Đột phá kỉ lục
← Ch.239 | Ch.241 → |
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân "Liễu Vân Phi, Lam Đồng, Tiếu Nhiên, Lâm Bản Khanh, ở đây, thực lực của bốn các ngươi là mạnh nhất, trận tỷ thí tiếp theo, các ngươi vẫn có hi vọng, cho nên, nhân dịp lúc này hãy nắm chặt thời gian tu luyện." Hạ Như Phong thản nhiên xoay người, con ngươi đen nhìn khuôn mặt của bốn người phía sau, khẽ cong khóe môi lên, nói. Trong lòng bốn người Lam Đồng ngẩn ra, đều gật đầu, vì thế mọi người lại tiến vào trạng thái tu luyện. Danh sách thông qua thí luyện đã đưa ra, sáng sớm hôm sau, hội trường kín người hết chỗ, cho dù nhiều người thất bại, nhưng đây là sự kiện ba mươi năm mới có một lần, hấp dẫn bước chân của bọn họ, khiến rất nhiều người đều ở lại quan sát. "Hôm qua, tuyển thủ thông qua thí luyện sinh tồn, tổng cộng có hơn một trăm hai mươi người, một trăm hai mươi người này đã đạt được tư cách tiến vào cửa tiếp theo, nói vậy mọi người có nghe thấy, muốn vào viện Linh Sư thì phải trải qua khảo nghiệm, viện Linh Sư chúng ta không cần thiên tài đã hết tiềm lực." Giọng nói của hộ pháp áo bào trắng có lực truyền khắp hội trường, hội trường lập tức tiến vào trạng thái yên tĩnh. Ở bên cạnh hộ pháp áo bào trắng, còn có mấy lão giả, sau khi hộ pháp áo bào trắng nói xong, ánh mắt nhìn về phía mấy lão giả, được bọn họ gật đầu đồng ý, mới tiếp tục nói: "Đây là một đoạn cuối cùng, chỉ cần thông qua khảo nghiệm của chúng ta, là có thể tiến vào viện Linh Sư, ngược lại, mời từ đâu đến thì trở về nơi đó." Dứt lời, phía dưới vang lên tiếng nghị luận, người xem đều thì thầm với nhau, đôi mắt đầy tò mò. Mà những người có tư cách tiến vào vòng thứ hai, toàn bộ chờ mong nhìn về phía hộ pháp áo bào trắng. Hiển nhiên, đã sớm nghe thấy có khảo nghiệm này, hôm nay có thể nhìn thấy sao lại không phấn khích chứ? "Bây giờ mọi người đi về phía cách cửa này, tiến vào bên trong sẽ nói cho các ngươi biết nên làm thế nào!" Hộ pháp áo bào trắng đi sang bên cạnh, lộ ra cánh cửa vàng rực phía sau, khuôn mặt ông hiện vẻ lãnh khốc, đôi mắt nhìn về phía những tuyển thủ, giọng nghiêm túc nói. Tất cả tuyển thủ chịu đựng kích động ở trong lòng, không nói điều dông dài đi vào cửa, ở lúc người cuối cùng tiến vào cửa, cửa bỗng nhiên bị đóng lại, đúng lúc này, màn ảnh lớn sáng lên. Phía trước là tên tuyển thủ, rồi sau đó là mặt, còn lại là số tầng, mọi người thông qua cái này mà biết được năng lực của bọn họ. "Nơi này là..." Ở đi vào phía sau cửa, người bên cạnh bỗng nhiên biến mất, Hạ Như Phong hơi sửng sốt, lúc ngẩng đầu, một giọng nói lạnh nhạt hư vô truyền đến. "Vì sao ngươi chọn đi con đường này?" Vì sao đi con đường này sao? Hạ Như Phong lạnh nhạt nở nụ cười, vào lúc này, vẻ mặt của nàng đầy kiên định. "Vì mình không muốn bị ăn hiếp, vì muốn bảo vệ người nhà không bị ăn hiếp, ta không thể không làm như vậy." "Ha ha, như vậy, nếu ta có thể cho ngươi thế lực siêu cường và tài phú lớn mạnh, để ngươi trở về ở bên người nhà, ngươi có nguyện ý không? Con đường này đầy máu tanh và giết chóc, quá mức khổ cực, ở lại làm gì?" Giọng nói kia từ từ dụ dỗ, nhưng mà, vẻ mặt của Hạ Như Phong vẫn luôn kiên định. "Người khác cho gì đó vĩnh viễn không phải là của mình, với ta mà nói, máu tanh và giết chóc thì thế nào? Cho dù chịu mệt mỏi hơn nữa, ăn khổ lớn hơn nữa, ta cũng sẽ không đi vòng vèo, bởi vì ta có thứ ta phải bảo vệ, cho dù là trả giá bằng tính mạng, cũng sẽ đi thủ vệ thứ đó!" "Chúc mừng ngươi đã thông qua khảo nghiệm, tiếp theo sẽ tiến vào tầng thứ hai." Bỗng nhiên, một ánh hào quang từ trên không chiếu xuống, bao phủ toàn bộ cơ thể của Hạ Như Phong, ở trong ánh hào quang kia, Hạ Như Phong cảm giác được ấm áp, thân thể không tự chủ được bay lên. Thật lâu sau, hào quang từ từ biến mất, Hạ Như Phong còn không kịp hoàn hồn, một giọng nói lại truyền vào lỗ tai. "Khảo nghiệm tầng thứ nhất là lòng người, tầng thứ hai là hồi ức, tiếp theo, ta sẽ chiếu lại toàn bộ những gì ngươi trải qua một lần, hy vọng ngươi có thể từ từ cảm nhận..." Trong giây lát, Hạ Như Phong trở lại lúc nàng vừa xuyên qua. Mới gặp Bạch Thụy, sửa lại kinh mạch, tu luyện hỏa sơn, và đại chiến với Vân gia, bị ép trốn đi nơi khác... Từng việc đó rất nhanh chạy qua ở trước mặt, khiến cho Hạ Như Phong cảm thấy dường như đã qua mấy đời, bất tri bất giác đi vào Linh Huyễn đại lục đã lâu như vậy rồi, những việc đó, nàng có thể hiểu ra cả đời. "Được rồi, hồi ức dừng lại ở đây, ngươi nên đi tầng thứ ba." Ngay lúc Hạ Như Phong cảm thán, ánh sáng lại buông xuống, sau khi ánh sáng biến mất, nàng đã lên đến tầng thứ ba. Tầng thứ ba khác với hai tầng kia, ở trong thế giới tầng thứ ba, núi lửa lớn từ từ thiêu đốt khắp nơi, mưa tầm tả như trút xuống, cây cối bừng tỉnh như có sinh mệnh, mũi tên màu vàng ở trên bầu trời bay loạn, xa xa thỉnh thoảng có nham thạch chảy ra. Thế giới này lại là một nửa hắc ám, một nửa quang minh, các loại nguyên tố đan xen khắp nơi, có chút kỳ lạ. Ngay ở lúc Hạ Như Phong nghi ngờ, một giọng nói từ từ truyền đến: "Đi thôi, đi giải quyết nguyên tố trong cơ thể ngươi, chỉ có đẻ cho những nguyên tố đó đều thuần phục ngươi, ngươi mới có thể thông qua lần khảo nghiệm này." Trong nháy mắt kia, tất cả nguyên tố trong trời đất đều bắt đầu chuyển động... Trên hội trường yên tĩnh, mọi người đều không nói gì, ánh mắt nhìn chằm chằm vào màn ảnh. "Mau nhìn, là Hỏa Phượng Hoàng, Hỏa Phượng Hoàng nàng tiến vào tầng thứ tư." "Con số của Mục Phi và Tạ Đình cũng đã xảy ra biến hóa, bọn họ cũng tiến vào tầng thứ tư." Trên màn ảnh lớn cũng có tuyển thủ tên là Ám Hạ theo ba người tiến vào tầng thứ tư, lần tuyên bố này thí nghiệm thất bại, những tuyển thủ đó, đại bộ phận đều ở tầng thứ ba, chỉ có số ít là thất bại ở tầng thứ nhất. Thời gian qua đi thật lâu, cơ bản mọi người đều không thất bại, thì chính là tiến vào tầng thứ tư, mà Hỏa Phượng Hoàng vẫn ung dung dẫn đầu như cũ, bước vào tầng thứ năm. "Các ngươi mau nhìn, tầng thứ ba còn có một người tên là Hạ Như Phong gì đó, rốt cuộc sao lại thế này? Sao lâu như vậy còn dừng lại ở tầng thứ ba? Ta đoán, nàng lập tức sẽ thất bại." Mọi người đồng nhìn về phía tên của Hạ Như Phong, phát hiện ở trong tầng thứ ba, quả nhiên còn có một người. "Đây... Đều đã đến lúc này, sao nàng còn tầng thứ ba?" "Sẽ không phải là nàng ngủ ở tầng thứ ba chứ?" "Ha ha, có khả năng này." Mọi người đều nở nụ cười đùa, ngay lúc này, con số sau tên Hạ Như Phong đã xảy ra biến hóa. Hạ Như Phong, tầng thứ tư. Đây... Nàng tiến vào tầng thứ tư? Mọi người hai mặt nhìn nhau, chẳng lẽ vận khí của nàng tốt như vậy? Nói cách khác, một người ở tầng thứ ba ngây người lâu như vậy, sao có thể tiến vào tầng thứ tư chứ? "Mau nhìn, Hỏa Phượng Hoàng đã muốn tiến vào tầng thứ sáu." "Tiến vào tầng thứ tư, là đại biểu cho thông qua thí nghiệm, mà ba mươi năm trước, cao nhất là đến tầng thứ sáu, không biết năm nay Hỏa Phượng Hoàng có thể đạt đến tầng mấy." Một lão giả có kinh nghiệm vuốt chòm râu hoa râm, ánh mắt nhìn chằm chằm màn hình lớn. Mọi người trên ghế trọng tài cũng đều không khỏi nhìn màn ảnh lớn, bọn họ rất muốn biết, rốt cuộc thực lực của tuyển thủ lần này thế nào. Hỏa Phượng Hoàng, tầng thứ bảy. "Nàng lại vượt qua những thiên tài một lần nữa, Hỏa Phượng Hoàng không hổ là người đứng đầu ở Đông vực gần trăm năm nay." Lúc nhìn đến màn ảnh xảy ra biến hóa, mọi người lại kinh ngạc kêu lên, cũng đúng lúc này, tên của Hỏa Phượng Hoàng tối sầm lại, cửa mở ra, một thân hồng y lay động bước ra. Rốt cuộc lúc Hỏa Phượng Hoàng phá tan tầng thứ tám thì đã thất bại, nhưng với thực lực của nàng, hoàn toàn có thể đạt được khôi thủ (Thủ khoa). Sau khi Hỏa Phượng Hoàng rời khỏi, những người còn lại đều lần lượt thất bại mà về, những thiên tài trước bài danh thứ bảy đều thất bại ở lúc phá tan tầng thứ bảy, mà đa số người thất bại ở tầng thứ năm. Lúc này, trên màn ảnh lớn, chỉ có một tên đang sáng, hiển nhiên chói mắt như thế. Hạ Như Phong, tầng thứ năm. "Nàng lại đến tầng thứ năm? Ta cam đoan, ở trong tầng này nàng sẽ thất bại." "Đi đến tầng thứ năm là nàng gặp may thôi, tiếp theo vận khí nhất định sẽ không tốt như vậy." "Chỉ là, một người danh bất hư truyền, thì không thể đến tầng thứ sáu." Ở lúc mọi người dò xét nàng khi nào sẽ thất bại, thì trong thế giới tầng thứ năm, Hạ Như Phong ngẩng đầu nhìn về phía nam tử trung niên nho nhã lại không mất uy nghiêm trước mặt, trong đôi mắt đen tỏa ra một tia trào phúng. "Sao? Một ảo cảnh nhỏ bé, mà muốn lừa gạt ta sao?" Nam tử trung niên mặc trang phục hiện đại sửng sốt một chút, dường như nghe không hiểu nàng đang nói cái gì, sau đó, khóe miệng cong lên một nụ cười lạnh: "Ngươi cho rằng, ngươi chạy thoát là xong sao? Bây giờ không phải là ngươi quay về bên người ta sao? Lúc trước, là ta thu nhận ngươi, ta không muốn ngươi làm gì hết, ngươi nhất định phải làm gì đó, cãi mệnh lệnh của ta, ta sẽ cho ngươi trả giá đại giới." "Buồn cười, Hạ Như Phong ta sớm đã không ở thế giới kia rồi, bây giờ ta không phải là dưỡng nữ của ngươi, với ân tình của ngươi, mười mấy năm qua ta đã trả lại cho ngươi rồi, cho nên, ta không nợ gì ngươi cả." Bóng dáng của nam tử trung niên từ từ biến mất, tiếp theo đến là một nam một nữ, nữ ôn nhu động lòng người, một cái nhăn mày một nụ cười đều lộ ra một cảm giác nhu nhược, mặt cười của nàng tái nhợt, dáng vẻ tiều tụy vì bệnh, càng thêm chọc người yêu mến. Nam tử tây trang giày da, khuôn mặt anh tuấn nở nụ cười tươi như ánh sáng mặt trời, không tự chủ được lại dung hợp với đại nam hài luôn thích mặc quần áo vận động trong trí nhớ, Hạ Như Phong hơi sửng sốt, trong mắt hiện lên tia sắc bén. Hai người đi chung với nhau, bóng dáng ở chung một chỗ lại xứng như vậy. "Tỷ tỷ." Nữ tử đi đến trước mặt Hạ Như Phong dừng chân lại, khuôn mặt trắng bệch đầy áy náy: "Tỷ tỷ, thực sự xin lỗi đã yêu cầu tỷ thay ta gả cho ác ma kia, chỉ là với cơ thể ốm yếu của ta này, thì không thể thay phụ thân hoàn thành nhiệm vụ, đành phải phiền tỷ tỷ, tuy phụ thân thu dưỡng tỷ ban đầu là vì ước nguyện ngày hôm nay, nhưng ta thật sự coi tỷ là tỷ tỷ, xin tỷ tỷ nể tình cơ thể của ta tiều tụy vì bệnh này, mà thay ta đi hoàn thành chuyện kia!" "Thực sự xin lỗi, Như Phong, ta cưới Nhu Nhi là muốn bảo vệ ngươi mà thôi, bằng không, bọn họ sẽ tổn thương ngươi." Nam tử cũng dùng ánh mắt đầy áy náy nhìn Hạ Như Phong, trong mắt kia cũng không che dấu trân trọng chút nào. Khóe miệng của Hạ Như Phong cong lên một nụ cười châm chọc: "Hạ An Nhu, ta đã sớm không nợ các ngươi cái gì cả, dựa vào cái gì mà còn muốn ta tiếp tục hy sinh cho các ngươi? Còn có, bộ dáng áy náy kia của ngươi, sẽ chỉ làm cho người khác cảm thấy làm bộ làm tịch, thật ghê tởm!" Dứt lời, đôi mắt đen nhìn về phía nam tử, tiếp tục mở miệng: "Mộc Phong, ở trong ngày ta khó khăn nhất, chính là ngươi bồi ở bên cạnh ta, ta rất cảm ơn, nhưng ngươi cưới người nào, thì có quan hệ gì với ta đâu? Hạ Như Phong ta sớm rời khỏi thế giới bên kia rồi, từ nay về sau đều không liên quan đến các ngươi." Sau khi nói xong, Hạ Như Phong nhịn không được ngáp một cái: "Lời nói của những người đó không thể ảnh hưởng đến cảm xúc của ta, bởi vì ta biết ta đang ở đâu, huống chi, người của thế giới bên kia đã sớm nhạt đi trong trí nhớ của ta rồi, cho nên, dùng bọn hắn làm khảo nghiệm, chỉ có thể nói cấp bậc khảo nghiệm này rất thấp." Đến Linh Huyễn đại lục lâu như vậy, có một số việc nàng đã quên đi rồi, dù sao, nàng bên kia đã sớm chết rồi, mà lúc này nàng chỉ là một Hạ Như Phong mà thôi. "Như Phong." bỗng nhiên, phía trước truyền đến một tiếng gọi ôn nhu. Lúc ngẩng đầu lên, đã thấy hai tay nam tử đặt ở sau lưng, bước từ từ đi đến. Khuôn mặt của nam tử tuấn mỹ như thiên thần, thần thái lười biếng, khóe miệng cong lên nụ cười tà mị, trong đôi mắt tím chứa đầy nhu tình, thâm tình nhìn Hạ Như Phong. "Tà, sao chàng lại ở đây?" Hạ Như Phong sửng sốt một chút, khuôn mặt không khỏi đầy nhu hòa, bờ môi cong lên một nụ cười dịu dàng, bước chân nhẹ từ từ đi về phía nam tử. Hai người đồng thời dừng bước chân, hai mặt nhìn nhau, lúc cúi mắt, trong mắt tím của Dạ Thiên Tà hiện lên một tia khó hiểu. "Ta đến tìm nàng, Như Phong." Tay đặt ở sau lưng Hạ Như Phong, dường như hắn muốn ôm nàng, đúng lúc này, bỗng nhiên trên tay Dạ Thiên Tà có thêm một chủy thủ, đâm về phía lưng của nàng. Trong mắt tím vốn đầy nhu tình, lúc này chứa đầy lãnh ý, ngay lúc hắn cho rằng thiếu nữ không thể né tránh, một bàn tay duỗi ra, bắt được cổ tay của hắn. Cơ thể run lên, lúc ngẩng đầu lên, trường côn màu đỏ ở trên không xẹt qua, đánh thật mạnh vào trong ngực của hắn, trong nháy mắt kia, hắn bay ngược ra ngoài, trong mắt đầy ngạc nhiên và không dám tin. "Như Phong, ta là Tà, sao nàng..." Hạ Như Phong thu Hồng Diễm lại, trong mắt đen lộ ra thâm trầm hờ hững, ánh mắt nhìn người ngã xuống đất, lạnh lùng nói: "Im miệng! Ngươi không có tư cách giả mạo Tà, Tà vĩnh viễn đều không muốn tổn thương ta." Sau khi lời của nàng hạ xuống, thân thể "Dạ Thiên Tà" từ từ biến mất, tiếp theo đến là một giọng nói đã lâu không thấy. "Chúc mừng ngươi, khảo nghiệm ảo cảnh thông qua, kế tiếp, tiến vào tầng thứ sáu." Trên màn ảnh lớn của hội trường lại xảy ra biến hóa, con số phía sau Hạ Như Phong lại biến thành sáu. "Sao có thể? Nàng đến tầng thứ sáu?" "Nàng ở tầng này nhất định sẽ thất bại." Quần chúng nhìn thấy thay đổi trên màn ảnh lớn, đều cũng không dám tin lên tiếng kinh hô, phải biết rằng, tổng cộng tiến vào tầng thứ sáu, cũng chỉ có người trước bài danh thứ bảy trong Bảng Thiên Tài, nàng có thể đạt đến, cũng thật sự làm người ta rất kinh ngạc. Phải biết rằng, trước đó bọn họ chưa từng nghe nói qua tên Hạ Như Phong này. Nhưng nàng cũng chỉ có thể đi đến đây, cho dù thế nào, nàng đều không thể đuổi theo Hỏa Phượng Hoàng. "Chúc mừng ngươi đến với tầng thứ sáu, trải qua thí nghiệm đã chứng minh, ngươi là thiên tài hiếm có, một cửa này, ta muốn khảo nghiệm chsinh là nghị lực của ngươi, ngươi đã chuẩn bị tốt chưa?" Giọng nói xa xưa ẩn hiện truyền đến bên tai, vẻ mặt của Hạ Như Phong chợt tối, trịnh trọng gật đầu: "Ta đã chuẩn bị tốt, mời khảo nghiệm đi!" "Được, tốt lắm, ngay lập tức ngươi sắp phải chịu tư vị năm tầng lửa, nếu ngươi có thể ngây ngốc nửa giờ không ngã xuống, như vậy, ngươi có thể thông qua lần khảo nghiệm này." Phía trên hội trường yên tĩnh không tiếng động, tất cả mọi người nín thở, khẩn trương nhìn màn ảnh lớn đến xuất thần. Các lão giả trọng tài thì thầm với nhau, nghị luận ồn ào, ánh mắt đều chứa một tia hiếu kì, hình như muốn biết, người tuyển thủ danh bất hư truyền kia, rốt cuộc là người thế nào. Lại có thể đuổi kịp và vượt qua là những thiên tài đó. Thời gian mọi người đang chờ đợi trôi qua từng giây từng phút một, nhất là những thiên tài tiến vào tầng thứ sáu, bọn họ biết trong tầng thứ sáu là cái gì, vì vậy càng khẩn trương hơn người bình thường. Trên màn ảnh lớn, con số sáu đỏ tươi đó đột nhiên biến thành bảy. Tất cả mọi người đều kinh ngạc há to miệng, ngay cả hô hấp cũng đều quên. "Ha ha, xem ra tiểu gia hỏa này, hình như là một hắc mã lớn nhất lần này." Lão giả áo bào trắng nháy mắt tò mò, nhỏ giọng nói với lão giả áo bào đỏ ở bên cạnh: "Hỏa trưởng lão, ngươi thấy thế nào?" "Hắc mã, càng có ý tứ không phải sao? Đúng rồi, nàng hẳn là người từ Tây Huyễn đại lục bên kia?" Lão giả áo bào đỏ nhíu mày, trong mắt đầy hứng thú: "Ha ha, Tây Huyễn đại lục, lần này thật đúng là có một thiên tài, cho dù bây giờ thực lực của nàng thế nào, thành tựu về sau cũng sẽ không thấp, nói vậy vị kia biết tồn tại của nàng, nhất định sẽ rất cao hứng, dù sao, bọn họ đều là người đi ra từ Tây Huyễn đại lục." "Đáng tiếc, dạo này vị kia không ở trong viện Linh Sư, cũng không biết tiểu gia hỏa này có đột phá tầng bảy hay không, đúng rồi, vừa rồi nàng ở trong tầng thứ ba ngây người lâu như vậy là đang làm cái gì, với biểu hiện về sau của nàng, không nên dùng thời gian dài như vậy mới đúng." Ánh mắt lão giả áo bào trắng vừa chuyển đã dẫn một người đến, nhỏ giọng phân phó vài câu, sau đó người nọ cáo từ rời đi, không bao lâu đã trở về, trong tay còn cầm một khối thủy tinh. Giao thủy tinh cho lão giả áo bào trắng, người nọ ngay lập tức lui xuống. Hỏa trưởng lão cũng đến gần, chỉ là lúc hai người thấy hình ảnh trên thủy tinh, tất cả đều bị rung động sâu sắc. "Chả trách, chả trách nàng dùng thời gian dài như vậy." Trưởng lão áo bào trắng than nhẹ một tiếng, lắc đầu: "Bảy nguyên tố, trong cơ thể của nàng lại có bảy loại nguyên tố, cũng đã nói, trong thời gian ngắn như vậy, nàng đã thu phục được bảy loại, loại tốc độ này còn chậm sao? Vậy còn có ai nhanh hơn sao?" Những người còn lại, nhìn không chớp mắt vào màn ảnh lớn. Giờ phút này, bọn họ không khẩn cầu Hạ Như Phong thất bại, mà là hy vọng nàng vượt qua Hỏa Phượng Hoàng, bởi vì Hỏa Phượng Hoàng đạt đến tầng cao nhất là trong dự kiến của mọi người, nhưng, giết ra một hắc mã mới đến càng kích thích hơn, không phải sao? Dường như là trên trời cũng nghe thấy thỉnh cầu của khán giả, rốt cuộc chữ trên màn ảnh đã xảy ra biến hóa. "Tám... Tầng tám, nàng lại đến tầng tám..." "Trời ạ, ta đang nằm mơ sao, nhất định là đang nằm mơ..." Hỏa trưởng lão cũng cả kinh trợn mắt há hốc mồm, ông hít sâu vào một hơi, quay đầu nhìn về phía lão giả áo bào trắng: "Ngải trưởng lão, ta nhớ rõ, trong lịch sử đến tầng cao nhất là tầng thứ tám hả? Sau đó vị kia tên là Lam Sam Nhân, trở thành cường giả đứng đầu, ngươi nói, nàng có đạt đến thành tựu như ông ta hay không?" "Cái này, đợi lát nữa mới biết được." Ngải trưởng lão lau mồ hôi trên mặt, điều chỉnh trái tim đang xách lên. Nàng có đột phá kỷ lục cao nhất, đạt đến một thành tựu mới hay không? Về sau mới có thể công bố... Mặt trời hạ xuống núi tây, ánh nắng chiều chiếu khắp phía chân trời, rực rỡ loá mắt, hội trường bị bao phủ ở dưới ánh nắng chiều, mọi người như điêu khắc vẫn không nhúc nhích, ánh mắt nhìn chằm chằm vào màn ảnh. "Tích tắc!" tiếng kêu thanh thúy từ từ vang lên, Hạ Như Phong thành công đột phá tầng tám, đến tầng cao nhất tầng chín. "Thành... Thành công, nàng đã thay đổi lịch sử lập kỷ lục mới..." Vào lúc này mọi người hoan hô lên, đồng thời, tên Hạ Như Phong cũng khắc vào trong lòng tất cả mọi người. "Cắt, chỉ là vận khí tốt mà thôi, lại không phải chiến đấu thì có ích lợi gì?" An Phỉ Lạc khinh thường hừ lạnh một tiếng, nghe xung quanh không phải hoan hô mình, hắn ghen tị ánh mắt xám xịt lại. Cho dù người nọ đột phá đến tầng bao nhiêu, thực lực bản thân không đủ, thì cũng là không có cách nào. Hắn không tiếp nhận là vì, người danh bất hư truyền kia có thể vượt qua mình. Dù sao lần khảo nghiệm này không phải là chiến đấu, cho nên An Phỉ Lạc không chấp nhận, theo ý hắn, sự thật mới là quan trọng nhất. "Chúc mừng ngươi, tiến vào khâu quan trọng cuối cùng, cửa này, ngươi hãy bước lên bậc thang kia." Tìm giọng nói, Hạ Như Phong nhìn về phía bậc thang nối thẳng lên tận trời kia, lúc này nàng đã đi lên, lúc đầu dù sao cũng thoải mái, nhưng mỗi lần bước lên một cầu thang, trọng lực sẽ tăng lên gấp bội, cảm giác có một ngọn núi đặt ở trên lưng của nàng. Trán nhẵn nhụi đầy mồ hôi, Hạ Như Phong cắn cánh môi, dùng sức nâng chân lên, khiến cho chính mình bước lên bậc thang, bởi vì do quá nặng, nàng sớm chảy mồ hôi dính chặt lưng, thân thể ướt đẫm mồ hôi rồi. Y phục đỏ dính chặt vào thân thể, hiện ra đường cong thân thể hoàn mỹ, đến cuối cùng, nàng thật sự không nâng nổi chân nên nữa, ngay lập tức nằm xuống mặt đất, bò về phía trước. "Ngươi đã không duy trì được nữa, vì sao không buông tay?" Buông tay? Hạ Như Phong nở nụ cười, cho đến bây giờ nàng không biết buông tay là cái gì, cho dù làm cái gì, nàng cũng không xem thường mà buông tay, nàng chỉ cần kiên trì tiếp, là có thể đến đỉnh cao nhất. Con đường tu luyện cũng như thế, bậc thang này, tương đương với con đường nàng tu luyện phải đi qua, một bước nặng lại một bước, chỉ có tiếp tục kiên trì, mới đứng ở nơi cao nhất nhìn xuống chúng sinh. Cho nên, Hạ Như Phong nàng tuyệt đối không buông tay, cho dù là bò, nàng cũng muốn đi lên chỗ cao. "Đinh!" Trên màn ảnh lớn trong hội trường, bỗng nhiên phát ra một tiếng hoàn toàn khác với lúc thăng cấp. Tên Hạ Như Phong biến mất, trở thành bốn chữ to thông qua hoàn mỹ. Tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người, cho đến khi Hạ Như Phong chật vật từ trong cửa đi ra, toàn trường mới phát ra tiếng vỗ tay mãnh liệt...
← Ch. 239 | Ch. 241 → |