Tháp chủ mới đến
← Ch.289 | Ch.291 → |
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Linh Tôn ngũ cấp? Nàng lại là một Linh Tôn ngũ cấp...
Hơn hai mươi năm trước, lúc Minh Dạ lớn bằng nàng như vậy, cũng chỉ trở thành Linh Tôn tam cấp? Vậy mà vẫn là ở dưới toàn lực bồi dưỡng của Tử Minh phủ, và hắn có được huyết mạch thuần khiết, mới có thể đạt đến thành tựu như thế, ngay lúc đó hắn đã là đệ nhất thiên tài của Tử Minh phủ, ở khắp đại lục thiên phú cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay, cầm cờ đi trước.
Đương nhiên, nếu như Tử Minh Dạ càng thêm cố gắng tu luyện, nói không chừng thành tựu sẽ rất cao, trở thành đệ nhất thiên tài của Đông Linh đại lục cũng không phải không có khả năng, ít nhất sẽ không yếu hơn yêu nghiệt Lam Phong của viện Linh Sư, nhưng bởi vì hắn trời sinh tính lười nhác, vì vậy không thể trở thành đệ nhất thiên tài.
Nhưng quan trọng hơn một chút là, Tử Minh Dạ là trải qua bồi dưỡng của Tử Minh phủ mới có loại tình trạng này, mà Hạ Như Phong căn cơ ổn định, vẫn chưa nhận qua bồi dưỡng gì, nói cách khác, thành tựu của nàng là dựa vào một mình nàng cố gắng đi từng bước đến.
Huống chi, nàng không chỉ là Linh Tôn ngũ cấp, lại là một luyện dược sư bát phẩm...
Dù sao một người cũng chỉ có một phương diện, sao có thể ở hai phương diện lại thiên tài như thế? Người như thế căn bản không thể gọi là người, bắt đầu từ trong bụng nương mà học đều không thể nhanh như vậy đi?
Mà đấy chính là nguyên nhân phủ chủ kinh ngạc như thế.
"Phủ chủ, Mộc Linh Thánh Hoa ta đã mang đến rồi."
Ngoài cửa truyền đến tiếng chặn ngang suy nghĩ của phủ chủ, ông thu hồi ánh mắt, hắng giọng, vẻ mặt lại khôi phục uy nghiêm trước kia, lạnh nhạt phân phó nói: "Vào đi!"
Quản gia mở cửa bước vào, trong tay ông cầm một cái khay, thật cẩn thận đặt khay ở trên bàn, rồi nhẹ nhàng lui ra ngoài cửa.
Phủ chủ xốc vải đỏ ở khay lên, nhất thời, một đóa hoa màu xanh bừng bừng sức sống đập vào trong mắt.
"Đây chính là Mộc Linh Thánh Hoa!" Không muốn nhìn đóa hoa trên bàn, phủ chủ bắt buộc thu hồi ánh mắt của mình: "Mộc Linh thánh cây, cần nghìn năm mới có thể nở hoa, cho nên Tử Minh phủ chúng ta cũng chỉ có năm đóa, mà Mộc Linh Thánh Hoa này, nghe nói có tác dụng với gãy xương và người sắp chết."
"Cảm ơn." trong mắt Hạ Như Phong hiện ra một ý cười chân thành tha thiết, đưa tay nhận Mộc Linh Thánh Hoa, thật cẩn thận bọc lại, rồi mới đưa vào trong giới chỉ không gian vô tận.
"Hạ nha đầu, không biết con muốn đi đâu làm nhiệm vụ?" Vuốt râu bạc mềm mại, khuôn mặt của phủ chủ đầy ý cười mở miệng hỏi.
Mộc Linh Thánh Hoa này, tiện thể là sính lễ Tử Minh phủ bọn họ ra, dù sao tôn tức phụ này là không chạy thoát được đâu.
"La Lan thành." Sau khi nhận được Mộc Linh Thánh Hoa, Hạ Như Phong ngẩng đầu lên, dùng giọng vân đạm phong kinh đáp.
"La Lan thành?" Phụ tử Tử gia nhìn nhau, sau đó đôi mắt hòa thiện của phủ chủ dừng trên người Hạ Như Phong: "La Lan thành cách nơi này không xa, Hạ nha đầu, một đường cẩn thận, qua đoạn thời gian, Tử Minh phủ chúng ta cần phải đi La Lan thành làm việc, đến lúc đó ta sẽ để cho Minh Dạ đến, nếu con có cái gì cần giúp, phải đi tìm hắn, không cần khách khí."
Với ý tốt của phủ chủ, Hạ Như Phong cũng không từ chối, nàng gật đầu, xem như là đáp ứng yêu cầu của ông rồi.
"Thời gian không còn sớm nữa, Hạ nha đầu con đi nghỉ ngơi đi!" Phủ chủ cười ôn hòa, ánh mắt nhìn về phía Tử Minh Dạ, nói: "Minh Dạ, con dẫn Hạ nha đầu về đi! Chăm sóc cho nhi tức tương lai của con cho tốt."
"Phụ thân, điều này không cần người nói con cũng biết."
Nghe đối thoại của hai phụ tử này, Hạ Như Phong nhất thời đầu đầy hắc tuyến, có chút bất đắc dĩ thở dài.
Chỉ là Mộc Linh Thánh Hoa đã đến tay, dược liệu cửu giai còn có hai cây, còn lại đều là bát giai, dược liệu bát giai vốn không khó tìm kiếm như thế, nhưng trước đó, nàng vẫn phải tăng tinh thần lực lên đến cửu giai.
Thời khắc này, Hạ Như Phong nghĩ đến Đề Thần Đan bát phẩm cao cấp kia.
Dược liệu chủ yếu của Đề Thần Đan trong đó là Mạn Đà Băng Hoa, từng ở lúc đại thọ của Hạ Lâm Lạc, hạ lễ nữ hoàng Băng Tuyết quốc đưa đến chính là Mạn Đà Băng Hoa, nhưng ngoại trừ Mạn Đà Băng Hoa còn có một số dược liệu chủ yếu, xem ra sau khi đi La Lan thành, nàng phải nghĩ biện pháp lấy những dược liệu đó đến tay.
"Hạ nha đầu, ta dẫn con đến phòng nghỉ ngơi, còn có, ta muốn biết một ít chuyện của nhi tử ta..."
Nhìn đôi mắt màu tím ẩn chứa chờ mong của Tử Minh Dạ kia, Hạ Như Phong lạnh nhạt cười: "Được."
Một đêm này, nàng nhất định không thể đi vào trong tu luyện, bởi vì đêm này, nàng nói hết tất cả những năm gần đây hai người trải qua với Tử Minh Dạ, khi biết được nhi tử của mình nhận nhiều vũ nhục và thống khổ như vậy, trong lòng Tử Minh Dạ đầy hối hận.
Ông đã hạ quyết định, đợi khi nhìn thấy Dạ Thiên Tà, ông sẽ sửa chữa khuyết điểm hơn hai mươi năm này.
Trời không dần hiện ra mặt trời, Tử Minh Dạ mới phát hiện, mình đã ngồi ở đây chính là một đêm, ông có chút hối hận xấu hổ đứng lên, cáo từ rời đi, mà cũng là lúc Hạ Như Phong xuất phát đi La Lan thành hoàn thành nhiệm vụ của đệ tử hạch tâm.
Vốn phủ chủ và Tử Minh Dạ muốn phái người đưa nàng đi, chỉ là Hạ Như Phong từ chối ý tốt của bọn họ, một mình đi La Lan thành trước. Vì ở trên đường không gặp phải Tạ Tranh, nàng lại dùng đấu lạp che khuôn mặt lại, nàng không sợ Tạ Tranh, nhưng nàng sợ sẽ nhịn không được muốn giết bà ta.
Bởi vì nàng cũng không phải là đối thủ của Tạ Tranh, ra tay bừa bãi chỉ sợ nhỡ mất thời cơ chạy trốn tốt nhất.
La Lan thành là mảnh đất quan trong nhất khắp Đông vực ngoại trừ kinh thành, núi vây quanh bốn mặt của nó, hoàn hoàn bị tất cả núi rừng vây quanh. Mà trong dãy núi kia, có một Hỏa Linh Trì có thể khiến cho Linh Sư hệ hỏa đột nhiên tăng mạnh thực lực.
Thành này, từ trước đến nay do viện Linh Sư và viện Dược Sư hai trong năm thế lực lớn mạnh nhất chia nhau chưởng quản, mười năm một lần, mười năm như thế chưa đến, viện Dược Sư đã muốn cướp La Lan thành, độc bá Hỏa Linh Trì.
Lúc này ngoài mặt La Lan thành xem như là gió êm sóng lặng, thực ra cất dấu sóng dữ mãnh liệt, viện Linh Sư và viện Dược Sư tranh đấu lẫn nhau, cư dân trong thành đều cảm nhận được, chỉ là viện Dược Sư mượn sức thế lực lớn nhỏ trong thành, nếu bản bộ viện linh Sư không có người đến giúp đỡ, phỏng chừng sẽ bại bởi viện Dược Sư.
Linh Tháp, lúc này làm phân bộ của viện Linh Sư, tất nhiên là tráng lệ, nhưng mà vốn tân khách vào Linh Tháp không dứt, trong khoảng thời gian này chưa từng yên tĩnh như vậy.
"Quá đáng, người của viện Dược Sư thật sự là rất quá đáng!" Nam tử trung niên hất tư liệu trên bàn xuống mặt đất, đứng lên, hai tay đặt ở sau lưng đi qua đi lại: "Vì bọn họ có chút đan dược thì tốt lắm sao? Ăn hiếp Linh Tháp chúng ta không có luyện dược sư phải không? Linh Tháp chúng ta quả thật không có luyện dược sư, nhưng viện Linh sư có, tuy luyện dược sư cường đại khắp đại lục cơ bản đều bị viện Dược Sư thu nạp, nhưng viện Linh sư chúng ta cũng không phải ngồi không, vậy mà để cho chúng ta cút khỏi La Lan thành! Cũng không xem hắn có tư cách này không sao?"
"Tháp chủ, không biết khi nào viện Linh Sư sẽ phái người đến giúp đỡ?"
Bên cạnh nam tử trung niên, một nam tử thanh sam thật cẩn thận nhìn nam tử trung niên tức giận ngập trời, nhỏ giọng mở miệng hỏi.
"Căn cứ vào viện Linh sư gửi thư, hẳn là sẽ nhanh đến..." Tháp chủ Hồ Thanh dừng bước, nhíu chặt mày, khẽ phát ra một tiếng thở dài: "Cũng không biết viện Linh Sư phái đến là người nào, chuyện lần này cũng không phải nhỏ, chuyện liên quan đến tương lai phát triển của viện Linh Sư."
Ngay lúc này, một người vội vàng chạy vào, còn chưa kịp thở mấy hơi, đã vội vàng nói: "Tháp chủ, người của viện Linh Sư đến."
"Cái gì, ngươi nói là sự thật? Nhanh theo ta đi nghênh đón." Ánh mắt của Hồ Thanh sáng lên, vẻ mặt ưu sầu ngay lúc này đều rút đi.
Rốt cuộc người của viện Linh Sư đã đến đây, như thế là tốt rồi, đám người kia của viện Dược Sư kiêu ngạo không được bao nhiêu lâu nữa rồi.
"Nhưng mà tháp chủ, người kia..." Người đến báo tin còn có chút do dự, không biết có nên nói với tháp chủ hay không.
Còn chưa chờ hắn nói xong, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng: "Không cần, ta đã đến đây rồi."
Nói xong, một y phục đỏ nhẹ nhàng bước vào, chỉ thấy nữ tử đi vào có một khuôn mặt tuyệt sắc, da dẻ trắng nõn như ngọc, mũi vểnh cao, môi mỏng khẽ cong, thân thể trong áo bào đỏ kia hiện ra hình dáng hoàn mỹ.
Vẻ mặt của nữ tử hiện ra lạnh nhạt, đôi mắt đen nhìn bốn phía xung quanh, rồi dừng ở trên người Hồ Thanh.
Lúc Hồ Thanh nhìn thấy nữ tử, thì trợn tròn mắt, thế nào ông cũng không ngờ, viện Linh Sư phái đến lại là một nữ tử trẻ tuổi như thế này.
"Ngươi là người của viện Linh Sư? Có gì có thể chứng minh?" Hồ Thanh nhướng mày, con ngươi hoài nghi đánh giá nữ tử tuyệt mỹ trước mặt này.
Cho dù nữ tử có khuôn mặt không ai có thể so sánh, nhưng Hồ Thanh cũng đều không tin, viện Linh Sư sẽ giao trọng trách cho nữ tử trẻ tuổi như thế, sẽ không phải là gian tế viện Dược Sư phái đến chứ Hồ Thanh nghĩ đến nghĩ lui, cũng chỉ có đạo lý này mới có thể khơi thông.
Hạ Như Phong tự nhiên hiểu ông nghi ngờ, vung bàn tay lên, một quyển trục bay về phía Hồ Thanh, nói: "Đây là văn thư tiếp nhận, trong khoảng thời gian ta ở Linh Tháp này, ta chính là tân tháp chủ Linh Tháp, tạm quản Linh Tháp cho đến khi ta hoàn thành nhiệm vụ rồi rời đi."
Hồ Thanh nhận quyển trục, mở ra, đảo qua một lần sau đó xác nhận văn thư thật giả.
"Vị cô nương này, văn thư này quả thật là thật, chỉ là với tuổi của cô nương, không thể đảm nhiệm tháp chủ?" Hồ Thanh híp mắt, giọng nói của ông lộ vẻ khinh thường.
Về viện Linh Sư để cho một nữ tử đến tiếp quản chức vị của mình, ông cảm thấy lòng đầy không vui.
Nếu đến là trưởng lão của viện Linh Sư, ông cũng sẽ không nói gì, nhưng lại cứ là một nữ tử hơn hai mươi, nữ tử trẻ tuổi như vậy, sao ông có thể yên tâm giao Linh Tháp cho nàng?
"Xem ra, Hồ tháp chủ không tin năng lực của ta." Hạ Như Phong cong khóe môi một cái, ánh mắt lạnh nhạt nhìn lướt qua hai người còn lại trong phòng: "Các ngươi cũng không tin sao?"
Hai người đều cúi đầu, trầm mặc không nói, chỉ là ánh mắt lại vụng trộm nhìn Hạ Như Phong.
Tháp chủ là thủ lĩnh của bọn họ, không thể đắc tội được, vị này là từ viện Linh Sư đến, có thể để cho viện linh Sư giao nhiệm vụ này cho nàng, nàng ở viện Linh Sữ cũng sẽ không phải là đệ tử bình thường, vậy càng không thể đắc tội. Cho nên bảo trì trầm mặc là phương pháp duy nhất của bọn họ.
"Không phải ta không tin thực lực của cô nương, với tuổi của cô nương, quả thật nhận danh thiên tài, chỉ là dù sao thiên tài cũng chỉ là thiên tài, sao có thể so với cường giả đã thành danh? Viện Dược Sư ở đây, có một người là Chân Linh nhất cấp, ngay cả ta đều không phải là đối thủ của lão, huống chi là cô nương ngươi?"
Hạ Như Phong ngẩng đầu lên, vuốt cằm, cười nhàn nhạt: "Thực lực của ngươi, là ở Linh Tôn cửu cấp?"
Hồ Thanh sửng sốt một chút, không hiểu nhíu mày, nói: "Đúng vậy, ta là ở Linh Tôn cửu cấp."
Chuyện này cũng không phải là bí mật gì, cho nên Hồ Thanh cũng không có suy nghĩ khác với việc Hạ Như Phong nói ra cấp bậc của ông.
"Như vậy đi, nếu ta đánh bại ngươi, thì ngươi phải nhường lại vị trí tháp chủ, thế nào?"
"Cái gì?" Hồ Thanh đột nhiên cả kinh, trừng lớn hai mắt, cứng lưỡi nhìn khuôn mặt hoàn toàn tự tin của Hạ Như Phong.
Ông không có nghe nhầm chứ? Nàng lại đề nghị tỷ thí với mình? Có lầm hay không? Ông đã thừa nhận mình là Linh Tôn cửu cấp, sao nàng còn muốn tỷ thí với ông? Chẳng lẽ là đầu óc của nàng bị hỏng mất rồi? Xem Linh Tôn cửu cấp trở thành Linh Quân cửu cấp?
Hai người còn lại cũng dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Hạ Như Phong, thật không rõ tại sao nữ tử dũng cảm như vậy, lại muốn tỷ thí với tháp chủ của bọn họ.
"Nếu cô nương này có hứng thú, vậy nếu Hồ mỗ không phụng bồi, cũng không thể nào nói nổi, nhưng Hồ mỗ xuống tay sẽ không lưu tình, đến lúc đó cô nương thua cũng đừng khóc nhè." Hồ Thanh khinh thường cười, giọng nói ẩn chứa ý tứ châm chọc.
Ông cũng không cho rằng, nữ tử trẻ tuổi này có thể vượt qua mình.
Ở trong viện Linh Sư, đệ tử hạch tâm chỉ có Lam Phong là Linh Tôn cửu cấp, mà tuổi của nữ tử còn nhỏ hơn Lam Phong, tên lại xa lạ như thế, nói vậy cũng là đệ tử hạch tâm gia nhập không lâu, như vậy dù nàng có là thiên tài, cũng sẽ không phải là đối thủ của mình.
Hạ Như Phong lạnh nhạt cười, không mở miệng nói chuyện, tay nàng đặt trên trường côn ở sau lưng, khẽ rút ra, côn đỏ tươi nhắm ngay trước mặt Hồ Thanh.
Hồ Thanh nhìn thấy vũ khí của nàng là một cây côn, khóe miệng trào phúng càng sâu, cũng không có để thiếu nữ trẻ tuổi trước mặt này vào trong mắt.
"Bát Trọng Hỏa Viêm Côn, tầng thứ tư."
Trường côn xẹt qua chứa hỏa diễm cực nóng, đánh về phía Hồ Thanh.
Trong nháy mắt, khuôn mặt của mọi người đều bị hỏa diễm chiếu đỏ bừng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào côn trong tay Hạ Như Phong.
"Ầm!"
Khóe miệng cong lên một chút khinh thường, Hồ Thanh giơ nắm đấm lên, đánh về phía trường côn bổ đến.
"Chiêu của ngươi chỉ có chút uy lực như vậy thôi sao? Tuy thiên phú của ngươi khiến cho ta kinh ngạc, nhưng ngươi muốn bằng vào thực lực Linh Tôn ngũ cấp đánh bại ta, còn sớm lắm."
Xoa nắm đấm, Hồ Thanh lạnh lùng nhìn Hạ Như Phong một cái, đúng là thiên phú của nữ tử này khiến cho ông bị chấn kinh, nhưng cũng chưa từng xem trọng với cái này, cho dù thế nào, Linh Tôn ngũ cấp cũng không thể đánh bại Linh Tôn cửu cấp, đây là đạo lý mãi mãi không thay đổi.
"Thiên Phách Quyền!" Ánh sáng màu vàng đất bao lấy nắm đấm, đánh thật mạnh về phía thân thể của Hạ Như Phong.
Hạ Như Phong lắc eo tránh ra, Hồ Thanh đánh vào khoảng không, thu nắm đấm lại, không đợi ông thi triển linh kỹ tiếp, một tiếng quát lạnh nhạt đột nhiên truyền đến: "Bát Trọng Hỏa Diễm Côn, tầng thứ năm..."
"Ầm vang!"
Hồ Thanh lại giơ nắm đấm lên đỡ công kích, lúc nắm đấm dừng ở trên côn, bước chân của ông vậy mà lui về phía sau mấy bước. Nàng lại dựa vào một chiêu này bức lui ông.
"Hừ, ta có chút xem thường ngươi, chỉ là ngươi muốn đánh bại ta, còn rất sớm." khuôn mặt của Hồ Thanh âm trầm, giọng lãnh khốc nói.
"Thật không?" Nhếch môi một cái, Hạ Như Phong cười lạnh một tiếng: "Như vậy, hãy chịu một chiêu này của ta, thế nào? Bát Trọng Hỏa Diễm Côn, tầng thứ sáu."
Hơi thở cường đại từ trên trường côn của Hạ Như Phong tỏa ra, lúc này, rốt cuộc vẻ mặt của Hồ Thanh có một phần ngưng trọng, đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào trường côn đánh đến.
Ông vốn định tránh thoát một chiêu tràn ngập nguy hiểm này, nhưng ông là Linh Sư hệ Thổ, hệ Thổ đại biểu cho trọng lượng, tốc độ đều chậm hơn những Linh Sư khác một chút, muốn tránh cũng không thể tránh, đành phải nâng nắm đấm lên lần nữa, công kích về phía Hạ Như Phong.
"Ầm ầm!"
Trong nháy mắt, vẻ mặt của Hồ Thanh đại biến, cơ thể lui về phía sau rất nhanh, cho đến khi lui đến góc, mới dừng bước lại, vẻ mặt kinh ngạc nhìn khuôn mặt lạnh nhạt kia.
Ông biết, nàng giữ lại lực, nếu không mình bị đánh bại còn thảm hại hơn.
"Ta thua rồi, dựa theo đánh cược của chúng ta, mấy tháng này, sẽ do ngươi đảm nhiệm tháp chủ." Cúi đầu, lần này Hồ Thanh là thua tâm phục khẩu phục.
Hai người còn lại trong phòng đều hóa đá, dù thế nào bọn họ cũng không tưởng được, vì sao tháp chủ thất bại bởi một thiếu nữ trẻ tuổi này?
"Được." Hạ Như Phong thu trường côn lại, cột côn vào trên lưng, ngẩng đầu lên, lạnh nhạt phân phó một tiếng: "Lập tức giao nhiệm vụ, còn có, ngươi tìm người thông tri cho các gia tộc ở La Lan thành, ba tháng sau, chúng ta sẽ tổ chức yến hội, mời bọn họ tham gia."
"Yến hội?" Ánh mắt không hiểu của Hồ Thanh nhìn về phía Hạ Như Phong, nhướng mày, hỏi.
"Đúng, hơn nữa thả tin ra khắp Đông Linh đại lục, nói Hạ Như Phong ta ở trong yến hội bán đấu giá một ít vật phẩm."
"Nhưng bọn họ không tham gia, vậy thì làm cái gì bây giờ?" Hồ Thanh nhíu mày, có chút lo lắng nói.
Hạ Như Phong cười nhàn nhạt, giọng nói có chút không thèm để ý: "Ngươi chỉ cần thả tin ra, về phần bọn họ có đến hay không, chính là chuyện của bọn họ."
Nhìn đôi mắt đầy tự tin của Hạ Như Phong, Hồ Thanh vẫn quyết định dựa theo phân phó của nàng mà đi làm.
Mà ở đoạn thời gian tiếp theo, trong La Lan thành truyền ra một số lời đồn...
"Các ngươi nghe nói chưa? Nghe nói tháp chủ Linh Tháp mới đến một người, lại là nữ tử trẻ tuổi hơn hai mươi."
"Cái gì? Ngươi nói là thật sao?"
"Kia đương nhiên là sự thật, haiz, Linh Tháp lại để cho một nữ tử trẻ tuổi trở thành tháp chủ, xem ra Linh Tháp đúng là vẫn không đấu lại những người đó của viện Dược Sư."
"Viện Linh Sư là phát điên cái gì vậy? Phái một nữ tử trẻ tuổi đến quản lý Linh Tháp, ta đoán viện Linh Sư cũng nhanh xuống dốc rồi."
"Xuỵt, nghị luận Linh Tháp thì có thể, nhưng trăm ngàn lần không thể nghị luận viện Linh Sư, nếu như để cho người của viện Linh Sư biết, chúng ta sẽ chịu không nổi, cho dù có một ngày viện Linh Sư xuống dốc, cũng không phải do những người bình thường như chúng ta này có thể chọc nổi."
← Ch. 289 | Ch. 291 → |