Rời khỏi
← Ch.255 | Ch.257 → |
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Giọng nói kia như tiếng sấm nổ ầm ầm, làm đầu óc của tất cả mọi người đều hoang mang trong thời gian ngắn.
Nam tử kiêu ngạo và tộc thú Bạch Hổ của hắn đồng thời thu công kích trong tay lại, kinh ngạc nhìn về phía bóng trắng đứng trôi nổi ở trên hư không kia.
"Trưởng lão?" Nam tử kiêu ngạo nhướng mày, ôm quyền nói: "Vì sao không cho chúng ta giết người và nhóm thú này?"
"Bạch Nhiên, các ngươi đi xuống trước đi! Nhớ kỹ, tộc thú của tộc Bạch Hổ, đều không được phép vô lễ với vị cô nương này, nếu không xử lý theo tộc quy." Lão giả vuốt chòm râu, trên người tỏa ra một cỗ uy nghiêm khí phách, không để cho người khác từ chối.
Trong mắt Bạch Nhiên xẹt qua kinh ngạc, cho dù không hiểu hành động của lão giả, nhưng vẫn ôm nắm đấm, dẫn theo chúng thú lui ra.
"Tiểu nha đầu, ngươi là một luyện dược sư thất phẩm sao?" Lão giả mỉm cười nhìn về phía Hạ Như Phong, ánh mắt kia như là một con sói đói, gặp phải thực vật đã lâu không gặp, muốn bổ nhào lên một ngụm nuốt sạch.
Hạ Như Phong lạnh nhạt nhìn ông ta một cái, khẽ mở miệng, giọng nói lạnh lùng: "Đúng, vậy thì sao?"
"Nha đầu, ngươi tuổi còn nhỏ mà tính khí lại rất lớn, ha ha." Lão giả cười gượng hai tiếng, ông cũng biết, hành động của mình làm cho nữ tử này có ác cảm với mình.
Cái này gọi là tự làm tự chịu sao? Ông cũng không ngờ rằng, cuối cùng ông lại cầu xin bị xem thường trên người nhân loại.
"Như vậy đi, ngươi giúp chúng ta luyện chế Hóa Hình Đan, bảo bối của bộ tộc Bạch Hổ chúng ta, sẽ để ngươi chọn lựa, thế nào?"
"Chủ nhân, bây giờ có thể bộ tộc Bạch Hổ không có bảo vật trân quý gì." Hồ Lão Đại nhìn lão giả một cái, tiến đến bên tai Hạ Như Phong, nhỏ giọng nói một câu.
Trước kia hắn nhìn thấy người của tộc Bạch Hổ đều đi đường vòng, bây giờ có chủ nhân, tự nhiên có thể đi ngang.
Cho dù chủ nhân không đánh lại bộ tộc Bạch Hổ, nhưng lão nhân này cầu đến trên đầu, không bóc lột một chút, chẳng phải sẽ không thoải mái sao?
Khuôn mặt của lão giả đỏ lên, quả thật, bảo vật của bộ tộc Bạch Hổ đều bị đám Hỏa Xà giảo hoạt kia cướp mất, còn lại cũng chỉ là chút vật bé nhỏ không đáng kể.
"Như Phong, bộ tộc Bạch Hổ có một quyển thánh thư, ngươi hỏi ông ta đòi đi."
Bỗng nhiên, trong linh hồn Hạ Như Phong truyền đến tiếng của Bạch Thụy, nàng khẽ sửng sốt, đôi mắt đen xẹt qua kinh ngạc, ngẩng đầu lên, mặt quay về phía lão giả, nói: "Ta muốn gặp Tiểu Bạch trước."
Vừa dứt lời, một bóng dáng màu trắng từ trên trời bay xuống.
"Mỹ nhân tỷ tỷ..."
Tiểu thiếu niên mở hai tay ra xông về phía Hạ Như Phong, khuôn mặt có vẻ ngây thơ của hắn nở nụ cười sáng chói.
Lúc trông thấy Tiểu Bạch xuất hiện, lãnh ý trên khuôn mặt Hạ Như Phong đều rút đi, trở nên đặc biệt nhu hòa, cũng mở hai tay ra, đỡ được Tiểu Bạch đang bay về phía nàng.
Bàn tay xoa đầu tiểu thiếu niên trong lòng, khóe miệng của nàng nở nụ cười dịu dàng: "Tiểu Bạch, ngươi có khỏe không? Bọn họ có tổn thương ngươi hay không?"
Nâng đầu nhỏ lên, khuôn mặt đáng yêu của Tiểu Bạch ở dưới ánh sáng mặt trời, lóe ra tia sáng chói mắt.
"Mỹ nhân tỷ tỷ, bọn họ đối xử với ta rất tốt, chỉ là không cho ta đi tìm ngươi." Tiểu Bạch chu môi, hung hăng nhìn lão giả bên cạnh.
Đều tại lão giả chết tiệt này, bằng không sao hắn lại tách ra với mỹ nhân tỷ tỷ, còn để mỹ nhân tỷ tỷ mạo hiểm vì hắn?
"Ngươi đã không có việc gì thì ta an tâm rồi." Hạ Như Phong khẽ thở ra, nhướng mày, ánh mắt mới nhìn về phía lão giả: "Nghe nói, bộ tộc Bạch Hổ các ngươi có một quyển thánh thư, nếu dùng để làm thù lao, ta sẽ giúp các ngươi luyện chế đan dược."
Thánh thư gần với Triệu Hồi Thư tuyệt phẩm, không biết Bạch Thụy muốn cái này là có tác dụng gì?
"Cái gì?" Lão giả đột nhiên cả kinh, vội vàng lắc đầu, phủ nhận nói: "Không, bộ tộc Bạch Hổ chúng ta không có loại vật này, ngươi nhất định là lầm rồi."
Nói xong, lau mồ hôi trên mặt, ông thật là không hiểu, sao nữ tử này lại biết bộ tộc Bạch Hổ có vật này?
Không thể, vạn lần không thể giao thánh thư cho nàng, đúng là lão tổ tông để lại vật này, nên có ý nghĩa trọng đại với bộ tộc Bạch Hổ.
"Vậy ta đây lực bất tòng tâm, Tiểu Bạch, chúng ta đi thôi!" Hạ Như Phong nhún vai, dắt tay Tiểu Bạch, xoay người muốn rời khỏi bộ tộc Bạch Hổ.
Lão giả nôn nóng đến đầu đổ đầy mồ hôi hột, ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Tiểu Bạch, nhưng mà Tiểu Bạch lại trực tiếp không nhìn ông.
Haiz, như thế nào cho phải? Bởi vì Linh Thú trong bộ tộc Bạch Hổ hóa người dần giảm bớt, nên mới không bằng bộ tộc Hỏa Xà, nếu như để cho thú lục giai đều hóa thành hình người, bốn tộc liên thủ, là có thể tiêu diệt tộc Hỏa Xà.
Cho nên, nàng là cơ hội duy nhất của bọn họ...
"Chờ một chút." Ngay ở lúc lão giả tràn đầy lo lắng, bỗng nhiên một giọng nói lạnh nhạt từ phía sau truyền đến.
Nghe thấy giọng nói, thân thể của lão giả run rẩy một chút, rất nhanh xoay người lại, lúc nhìn thấy người đang đi đến đây, đôi mắt hiện đầy vui sướng, kêu: "Đại ca, sao ngươi đã từ bế quan đi ra rồi?"
Đại trưởng lão hơi cười, cũng không trả lời câu hỏi của ông, ánh mắt nhìn về phía Hạ Như Phong: "Ngươi muốn thánh thư, vậy thì tự mình đi lấy đi, nó ngay ở trong bí cảnh của bộ tộc Bạch Hổ ta."
"Đại ca..." Lão giả trừng lớn hai mắt, hiển nhiên không ngờ rằng, đại trưởng lão sẽ làm ra quyết định như thế.
"Ngươi dẫn nàng vào bí cảnh đi." Đại trưởng lão phân phó với người phía sau một tiếng, quay đầu lại, tiếp tục nói: "Tam trưởng lão sẽ ở đó chờ ngươi, ngươi đi theo hắn là được."
Hạ Như Phong nhìn đại trưởng lão một cái, gật đầu.
Nàng có Phong Tà đại lục, cũng không sợ đại trưởng lão có mánh khóe, tự nhiên cũng không sợ hãi.
"Đại ca, vì sao để cho nàng vào bí cảnh." Lão giả nhíu mày, hắn thật sự là không thể hiểu hành động của đại trưởng lão.
"Nhị đệ, ngươi quên rồi sao, ở trong một số gia tộc Linh Thú, từng lưu truyền một đồn đãi?" Ánh mắt nhìn bóng dáng của Hạ Như Phong đã đi xa, đại trưởng lão lạnh nhạt cười, hai tay đặt sau lưng, thái độ nghiêm túc.
"Ngươi nói là đồn đãi, tứ thú thần phục, Long thần nguyện trung thành kia sao?"
"Đúng vậy, trong tộc của ta có tộc thú nguyện trung thành với nàng, lại là một tộc thú vị thành niên, người bên cạnh nàng lại không thiếu thực lực xuất chúng, ngươi có chú ý đến Hỏa Long kia hay không? Nếu như không đoán sai, hẳn đó là Long thần trong lời đồn!"
"Này, điều này sao có thể, sao người trong lời đồn có thể thật sự xuất hiện?" Nhị trưởng lão cứng lưỡi trừng lớn hai mắt, có lẽ là bị lời nói của đại trưởng lão hăm dọa.
"Cho nên ta mới để cho nàng vào bí cảnh, nếu nàng thật sự là người đó, có thể đến chạm trán với lão tổ tông, chúng ta có thể biết được, rốt cuộc nàng có phải là người nọ có thể dẫn dắt gia tộc tứ thú đi đến cường thịnh hay không."
Đại trưởng lão nhìn bóng dáng Hạ Như Phong biến mất, khẽ thở dài, thu ánh mắt lại, giọng nói lạnh nhạt ẩn hiện: "Nhị đệ, chuyện này với gia tộc tứ thú mà nói, rất quan trọng, bởi vậy, tuyệt đối không thể có sai lầm gì."
Nghe vậy, Nhị trưởng lão tiếp tục trầm mặc.
Ông biết lời của đại ca nói có lý, huống chi, nữ tử này rõ ràng rất biến thái, cũng nói không chừng thật sự là người nọ.
Lúc này, trong bí cảnh, đập vào trong mắt là một mảnh hoang vu, như là chiến trường vừa trải qua một trận chiến, tràn đầy cát khói, người đều bị sặc vì bụi đất trong không khí.
"Nơi này chính là bí cảnh của bộ tộc Bạch Hổ?" Tiểu Bạch chớp hai mắt, vuốt cằm suy nghĩ xuất thần: "Chẳng lẽ Bạch Hổ bộ tộc nghèo đến loại tình trạng này? Ngay cả tạo ra một bí cảnh có phong cảnh đẹp tư bản cũng không thể?"
Hạ Như Phong nghiễm nhiên bật cười, đưa tay xoa đầu Tiểu Bạch, sau đó bắt đầu đánh giá cảnh sắc xung quanh.
"Ha ha, tiểu tử kia, nơi này cũng không phải là vì bộ tộc Bạch Hổ nghèo mới tạo thành như thế, nơi này là bắt chước chiến trường thời đại viễn cổ."
Trong hư không, một giọng nói hư vô mờ mịt còn hữu khí vô lực bỗng nhiên vang lên.
Ngẩng đầu lên đã thấy một lão giả râu hoa râm, tuổi già sức yếu từ từ hiện ra thân thể, dáng vẻ của ông già dặn, thân thể lay động, nhưng hai tròng mắt lại trong suốt dị thường.
"Ngươi là ai?" Tiểu Bạch chu môi, hai tay chống nạnh nhìn lão giả: "Chỉ biết tên kia không có ý tốt, lại ở trong này che dấu cao thủ."
Tuy dáng vẻ của lão giả rất nhanh sẽ biến mất, nhưng Tiểu Bạch rõ ràng cảm nhận được, lão giả này không bình thường.
"Tiểu tử kia, ngươi hiểu lầm rồi, ta chỉ là một ảo ảnh mà thôi, không tổn thương được các ngươi." Lão giả chân thành cười, ánh mắt không khỏi nhìn về phía Hạ Như Phong, bên trong lộ ra một tia hoài niệm sâu sắc.
Như là thông qua nàng, nhìn đến một con người khác.
"Ta ở trong này đợi ngươi rất lâu, tính từng ngày, cũng là lúc ngươi đã đến..."
"Ngươi biết ta?" Hạ Như Phong thu tâm thần lại, ngay cả chưa cảm thấy ác ý từ trên người lão giả, nàng vẫn không dễ dàng hạ xuống phòng bị đầy người.
Lão giả cười, giọng nói như ẩn như hiện lại vang lên: "Ta biết phụ thân của ngươi."
"Bạch Thần?"Trong lòng đột nhiên ngẩn ra, Hạ Như Phong kinh ngạc nâng hai mắt lên, nhíu mày: "Ngươi cũng là cường giả của thời đại viễn cổ?"
"Bộ tộc chúng ta Bạch Hổ từng nguyện trung thành một người, chính là Bạch Thần đại nhân."
Nâng đầu lên, nhìn về phía chân trời mờ mịt khôn cùng, ánh mắt lão giả xa xăm mà lâu dài, có lẽ là lại nhớ đến nam tử tựa như thiên thần, bễ nghễ thiên hạ, khí phách cuồng ngạo kia.
Nam tử như vậy, nhất định giỏi hơn chúng sinh.
"Mệnh lệnh của Bạch Thần đại nhân, là để cho chúng ta ở nhiều năm sau, nguyện trung thành nữ nhi của hắn, cho nên ta luôn chờ ngươi ở đây..."
Thu ánh mắt ại, ánh mắt lão giả chứa ý cười, phóng đến trên người Hạ Như Phong.
"Phụ thân ông ấy..." Hạ Như Phong mấp máy môi, chỉ cảm thấy một dòng nước ấm tràn đầy trong lòng.
Bạch Thần rõ ràng là cường giả của thời đại viễn cổ, thời gian cách xa nàng nhiều vạn năm, nhưng ông lại an bài nhiều như vậy cho nàng.
Sao nàng có thể không cảm động?
Có lẽ có được một phụ thân như vậy, thật sự là chuyện may mắn nhất cả đời này của nàng.
"Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ tu luyện Nghịch Thiên Quyết đến tầng cuối cùng, đưa ngươi từ bên kia quay về đây." Nắm chặt nắm đấm, Hạ Như Phong nhìn lên trời không, trong lòng thầm hứa hẹn.
Phục hồi tinh thần lại, khuôn mặt của Hạ Như Phong hơi nhu hòa, không còn cảnh giác và lãnh ý như lúc đầu.
"Ngươi không hổ là nữ nhi của Bạch Thần đại nhân, tuổi trẻ đã đạt được thực lực như thế, nếu như Bạch Thần đại nhân biết được, không biết vui mừng cỡ nào."Lão giả than nhẹ một tiếng, khẽ cười nói: "Nhưng thực lực của ngươi vẫn không đủ, bây giờ ta sẽ trợ ngươi đột phá! Ngươi có thể hoàn toàn yên tâm, hỗ trợ của ta sẽ không sinh ra ảnh hưởng với căn cơ của ngươi, căn cơ của ngươi hùng hậu như vậy, ta cũng sẽ không nhẫn tâm đi tổn hại."
Hạ Như Phong ngẩng đầu lên, thản nhiên gật đầu.
Nếu là thuộc hạ của Bạch Thần, nàng tin tưởng ông sẽ không hại mình.
Lão giả lạnh nhạt cười, nâng cánh tay vô lực lên, ngón tay nhăn nheo đặt ở mi tâm Hạ Như Phong một cái, Hạ Như Phong đã cảm giác được một lực lượng cường đại dũng mãnh nhập vào trong đầu, trong nháy mắt đầu bị đau đớn một chút.
"Tốt lắm, ngươi hãy tiêu hóa lực lượng ta cho ngươi, đại khái có thể đột phá thậ đến Linh Quân cửu cấp." Dứt lời, ánh mắt lão giả nhìn về phía Tiểu Bạch, hơi cười "Tiểu tử kia, huyết mạch của ngươi rất tinh khiết, nàng tiêu hóa cần một đoạn thời gian, thừa dịp mấy ngày này ta chỉ đạo ngươi một chút, huyết mạch tinh khiết như vậy cũng không thể lãng phí!"
Tiểu Bạch chớp mắt, sau khi nhìn mắt Hạ Như Phong, mới gật đầu đáp ứng yêu cầu của lão giả.
Thời gian hai tháng lặng lẽ trôi qua.
Hạ Như Phong vừa tiêu hóa, đó là bất tri bất giác trôi qua hai tháng.
"Ầm ầm!"
Bầu trời âm u khôn cùng, linh khí như lốc xoáy lớn xoay quanh ở trên đầu nữ tử, bởi vì khí thế lúc đột phá cường đại, quanh người của nàng hình thành một gió lốc nhỏ.
Lão giả dừng động tác lại, ngửa đầu nhìn bầu trời không xa này, u buồn thở dài: "Nàng đã thành công đột phá đến cửu cấp, ta cũng phải rời khỏi đây thôi."
"Lão tổ tông, ngươi muốn đi sao?" Tiểu Bạch không tha kéo tay áo lão giả lại, hai tháng ở chung, nó sớm xem lão giả hiền lành này là gia gia.
Nghe thấy ông muốn rời khỏi đây, Tiểu Bạch không biết vì sao lại cảm nhận được, chỉ sợ từ biệt này sẽ không có ngày gặp lại.
"Mục đích của ta là vì nàng, sau khi nàng đột phá, ta cũng nên biến mất." Lão giả từ ái xoa đầu nhỏ của Tiểu Bạch, khóe môi cong lên một nụ cười thân thiện: "Tiểu tử kia, bản thể của ta cũng không ở trong này, ta vẫn là tùy tùng của Bạch Thần đại nhân, nếu như một ngày kia các ngươi có thể đến thời đại viễn cổ, nhìn thấy đại nhân, chúng ta còn có một ngày gặp lại."
Tiểu Bạch cắn môi, trầm mặc không lên tiếng, hai mắt nhưng không khỏi lóe ra tia sáng sáng bóng.
"Tiểu tử kia, ngươi nhất định phải bảo vệ tốt an toàn của nàng, đây là nhiệm vụ của bộ tộc Bạch Hổ chúng ta."
"Lão tổ tông, không cần ngươi nói, mỹ nhân tỷ tỷ rất quan trọng với ta, cho dù liều cái mạng này, ta cũng sẽ bảo vệ an toàn cho nàng." Ngẩng đầu lên, khuôn mặt đáng yêu có vẻ trẻ con của Tiểu Bạch chứa một chút kiên định.
Đúng lúc này, Hạ Như Phong đã đi tới, nàng nhìn lão giả, thật lâu sau, mới nói: "Ngươi yên tâm rời khỏi đi, bộ tộc Bạch Hổ là thuộc hạ của phụ thân ta, như vậy, ta sẽ không nhìn bọn họ bị hủy diệt."
Lúc đầu, cường giả tộc Bạch Hổ bắt buộc Tiểu Bạch rời khỏi nàng, để cho nàng không có hảo cảm gì với bộ tộc Bạch Hổ. Nhưng mà bộ tộc Bạch Hổ từng nguyện trung thành Bạch Thần, lão tổ tông lại giúp nàng sinh ra đột phá, cho dù thế nào nàng cũng không thể ngồi không nhìn bộ tộc Bạch Hổ bị hủy diệt.
"Ta tin ngươi, đây là thánh thư, chắc tên Bạch Thụy kia đều nói cho ngươi? Thánh thư nên thuộc về ngươi, cầm đi!"
Lão giả vươn cánh tay ra, trong tay của ông là một quyển triệu hồi thư tỏa ra màu trắng thánh quang đập vào trong mắt.
Hạ Như Phong nhận lấy thánh thư, để vào trong giới chỉ Vô Tận Không Gian, mà sau khi lão giả giao thánh thư cho nàng, bóng dáng dần hóa thành hư vô, tiêu tán ở trong không khí.
Bàn tay đặt ở trên vai Tiểu Bạch, Hạ Như Phong dịu dàng cười, giọng nói chứa một chút kiên định " Tiểu Bạch, ta tin tưởng, chúng ta còn có một ngày gặp lại, ngươi không cần quá đau buồn."
"Ừ, ta đã biết, mỹ nhân tỷ tỷ, ta nhất định có thể gặp lại lão tổ tông, cho nên ta sẽ không buồn." Tiểu Bạch quay đầu lại, nở một nụ cười đáng yêu, kéo tay Hạ Như Phong lại, nói: "Mỹ nhân tỷ tỷ, chúng ta đi thôi! Rời khỏi lâu như vậy, chắc là người của gia tộc Bắc Ảnh chờ sốt ruột lắm."
Sau khi hai người ở rời khỏi bí cảnh, tất cả chín trưởng lão của bộ tộc Bạch Hổ đều tụ tập lại đây.
Bọn họ cảm nhận được hơi thở trên người hai người, đều rất sửng sốt, cuối cùng vẫn là đại trưởng lão mở miệng hỏi trước: "Các ngươi đã gặp được lão tổ tông?"
"Đúng." Hạ Như Phong lạnh nhạt gật đầu, phản ứng của những người đó ở trong dự kiến của nàng.
"Chẳng lẽ, ngươi thật sự là người trong đồn đãi sao?" Tâm tư của Đại trưởng lão xoay trăm vòng, phát ra một tiếng thở dài thật mạnh: "Đợi nhiều năm như vậy, không ngờ rằng, cuối cùng cũng xuất hiện."
"Ta biết các ngươi cần Hóa Hình Đan, chỉ là bây giờ ta muốn đến Nam vực tham gia giao dịch hội, không có thời gian giúp các ngươi luyện chế, những Hóa Hình Đan này các ngươi dùng trước, chờ sau khi ta xử lý xong mọi chuyện, ta sẽ trở về giúp các ngươi vượt qua cửa ải khó khăn."
Hạ Như Phong vung cánh tay lên, đưa bình ngọc trong tay cho đại trưởng lão, cũng không chờ bọn họ phản ứng lại, trực tiếp kéo Tiểu Bạch lại chạy đi.
Cách ngày Nam vực giao dịch hội đã sắp đến gần, nàng không có bao nhiêu thời gian lãng phí vào lúc này.
Trong linh thú sơn mạch, nam tử tuấn mỹ ạnh ùng tay cầm trường kiếm, khoanh hai tay, lưng dựa vào thân cây, khuôn mặt không có cảm xúc, vẻ mặt hiện vẻ lạnh lùng khiến người không rét mà lạnh.
Bạch y khẽ bay, nam tử hơi nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía bầu trời không xa.
Đã hơn hai tháng, vì sao nàng còn chưa trở về?
"A, ngươi là Bắc Ảnh Băng của Bắc Ảnh gia tộc? Sao khéo ở trong này gặp phải ngươi như vậy."
Bỗng nhiên truyền đến một giọng nói không khỏi làm Bắc Ảnh Băng nhướng mày, cúi mắt nhìn thiếu niên phía trước mặt, suy tư trong giây lát, cũng không nhớ ra đối phương là ai, nên trực tiếp bỏ qua.
"Muội muội, muội mau đến đây, không phải muội sùng bái Bắc Ảnh nhị thiếu nhất sao?" Mặt của thiếu niên hiện vẻ vui sướng, vẫy tay với thiếu nữ phía sau, gọi.
Thiếu nữ cũng rất ngoài ý muốn ở trong này thấy Bắc Ảnh Băng, thẹn thùng nhìn hắn, cúi đầu đi đến bên cạnh thiếu niên.
"Bắc Ảnh nhị thiếu gia, ngươi còn nhớ ta không? Ta là Quan gia Quan Tuấn Nhiên, vị này là muội muội của ta, QUAN Vũ Hân, trước đây chúng ta đã gặp mặt nhau." Thiếu niên có vẻ rất là kích động, căn bản không có để ý mặt lạnh của Bắc Ảnh Băng.
Từ đầu đến cuối Bắc Ảnh Băng cũng không quan tâm bọn họ, trên người có một luồng lạnh lùng ngăn cách người ra nghìn dặm.
Trong giây lát, một bóng dáng đỏ đập vào mắt mắt, Bắc Ảnh Băng khẽ thở ra, rời khỏi thân cây, nâng mắt nhìn về phía nữ tử đang bay đến.
Cuối cùng nàng cũng đến đây, như vậy bọn họ cũng phải tiếp tục xuất phát thôi....
← Ch. 255 | Ch. 257 → |