phía trước, ánh mắt của Hạ Như Phong sáng lên: "Kim Linh? Lại là Kim Linh, đây chính là vật Nguyệt Tuyệt Thương để lại cho ta sao?"
"Chủ nhân, ta cảm nhận được là sức lực của ta, vốn là nên thuộc về sức lực của ta..."
Nghe thấy giọng của Vật Nhỏ, ánh mắt của Hạ Như Phong di chuyển sang bên cạnh, ở bên cạnh Kim Linh còn có một năng lượng cầu không động đậy, Hạ Như Phong có thể cảm nhận được lực lượng mênh mông của nó, có lẽ đây là lực lượng thuộc về Vật Nhỏ.
"Vật Nhỏ, ngươi xuất hiện đi!"
Cho dù Hạ Như Phong không biết vì sao Nguyệt Tuyệt Thương phải nhận được đó, nhưng nàng vẫn quyết định tin tưởng hắn một lần, lập tức thả Vật Nhỏ ra khỏi Phong Tà đại lục, nói: "Vật Nhỏ, ta phải bắt đầu hấp thu Kim Linh, trước tiên ngươi ở đây canh giữ, chờ ta hấp thu xong Kim Linh sẽ giúp trợ ngươi tiêu hóa lực lượng."
Vật Nhỏ gật đầu, nhu thuận đứng ở bên cạnh Hạ Như Phong, nếu không có Hạ Như Phong, chỉ sợ một mình nó còn chưa tiêu hóa lực lượng đó đã nổ tung rồi.
Ngay lúc Hạ Như Phong tiêu hóa lực lượng, mấy tin tức được lưu truyền ở khắp Tây Vực.
Đầu tiên là vì sao Mộ Dung Tường bảo vệ Hạ Như Phong an toàn, chỉ sợ sau khi bọn họ rời đi thì người Vân tông vây đánh nàng, vì vậy thả ra tin tức, Hạ Như Phong đã ngã xuống ở trong di tích viễn cổ, người Vân tông vốn không tin, sau đó phát hiện Vu Lạc Linh và Trình Thụy Nho đều rời đi, thì tin cái tin tức này.
Thứ hai là vì, thiếu tông chủ Tà Tông sắp sửa cưới Thiếu phu nhân, lại tổ chức hôn lễ ở Tây Vực, bốn thế lực lớn đều đã đến tham gia trước, có thể nói rung động khắp đại lục.
"Tà nhi, gia gia ngươi còn có mọi người Hạ gia đã đến đây, không biết khi nào thì Như Phong nha đầu mới xuất hiện? Còn có mẫu thân của con..." Dưới trời xanh, Tử Minh Dạ thở dài, khuôn mặt tuấn mỹ chứa vẻ cô đơn và đau thương nhè nhẹ, nhi tử đều đã thành thân, nhưng khi nào bọn họ mới gặp lại?
Bởi vì Mộ Dung Tường sợ bốn thế lực lớn hiểu lầm Hạ Như Phong đã chết, sớm phái người đến nói rõ rồi, tất nhiên bọn họ không bị tin tức cố ý thả ra này ảnh hưởng. Huống chi trong tay Hạ Như Phong có nắm ấn ký linh hồn của Dạ Thiên Tà, nàng an toàn hay không, không có ai hiểu rõ hơn Dạ Thiên Tà.
Nếu chậm chạp chưa về, đã nói lên nàng đang hoàn thành đột phá, chỉ có nguyên nhân này mới có thể giải thích vì sao nàng không rời khỏi đó với mọi người.
"Người yên tâm đi, rất nhanh các người sẽ gặp lại." Khóe môi cong lên, trong mắt tím của Dạ Thiên Tà đầy tia nhu hòa, hắn tin tưởng, lần này nàng tất nhiên có thể đột phá đến Thánh Linh.
Chỉ cần nàng đột phá, như vậy chờ nàng trở lại, mẫu thân cũng có thể sống lại một lần nữa, rốt cuộc người một nhà bọn họ có thể lại ở chung với nhau.
"Ha ha, chắc chắn nếu mẫu thân con nhìn thấy, nhất định sẽ rất vui mừng." Tử Minh Dạ vui mừng cười, khuôn mặt anh tuấn đau thương, từ trong lời nói của Dạ Thiên Tà từ từ biến mất: "Người Kiền gia hẳn là vẫn không hết hy vọng với con, hôn lễ nhất định sẽ đến, con cần phải chuẩn bị sẵn sàng."
"Sao phải chuẩn bị?" Một cỗ sát ý tỏa ra, lúc này hắn như tu la khiến cho người ta sợ hãi: "Nếu bọn họ đến thì chính là tự sát, hôn lễ của ta, ai dám quấy rối?"
"Đúng vậy, kiền gia chỉ là tôm tép mà thôi, không đủ khiến sợ hãi, nhưng Tà nhi con phải làm tốt chuẩn bị bị Như Phong nha đầu chất vấn, cái gì cũng không thương lượng với nàng, đã tuyên cáo chuyện thành thân của các con ra khắp đại lục, ha ha, không biết đến lúc đó Như Phong nha đầu..."
Dạ Thiên Tà vuốt trán, đây chính là một chuyện phiền toái, hy vọng đến lúc đó Như Phong không trách hắn, ai bảo hắn đã không chờ kịp để rước nàng về nhà rồi.
← Ch. 359 | Ch. 361 → |