Nguy cơ của tộc Bạch Hổ
← Ch.272 | Ch.274 → |
Edit: Giáp Thị Thiên Thanh.
Trong làn nước trong xanh, nữ tử yên tĩnh nằm ở nơi đó, tùy ý cho nước biển lướt qua cơ thể, hai mắt từ đầu đến cuối vẫn nhắm chặt, có lẽ là bởi vì thống khổ nên môi của nàng cắn chặt lại, ngay cả gương mặt tuyệt sắc cũng trắng bệch nhợt nhạt.
"Như Phong, tỉnh lại cho ta, nếu không, ngươi sẽ bị Thủy linh cắn nuốt!"
Trong linh hồn có một tiếng quát lạnh vang lên vang dội, lông mi dài của nữ tử run rẩy một chút và chậm rãi mở đôi mắt kia ra.
"Ta đang ở đâu?" Xoa xoa huyệt thái dương đang đau đớn, nữ tử liếc nhìn chung quanh rồi chau mày: "Ta là đang ở trong cơ thể của Thủy linh?"
Nghĩ tới toàn bộ chuyện phát sinh mới vừa rồi, khóe miệng Hạ Như Phong giơ lên một chút cười lạnh: "Cắn nuốt ta? Có vẻ như cũng không có dễ dàng như vậy, Hạ Như Phong ta há lại là người ngồi yên chờ chết sao? Sau khi thăng cấp lên Linh tôn, nàng cũng đang muốn nhân dịp tốt này để xem thử lực lượng mà Nghịch Thiên quyết giao cho ta!"
Sau khi tiến vào Linh tôn, lực lượng mà Nghịch Thiên quyết giao cho nàng là khống chế Phong Vũ Lôi Điện (gió, mưa và sấm sét).
Nước dẫn điện, có lẽ lôi điện sẽ là khắc tinh của nước.
"Bây giờ, chúng ta sẽ thử một chút xem rốt cuộc ai tàn nhẫn hơn!" Hạ Như Phong ngẩng đầu lên, nâng bàn tay lên, tức khắc, lôi điện màu tím hạ xuống, mà trong nháy mắt khi lôi điện hạ xuống thì Thủy linh rung lắc mạnh hơn.
Trong Long tháp, hai mắt Vật nhỏ rưng rưng nhìn Thủy linh, nếu không phải Long hoàng và thập đại trưởng lão ngăn cản thì không chừng nó đã sớm xông đến và cùng sống cùng chết với Hạ Như Phong: "Hu hu, các ngươi đều cút ngay, ta muốn đi tìm chủ nhân." Vật nhỏ ra sức tránh thoát trói buộc, nước mắt như trân châu rơi xuống đất và phát ra âm thanh thúy.
"Không được, ngươi là Long thần, là hy vọng của Long tộc." Mắt xanh của Long hoàng hiện lên một chút ánh sáng khó hiểu, trầm tư nhìn phương hướng đi vào Thủy linh, hắn cũng cảm thấy cực kỳ đáng tiếc cho nữ tử kia, nhưng bị Thủy linh cắn nuốt thì không có khả năng còn sống được.
Long thần là thần của Long tộc bọn họ, tự nhiên sẽ không để cho nó đi mạo hiểm.
Có lẽ là trong cơ thể có sự hiện diện của Hạ Như Phong, Thủy linh khó có được im lặng trở lại và không có náo động, nhưng nếu có sinh vật nào dám tới gần nó thì quanh thân nó sẽ tản ra hàn khí cường đại.
"Ta quản các ngươi là cái gì Long tộc, Long tộc bị hủy diệt thì có quan hệ gì với ta? Cũng bởi vì ta là Long thần sao? Nếu như có thể, ta không muốn trở thành Long thần này, ta chỉ muốn ở bên cạnh chủ nhân, làm một con rồng bình thường là đủ rồi, cho nên, các ngươi không được ngăn cản ta, cho dù chủ nhân chết thì ta cũng phải đến Minh Giới một lần nữa đi theo nàng."
Vật nhỏ hung ác trừng mắt nhìn đồng loại, trong đôi mắt màu đỏ hiện đầy tơ máu, vẻ mặt lộ ra một cỗ kiên quyết.
Nếu không phải vì nó thì chủ nhân cũng sẽ không gặp nguy hiểm, nói đến cùng thì tất cả đều là lỗi của nó, nếu chủ nhân thật sự gặp nguy hiểm thì cho dù nó có chết trăm ngàn lần cũng khó có thể chuộc tội được.
"Long thần, này..."
Lão quản gia cau mày, vừa định khuyên bảo thì bị Vật nhỏ hung tợn ngắt lời: "Lão gia hỏa, câm miệng cho ta! Nếu chủ nhân ở Long tộc các ngươi gặp phải nguy hiểm gì, sớm muộn gì ta cũng sẽ san nơi này thành bình địa!"
Trên người Vật nhỏ tản mát ra một cổ uy áp cường đại, đó là áp bách thuộc về huyết mạch, sau khi nó dứt lời, tất cả những con rồng bao gồm Long hoàng ở bên trong đều phải cúi cái đầu cao quý xuống.
Cái gì Long tộc, lại có quan hệ gì với nó? Thiên hạ to lớn, không có bất kỳ kẻ nào hoặc vật gì có thể so với chủ nhân ở trong lòng nó.
Từ lần đầu gặp nhau ở Hỏa sơn, nó cũng đã nhận định nàng cùng sinh cùng tử, cuộc đời này sẽ không thay đổi, nếu ai muốn thương tổn chủ nhân nó, như vậy nó sẽ cùng bọn hắn không chết không ngừng!
Ngay lúc này, Thủy linh run rẩy một cái và bộc phát ra lực lượng cường đại. Trong lòng của tất cả con rồng đều cả kinh, lúc cho rằng nó lại làm khó dễ thì trên người nó lại phát ra rất nhiều lôi điện màu tím, Thủy linh lúc này, có lẽ là bởi vì lôi điện nên năng lượng bị tiêu hao rất nhiều.
"Thừa dịp hiện tại, lại kết trận lần nữa!" Hai mắt Long hoàng sáng lên và làm một cái thủ thế kết trận: "Không thể, chủ nhân làm sao bây giờ?" Trong lòng Vật nhỏ đột nhiên run lên, muốn nghĩ cách cứu viện Hạ Như Phong nhưng lại bị lão quản gia ngăn cản.
Tuy rằng thân là Long thần, nhưng ở trong này thì thực lực của nó là yếu nhất, mà khi chưa có tiêu hóa xong hoàn toàn thú tinh của Long thần thì tác dụng của uy áp cũng không được phát huy hết toàn bộ.
Cơ thể Long hoàng bỗng nhiên run lên, trầm mặc không nói, mắt xanh gắt gao nhìn chằm chằm Thủy linh và cắn chặt răng, cuối cùng hạ xuống một cái quyết định: "Kết trận!"
Hắn không thể mặc kệ tiếp nữa, nếu không, bị hủy diệt sẽ là khắp Nam Hải và toàn bộ Long tộc, trong mắt Vật nhỏ lộ ra tuyệt vọng thật sâu, cho dù nó cảm nhận được chủ nhân còn sống, nhưng nếu kết trận thì cả đời này nàng đều phải bị nhốt ở chỗ này.
"Rống!" Vật nhỏ phát ra tiếng gầm giận dữ, đuôi rồng vung về phía người lão quản gia đang ngăn ở phía trước người, trong mắt đỏ tràn ngập huyết quang: "Chết tiệt, đều cút ngay cho ta! Ai cũng không cho phép thương tổn chủ nhân của ta!"
Nhưng sức mạnh của nó lúc này không thể làm bất cứ điều gì, trận pháp vẫn thi triển thành công, Thủy linh lại bị nhốt ở trong trận... Toàn bộ cơ thể của Vật nhỏ đều cứng lại và đờ đẫn nhìn về phía Thủy linh, ngay cả rơi lệ cũng đã quên, dường như đã mất đi linh hồn.
"Long thần, thật có lỗi, vì Long tộc, ta không thể không làm như vậy." Long hoàng khẽ thở dài, nhìn thấy Long thần không có tức giận thì phân phó: "Thập đại trưởng lão, các ngươi dẫn Long thần trở về và phải chiếu cố ngài ấy thật tốt."
Trước khi rời đi, mắt xanh của Long hoàng nhìn về phía trung tâm trận pháp.
Cái nữ tử tuyệt sắc khuynh thành, trong trẻo nhưng lạnh lùng kia, thật sự cứ như vậy mà chết đi sao? Có lẽ vậy, với thực lực Thất giai nhất cấp của nàng, hoàn toàn không thể hoàn hảo không tổn hao gì ở dưới sự cắn nuốt của Thủy linh.
Không biết vì sao, hắn mơ hồ cảm thấy một trận mất mác và chán nản, có lẽ ưu tú như nàng, thật sự không nên cứ như vậy mà ngã xuống.
Chính mình đã sống hơn một nghìn năm, khi thực lực đạt tới Bát giai thì cũng rời khỏi Nam Hải, cũng đã từng có quan hệ qua lại với nhân loại, mà nhân loại này là một trong những người hắn đã gặp, người duy nhất, nguyện ý vì triệu hồi thú của mình mà trả giá bằng cả sinh mệnh.
Nhân loại ích kỷ tham lam, lại lạnh lùng vô tình, mà nàng cùng với những nhân loại bày, lại hình thành một sự tương phản rõ rệt.
"Thật sự hy vọng ngươi có thể sống sót, khi đó, ta sẽ thu hồi trận pháp và thả ngươi ra ngoài!" Thở dài thật sâu, Long hoàng thu hồi ánh mắt của mình, cũng không quay đầu lại mà rời đi.
Những người còn lại cũng lần lượt rút lui, thập đại trưởng lão trực tiếp khiêng thân thể cao lớn của Vật nhỏ lên và chạy ra bên ngoài Long tháp, sau đó cửa cực lớn của Long tháp từ từ bị đóng lại...
Thời gian như nước, năm tháng như thoi đưa.
Thời gian một năm rưỡi giống như như nước chảy chậm rãi trôi đi, không để lại dấu vết.
Thiếu niên ngồi ở trên một tảng đá cách Long tháp không xa, tay chống cằm, gương mặt non nớt nhỏ nhắn đầy ưu tư và phát ra một tiếng than nhẹ.
Thiếu niên này đại khái là mười ba mười bốn tuổi gì đó, mặc một thân y phục đỏ như lửa, giữa hai lông mày có điểm một cái dấu hiệu hỏa diễm, trong miệng nhai một cây Thủy thảo (rong biển hoặc bèo), hắn cầm Thủy thảo trong miệng, đôi mắt màu đỏ nhìn về phía Long tháp ở không xa và ai oán nói: "Chủ nhân, ta phải chờ đợi ngươi bao lâu? Mặc dù ta nguyện ý mỗi ngày ở lại nơi này chờ người, nhưng mà, ta thật sự rất nhớ ngươi."
Hắn, sau khi trải qua Long tộc bồi dưỡng thì Vật nhỏ đã thành công hóa thành người, nhưng mặc dù Long hoàng cam đoan với hắn, chỉ cần Hạ Như Phong có thể bình an rời khỏi cơ thể của Thủy linh, hắn sẽ thu hồi trận pháp thả nàng rời khỏi, Vật nhỏ vẫn rất bất mãn đối với những con rồng này như cũ.
Mỗi ngày trừ bỏ tu luyện, chính là ở trong này yên tĩnh chờ đợi.
Bởi vì cửa Long tháp bị đóng lại, với sức mạnh của nó thì không có cách nào đi vào bên trong, nếu không thì hắn đã sớm xông vào.
"Chủ nhân, ta rất nhớ ngươi, ngươi nhanh một chút xuất hiện đi, còn có các đồng bạn..." Vật nhỏ dẩu đôi môi mọng lên, ánh mắt sâu xa nhìn Long tháp: "Hơn nữa, hiện tại ta trở nên nhỏ bé rất nhiều, thực lực cũng không kém gì Tiểu Bạch, vị trí ôm ấp trong lòng của chủ nhân ta nhất định phải đoạt lại, sau khi để cho tên Tiểu Bạch kia đến đây thì lại tranh giành chủ nhân với ta."
Một năm rưỡi này, Long tộc vì bồi dưỡng hắn, cơ bản là đã đưa ra vô số bảo vật trân quý mới làm cho hắn có được thực lực như thế.
Cũng chỉ có Long tộc mới có thể tài đại khí thô (giàu có, xa xỉ) như vậy, bảo vật thăng cấp mà bọn họ lấy ta thấp nhất cũng là thú tinh Thất giai cửu cấp đỉnh phong, dưới sự tiêu hao này của bọn họ, nếu ti vi Vật nhỏ còn không có tăng lên nhanh chóng thì đó mới là việc lạ.
Huống chi, sau khi hắn cắn nuốt xong thú tinh của Long thần thì đạt được một phần năng lượng của Long thần, thế cho nên tốc độ tiêu hóa bất cứ bảo vật gì cũng cực nhanh.
"Ầm ầm!"
Trong giây lát, bên trong Long tháp vang lên một tiếng nổ mạnh.
Vật nhỏ vội vàng nhảy dựng lên, cảm nhận được cổ khí tức quen thuộc kia, gương mặt non nớt nhỏ nhắn kia nở nụ cười, cả người cũng không kìm được mà kích động lên.
Đợi bên trong tháp yên lặng thì bóng dáng Hạ Như Phong xuất hiện ở trung tâm trận pháp, về phần Thủy linh, thì dưới sự trợ giúp của triệu hồi thư nên bị nàng cắn nuốt, mà sau khi Hạ Như Phong cắn nuốt xong Thủy linh, thực lực đột nhiên tăng mạnh và đột phá đến Linh tôn ngũ cấp.
Càng lên cao, đột phá càng khó khăn, nhưng bởi vì lực lượng của Thủy linh quá mức khổng lồ, Hạ Như Phong vẫn hoàn toàn đột phá ngũ cấp.
"Trận pháp?" Hạ Như Phong nhìn rõ ràng tình thế trước mắt, sửng sốt một chút, ngón tay điểm nhẹ ở không trung và hét lớn: "Tuyết cầu!"
Triệu hồi thư chợt lóe lên ánh sáng trắng, thân thể tròn vo của Tuyết cầu mới hạ xuống, chớp đôi mắt to mọng nước kia và dùng đầu cọ cọ chân Hạ Như Phong.
"Tuyết cầu, trận pháp này dựa vào ngươi ngươi rồi."
Tuyết cầu chớp chớp hai mắt, tầm mắt đảo qua trận pháp trước mặt, tùy ý thay đổi kết cấu của trận pháp, trận pháp này lại dễ dàng bị phá bỏ như vậy.
"Tuyết cầu, làm rất tốt." Hạ Như Phong ôm thân thể mềm mại của Tuyết cầu lên, sờ đầu nó, khóe miệng giơ lên một chút nụ cười dịu dàng.
Nghe được Hạ Như Phong khích lệ, trong mắt Tuyết cầu đầy vui mừng, lại dùng cái đầu mềm nhũn cọ cọ nàng, bày tỏ vui vẻ của mình.
Phá giải trận pháp, Hạ Như Phong bước đi về phía bên ngoài Long tháp, bởi vì cánh cửa cực lớn của Long tháp đang đóng chặt, rơi vào đường cùng, Hạ Như Phong đành phải phá hủy.
"Ầm ầm!"
Tiếng vang thật lớn truyền vào trong cung điện, tất cả mọi người đều cả kinh suýt chút nữa nhảy dựng lên.
"Chẳng lẽ Thủy linh lại bắt đầu nháo động rồi sao?" Long hoàng nhướng mày và đứng lên, gương mặt tuấn mỹ hàm chứa một chút sầu lo: "Lão quản gia, đi, chúng ta đi nhìn thừ Thủy linh nó lại làm cái quỷ gì? Vì sao luôn luôn không thể nào an bình?"
Mới một năm rưỡi mà trận pháp cũng sắp mất đi hiệu lực rồi sao? Khi nào mà lực lượng Thủy linh lại trở nên cường hãn như vậy rồi.
Lão quản gia gật đầu, cũng không nói gì mà đi theo phía sau Long hoàng.
Một năm rưỡi nay, lão quản gia rõ ràng cảm nhận được tiếc nuối trong lòng của Long hoàng, người nữ tử kia có sức quyến rũ không người địch nổi, ngay cả Long Hoàng cũng không tự chủ được mà bị nàng hấp dẫn.
Lão quản gia từ trước đến nay đều khinh thường kẻ yếu, cho nên lúc đầu hắn đối Hạ Như Phong không có vẻ mặt hoà nhã, chỉ là một năm rưỡi trước, dũng khí của nàng khi phấn đấu quên mình vì triệu hồi thú của mình, vẫn còn làm cho hắn lâm vào rung động. Long tộc vẫn là chủng tộc tôn trọng cường giả, nhưng có khi, vì phần khí phách xả thân kia cũng sẽ làm cho bọn hô cảm động.
Huống chi nàng cứu chính là Long thần của Long tộc bọn họ, ơn này lớn hơn trời, một đời đều không có cách nào trả lại.
Nhưng mà vì an nguy của toàn bộ Long tộc, bọn họ lại lưu lại một mình nàng tại phiến địa phương kia.
Hạ Như Phong mới vừa đi ra Long tháp, đối diện nhào tới một bóng dáng màu đỏ, bất ngờ không kịp đề phòng bị bổ nhào một cái vào trong lòng, cúi đầu nhìn gương mặt trẻ con xa lạ kia ở trong lòng, Hạ Như Phong nhíu nhíu mày, trực tiếp một chưởng đánh bay thiếu niên trong lòng ra ngoài.
"Ầm!"
Thiếu niên bị quăng ngã bốn chân chổng lên trời, sau đó đứng lên, ai oán nhìn Hạ Như Phong: "Chủ nhân bất công, vì sao Tiểu Bạch có thể ôm chủ nhân, ta lại không thể."
Giọng nói non nớt quen thuộc, ngay lập tức làm cho Hạ Như Phong sửng sốt, sau đó lại cảm nhận được một sợi dây liên kết kia trong linh hồn, lúc này không dám tin nói: "Vật nhỏ, ngươi hóa hình rồi hả? Mới một năm rưỡi mà thôi, ngươi đột phá đến Thất giai rồi hả?"
Vật nhỏ dẩu môi mọng lên, gật gật đầu, ánh mắt sâu xa nhìn chằm chằm Hạ Như Phong.
Ngay lúc này, Long hoàng dẫn theo Long tộc bước nhanh đi tới bên này, khi nhìn thấy Hạ Như Phong thì tất cả mọi người đều là ngây ngẩn cả người.
"Ngươi... Cuối cùng đi ra rồi sao?" Cơ thể Long hoàng run lên, mắt xanh kinh ngạc nhìn về phía Hạ Như Phong: "Như vậy Thủy..."
"Đã bị ta cắn nuốt rồi." Hạ Như Phong giang hai tay và mỉm cười, nàng cũng không có vì vậy mà cảm thấy có lỗi, bởi vì Long tộc cũng không hề muốn Thủy linh tồn tại.
Quả nhiên, sau khi nghe lời nói của nàng, tất cả mọi người ở đây đều theo bản năng nhẹ nhàng thở ra.
"Chủ nhân, đừng để ý người xấu, hắn lúc trước thấy chết mà không cứu, còn thi triển trận pháp vây ngươi ở bên trong: " Vật nhỏ hung hăng trừng mắt nhìn Long hoàng, bĩu môi bất mãn nói.
Trên gương mặt anh tuấn của Long hoàng hiện ra một chút xấu hổ, thở dài: "Thật có lỗi, lúc trước, vì an nguy của Long tộc ta không thể không làm như vậy, nếu để cho Thủy linh thoát khỏi nơi này, sẽ mang lại nguy cơ thật lớn cho Nam Hải."
Hạ Như Phong nhún vai, có chút không để ý cười: "Ngươi không cần giải thích, nếu không phải trận pháp kia làm suy yếu lực lượng của Thủy linh, ta chỉ sợ cũng không có dễ dàng thu phục nó như vậy."
"Tuy là như vậy, nhưng ta vẫn cảm thấy rất có lỗi, vì để bày tỏ lời xin lỗi của ta, bảo bối của Long tộc tùy ý ngươi lựa chọn."
Hai mắt Hạ Như Phong sáng lên, trong bảo khố của Long tộc, nói không chừng thật sự có thể tìm được dược liệu mình cần.
"Vậy thì làm phiền." Khóe miệng Hạ Như Phong nhếch lên, thản nhiên nói.
"Quản gia, ngươi cùng với nàng đi bảo khố chọn lựa bảo vật." Long hoàng ôn hòa cười, xoay người đối với lão quản gia nói.
Lão quản gia cũng không có cử động, ánh mắt lườm Vật nhỏ một cái, yếu ớt nói một câu: "Bẩm báo bệ hạ, bảo khố... Tất cả đều bị Long thần bệ hạ mang đi rồi."
"A, mang đi thì cứ mang đi thôi, dù sao những thứ này đều là thuộc về hắn." Tuy là rất đau lòng nhưng Long hoàng vẫn là vẻ mặt thờ ơ nói.
Bảo khố Long tộc là được Long tộc sưu tập từ vạn năm, lại bị nó mang đi toàn bộ rồi? Hắn có thể không đau lòng sao? Nhưng đối phương lại là Long thần, những thứ này vốn là nên giao cho nó, nó đem bảo khố mang đi, hắn có thể nói hắn cái gì?
"Này, ta nói bộ dáng các ngươi như thế này là làm sao? Dù sao những dược liệu ở trong đó Long tộc các ngươi lại không dùng được, không bằng giao cho chủ nhân của ta làm thù lao, cùng lắm thì ta để cho chủ nhân giúp các ngươi luyện chế Hóa Hình đan, các ngươi không phải đang cần Hóa hình đan sao?" Vật nhỏ khinh bỉ liếc nhìn đám rồng kia và khinh thường nói.
"Cái gì?" Trong lòng mọi con rồng đột nhiên cả kinh, ánh mắt đờ đẫn nhìn về phía Hạ Như Phong." Chẳng lẽ, nàng còn là một Luyện dược sư Thất phẩm sao?"
"Không đúng, chủ nhân của ta chính là Luyện dược sư Bát phẩm." Vật nhỏ nhíu nhíu mày, sửa lại lời nói của bọn họ.
Luyện dược sư Bát phẩm? Thoạt nhìn tuổi của nàng cũng không lớn, vậy mà lại là một Luyện dược sư Bát phẩm? Điều này sao có thể? Nhưng mà lời nói của Long thần, bọn họ không thể nào không...
Mà khi Hạ Như Phong vì Long tộc luyện dược, gia tộc Bạch Hổ lại phát sinh nguy cơ trước nay chưa từng có... Bên trong đại sảnh, tộc trưởng và các vị trưởng lão của gia tộc tứ thú đang tề tựu, lông mày của bọn họ đều nhíu chặt, vẻ mặt đặc biệt nghiêm túc.
"Đại trưởng lão gia tộc Bạch Hổ, các ngươi xác định nàng là nhân vật trong truyền thuyết, hơn nữa sẽ trở về sao?" Tộc trưởng gia tộc Chu Tước lên tiếng châm chọc, trong mắt hiện lên một chút khinh thường: "Nói không chừng, nàng hoàn toàn không phải là người nọ, hơn nữa cũng sẽ không trở lại."
Nghe vậy, người của gia tộc Bạch Hổ nhất thời biến sắc.
Qua nhiều năm như vậy, gia tộc tứ thú sớm đã bằng mặt không bằng lòng, nếu không phải nguy cơ lần này có liên quan đến sự tồn vong của gia tộc tứ thú, chỉ sợ cũng sẽ không tụ tập lại cùng nhau."Ta tin tưởng, tiểu nha đầu kia nhất định sẽ trở về." Nhị trưởng lão nắm chặt nắm đấm, sắc mặt xanh mét trả lời: "Hơn nữa, nàng đã gặp qua lão tổ tông, tất nhiên chính là người nọ."
"Hừ, ai biết có phải là gia tộc Bạch Hổ các ngươi nói bừa hay không? Hiện tại cũng đã gần hai năm, lại vẫn chưa có đến đây để thực hiện lời hứa, theo ta, nàng hoàn toàn sẽ không trở lại."
Nhị trưởng lão gắt gao nắm chặt nắm đấm, nhưng lúc này, lời giải thích của hắn có vẻ rất yếu nên cũng sẽ không tranh luận với bọn họ.
Ánh mắt nhìn về phía bầu trời trong xanh ngoài cửa sổ, Nhị trưởng lão thở dài, trong lòng thì thầm nói: "Nha đầu, ngươi nhất định phải trở về, ta tin tưởng ngươi sẽ đến để thực hiện lời hứa của hai năm trước..."
← Ch. 272 | Ch. 274 → |