Luyện dược sư trời sinh
← Ch.027 | Ch.029 → |
"Sư phụ thứ hai?" Lão giả bất mãn nhíu mày, ông đường đường là viện trưởng học viện Linh Phong, vậy mà chỉ có thể trở thành thứ hai? Nếu như là ở học viện, ông nói một câu, bao nhiêu học sinh tinh anh muốn tranh nhau bái sư? Chỉ là đối với đám người đó, ông không có hứng thú.
"Trước hết ngươi phóng tinh thần lực ra cho ta xem." Mi tâm lão giả giãn ra, ông muốn xem thiếu nữ này có đáng giá để mình trở thành thứ hai hay không.
Hạ Như Phong sửng sốt một chút, nghe theo lão giả chỉ đạo, thả ra tinh thần lực của mình. Tinh thần lực của nàng vừa phóng ra ngoài, một luồng uy áp mạnh mẽ lan tràn, ngay cả lão giả cũng có một loại cảm giác muốn phục tùng.
Cho đến khi Hạ Như Phong thu hồi tinh thần lực, lão giả mới có thể thở dốc, nhưng trên mặt ông vẫn còn hoảng sợ rối loạn, không ngờ rằng chính mình lại bị một tiểu bối chèn ép.
Mà Hạ Lâm Lạc ngồi nhìn chuyện xảy ra trong góc với vẻ mặt không hiểu. Với năng lực của lão giả, nếu không muốn người khác nghe được bọn họ nói chuyện, người khác sẽ không có cách gì nghe được. Mấy người bọn ông mặc dù cảm giác được uy áp từ bên kia truyền đến, chỉ là đều nghĩ do lão giả tạo ra, hoàn toàn không nghi ngờ đến Hạ Như Phong.
"Linh thần lực cấp sáu?" Lão giả phục hồi tinh thần lại, trên mặt hiện lên kích động, đôi tay dùng sức đè xuống bả vai Hạ Như Phong, ngửa mặt lên trời cười lớn."Ha ha, tinh thần lực cấp sáu, luyện dược sư trời sinh đấy! Thật tốt quá, học sinh của lão gia hỏa kia cũng chỉ là tinh thần lực cấp năm!"
"Tinh thần lực cấp sáu? Đó là cái gì?" Hạ Như Phong không hiểu cau mày, việc này, Bạch Thụy cũng không có nói với nàng.
"Ha ha, luyện dược không chỉ cần khống chế hỏa diễm, càng cần tinh thần lực. Tinh thần lực của ngươi là cấp sáu, như vậy trình độ thấp nhất của ngươi cũng là lục phẩm luyện dược sư!!!" Ánh mắt lão giả nhìn Hạ Như Phong càng vừa lòng, nếu thu nàng làm học sinh, lão gia hỏa kia nhất định sẽ không dám coi thường thuật luyện dược của mình nữa.
"Như vậy, ngay từ đầu ta đã có thể luyện chế đan dược lục phẩm?" Hạ Như Phong nhăn mày, nếu quả thật là như thế, vì sao Bạch Thụy không nói với nàng?
"Không, phương pháp luyện dược, độ thuần thục các loại đều phải nắm giữ từ điều cơ bản nhất, cho nên ngươi vẫn phải bắt đầu luyện chế từ nhất phẩm, chẳng qua tinh thần lực của ngươi đã là cấp sáu, khi ngươi làm luyện dược sư sẽ không có bình cảnh, có thể trực tiếp đột phá. Nói như vậy tinh thần lực lúc đầu của luyện dược sư đều là cấp một, mà tinh thần sức thấp thì không thể trở thành luyện dược sư."
Hạ Như Phong gật gật đầu, khó trách Bạch Thụy không hề nói, bởi vì nói hay không cũng như nhau.
"Tiểu nha đầu kia, ta là viện trưởng học viện Linh Phong, khi nào thì ngươi theo ta về học viện?" Trên mặt lão giả mang theo mỉm cười kiểu hồ ly, ông đã hạ quyết tâm muốn lừa gạt nàng về.
"Học viện Linh Phong?" Trong mắt Hạ Như Phong hiện lên kinh ngạc, hình như Vân Lâm cũng là học sinh của học viện Linh Phong thì phải...
Lão giả biết ý nghĩ trong lòng nàng, khinh thường bĩu môi: "Hừ, loại vô dụng đó, học viện chỉ tùy tiện là vơ được một nắm đầy, thế nên hôm qua ngươi đánh rất tốt, miễn cho ả làm mất mặt học viện."
Khóe miệng hơi mím, Hạ Như Phong thở dài, nói: "Gần đây con chưa thể tới học viện, chờ xử lý xong việc ở đây sẽ đi, chỉ là, bây giờ con nghĩ giới thiệu một người đến học viện để học tập trước..."
Mặc dù đồng ý viện trưởng trở thành sư phụ của nàng, nhưng nàng vẫn không thích nói ra hai chữ này, ít nhất nàng cho rằng năng lực của Bạch Thụy không thua kém ông ấy. Đáng tiếc Bạch Thụy không thể xuất hiện, cho nên nàng mới nhận sư phụ này, về sau ở đại lục cũng có người che chở.
"Được rồi!" Mặc dù điều kiện để vào học viện Linh Phong vô cùng khó khăn, nhưng ông không cần suy nghĩ đã đồng ý, Hạ Như Phong là học sinh của ông, giúp học sinh đi cửa sau thì đã sao? Dù sao ông cũng là viện trưởng học viện Linh Phong, ông đã mở miệng, ai dám nói chữ không?
Hạ Như Phong nói chuyện này cho đại trưởng lão, bởi vì viện trưởng yêu cầu, nàng cũng không nói ông là viện trưởng học viện Linh Phong, chỉ giới thiệu là lão sư chuyên chịu trách nhiệm đi thu nhận học sinh. Có viện trưởng hỗ trợ, Hạ Ngân Nguyệt tiến vào học viện Linh Phong là chuyện bắt buộc, đại trưởng lão vô cùng kích động, lập tức đồng ý.
Lần này, viện trưởng đưa cả Hạ Ngân Nguyệt rời đi, đại trưởng lão tuy không muốn, nhưng vì tương lai của Hạ Ngân Nguyệt, chỉ có thể đưa tiễn.
Trở lại phòng, Hạ Như Phong lấy ra ba bộ sách chuyên chú nghiên cứu, suốt nửa tháng, nàng ghi nhớ tất cả kiến thức trong sách vào đầu.
Mấy ngày trước Hạ Lâm Lạc đã lấy vòng tay nàng cần về, vòng tay nhìn qua rất là bình thường không có gì lạ, nhưng đeo lên tay mới có thể cảm nhận được tác dụng của nó. Mới đầu, linh lực bất ngờ tiến vào cơ thể làm nàng đau đớn khó nhịn, sau đó lại dần dần thành thói quen, mà linh khí tiến vào tinh khiết hơn mọi khi rất nhiều, việc tu luyện chính là làm chơi ăn thật.
Nửa tháng, nàng từ cửu cấp linh sĩ tiến thẳng đến linh sĩ đỉnh phong, nàng không cố ý tu luyện đã như thế, nếu như nàng chăm chỉ tu luyện, chẳng phải sẽ trực tiếp đột phá sao?
Sau khi nàng tiến vào không gian triệu hồi thư, chờ Bạch Thụy giao hai viên linh đan lớn cho nàng, nàng lại đi ra, tìm đại trưởng lão, đưa ba viên hóa linh đan cho ông đến đấu giá hội bán. Lúc nhìn thấy hóa linh đan trên tay nàng, đại trưởng lão sợ tới ngây người, lúc này ông mới biết hóa linh đan của đấu giá hội ngày đó là do nàng mang tới.
Đại trưởng lão không khỏi nhìn về phía Hạ Như Phong, ánh mắt từ cảm kích trở thành tôn kính.
"Trong đó một viên bán đấu giá, ta không cần tiền bạc, ta muốn là nhân tình, về phần một viên khác, coi như là lễ vật ta đưa cho đại trưởng lão..." Hạ Như Phong hơi cười, hiện tại Hạ Lâm Lạc không có cách gì dùng hóa linh đan, nhưng sẽ có một ngày, nàng có thể giúp ông, hiện tại quan trọng nhất là làm cho chính mình không có nỗi lo về sau, có thể yên tâm rời khỏi Hỏa Vân thành.
"Còn nữa, làm phiền đại trưởng lão nói với Lâm Cốc đại sư một tiếng, cấp bậc xã hội của người mua càng cao càng tốt, sau đó làm cho người mua được hóa linh đan đến Hạ gia tìm ta, mặt khác, từ chối không cho hai nhà Hỏa Vân mua được."
"Vâng!" Bàn tay nắm hóa linh đan của đại trưởng lão không ngừng run rẩy, ông không ngờ rằng chính mình cũng có thể có được đan dược này, bất tri bất giác trong lời nói với Hạ Như Phong tràn ngập cung kính.
Sau khi đại trưởng lão lui ra, Hạ Như Phong đi vào thế giới triệu hồi thư lần nữa, Bạch Thụy cũng chính thức bắt đầu dạy nàng luyện dược.
Mấy ngày trước, nàng nhờ đại trưởng lão giúp nàng đi mua dược đỉnh, đại trưởng lão mới khẳng định, sau lưng Hạ Như Phong có một sư phụ thần bí, nếu không nửa tháng trước cũng không từ chối lão sư thu học sinh kia. Mà đan dược kia, nhất định là sư phụ Hạ Như Phong luyện chế, tuy nhiên việc này đại trưởng lão không hề nói với ai, chính là bản thân ông cũng không biết, thế nhưng ông đang bảo vệ lợi ích cho Hạ Như Phong.
Vì thế thời gian tiếp theo Hạ Như Phong đều đắm chìm trong việc luyện dược. Lúc đầu luyện dược là mười lần lam mười lần hỏng, sau khi thất bại rất nhiều lần mới dần dần thành công. Thẳng đến một tháng sau, Hạ Như Phong mới miễn cưỡng ngưng tụ mùi dược lan tỏa, thành công luyện chế ra nhị phẩm dược lan tỏa, tuy rằng xác xuất thành công vẫn rất thấp như cũ, nhưng chính Bạch Thụy cũng tự nhận ngày trước mình không thể trong một tháng đột phá đến nhị phẩm.
Một tháng đã trở thành luyện dược sư nhị phẩm, nếu để cho viện trưởng học viện Linh Phong biết, nhất định sẽ than thở khả năng luyện dược và tu luyện của nàng đều yêu nghiệt giống nhau.
Cho dù tinh thần lực của nàng trời sinh mạnh mẽ, không có bình cảnh, cũng không thể nào đột phá một tháng hai cấp. Phải biết rằng nắm giữ phương pháp luyện nhị phẩm đan dược còn khó hơn nhất phẩm rất nhiều!
Mà nửa tháng trước, nàng đã vượt qua bình cảnh, trở thành nhất cấp linh sư, hơn nữa cũng đột phá đến tầng thứ ba của Nghịch Thiên quyết, đạt được năng lực Thiên phú chi nhãn, có thể nhìn được thiên phú của linh thú và người khác.
Vốn định tiếp tục học tập luyện dược, đúng lúc này, đại trưởng lão đưa người mua được hóa linh đan đến.
← Ch. 027 | Ch. 029 → |