Thế giới này, đều có những kẻ ngu ngốc
← Ch.226 | Ch.228 → |
Edit: Giáp Thị Thiên Thanh.
Thiếu nữ chân đạp Đại điểu màu vàng kim từ trên trời rơi xuống, áo bào đỏ như hỏa, một đầu tóc đen bay theo gió, trường côn màu đỏ trên lưng tiên diễm chói mắt, chậm rãi xoay người, gương mặt thiếu nữ tuyệt sắc bất ngờ chiếu vào trong mắt hai người.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy thiếu nữ kia, Trầm Nhiên và Đàm Tịch đều ngây ngẩn cả người.
Là nàng, lại chính là nàng... So sánh với một năm trước thì nét trẻ con trên gương mặt thiếu nữ đã rút đi, càng xinh đẹp động lòng người, khí phách trên người so với một năm trước càng cường đại hơn, thậm chí để cho Trầm Nhiên cảm giác được chính mình cách nàng cực xa..."Là ngươi, Như Phong cô nương? Ngươi như thế nào lại ở chỗ này..." Trầm Nhiên phục hồi tinh thần lại, chau mày, trong mắt xẹt qua một chút sầu lo, hồi lâu, hắn cười khổ lắc lắc đầu: "Như Phong cô nương, ngươi không nên xuất hiện a!"
Hắn biết thiên phú nàng cực kỳ cao, nhưng mà, nàng không phải đối thủ cùa nhóm người kia.
Đầu lĩnh kia là cao thủ Lâm gia, là Linh Vương Tam cấp, cho dù nàng có là thiên tài đi nữa thì bất quá là một Linh Tướng thôi, như thế nào là đối thủ của Linh Vương?
"Như thế nào lại là hai người các ngươi, những người còn lại đâu?" Hạ Như Phong không trả lời câu hỏi của Trầm Nhiên, tầm mắt đảo qua gương mặt hai người, khi nàng hỏi xong lời này thì hai người đều là trầm mặc lại, gương mặt hiện rõ vẻ bi ai.
Đàm Tịch cắn cắn môi, ngẩng đầu lên liếc nhìn Trầm Nhiên bên cạnh một cái, rồi mới chuyển ánh mắt về phía Hạ Như Phong.
"Đoàn trưởng và mọi người, vì bảo hộ ta, đều đã... Chết..." Khi nói những lời này, Đàm Tịch nắm chặc quyền, trong mắt dày đặc hận ý, vốn hai tròng mắt trong veo như nước nhưng nay lại hiện đầy huyết quang, nhìn chằm chằm kẻ địch ở xung quanh.
Hạ Như Phong không nói gì, giương mắt lên, tầm mắt bắn ra hàn quang xẹt qua từng người mặc thanh y đang bao vây bọn họ, môi mỏng hé mở, giọng điệu nhẹ nhàng nói: "Là các ngươi giết bọn họ sao?"
Giữa đám người áo xanh kia, đầu lĩnh là một nam tử trung niên diện mạo bình thường, nhưng khí chất của hắn sắc bén như kiếm kia thì cũng biết hắn không hề đơn giản.
Khi nam tử trung niên nhìn thấy Hạ Như Phong, trong mắt rõ ràng hiện lên kinh diễm, chẳng qua đối phương tuổi còn quá nhỏ, thoạt nhìn chưa đầy hai mươi, trẻ tuổi như thế thì sẽ có cái thành tựu gì? Tự nhiên là không đem nàng để vào mắt.
"Hừ, cô nương, xin khuyên ngươi một câu, đừng xen vào việc của người khác, nếu không, tính mạng bị liên lụy cũng không đáng."
"Có ai đã từng nói với ngươi câu này hay chưa?" Mắt nhẹ nâng, khóe miệng Hạ Như Phong giơ lên, gợi lên một chút ý cười trào phúng, hai mắt nhìn chằm chằm nam tử trung niên và nói từng chữ một: "Xem thường người khác, vĩnh viễn... Sẽ chết rất thảm."
Sau khi dứt lời, tay nàng đặt ở trên trường côn hồng diễm và nhẹ nhàng rút ra, trong miệng quát lạnh một tiếng và vung về phía nam tử trung niên.
"Địa viêm phần thân!"
Giờ phút này, khí thế trên người nàng làm cho nam tử trung niên sắc mặt đại biến, vội vàng rút vũ khí ra chắn ngang, đồng thời, hồng diễm như cây chổi quét về phía nam tử trung niên, nam tử trung niên kia giống như rác bị quét bay ra ngoài.
Một chiêu, ở dưới tay của nàng thì Linh Vương Tam cấp không có cách nào vượt qua một chiêu của nàng... Mọi người đang cạnh tranh đều bất ngờ, khiếp sợ nhất chính là Trầm Nhiên và Đàm Tịch.
Một năm trước, nàng chỉ là Linh Tướng Lục cấp, cho dù nàng ăn vào Bích Ngọc quả kia thì cũng chỉ có thể đột phá đến Thất cấp, nhưng mà sau một năm, nàng lại có thể dùng một chiêu mà đánh bại Linh Vương Tam cấp.
Này... Đây quả thực là cái biến thái... Trầm Nhiên và Đàm Tịch đều thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn Hạ Như Phong cũng xảy ra thay đổi, bên trong lóe ra ánh sáng sùng bái, sau đó Đàm Tịch như nghĩ đến cái gì, cúi đầu, mặt đẹp hiện đầy thương cảm: "Nếu như, nàng có thể tới sớm một chút, đoàn trưởng và mọi người đều sẽ không chết..."
Nghe được Đàm Tịch nhẹ giọng nỉ non, cả người Trầm Nhiên run lên, gương mặt tuấn lãng kia cũng dần hiện ra một chút bi thương. Nam tử trung niên từ dưới đất bò dậy, xoa lồng ngực nóng rát đau đớn, gương mặt đầy lạnh lùng, chẳng qua là hắn cảm nhận được thực lực cường hãn của Hạ Như Phong nên vẫn chưa tùy tiện động thủ.
"Hừ, hôm nay coi như các ngươi may mắn, nhưng mà lần sau thì chưa chắc." Cắn chặt răng, cuối cùng nam tử trung niên hạ quyết tâm và phất phất tay: "Chúng ta đi."
Nói xong, muốn xoay người rời đi thì ngay lúc này, sau lưng, một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng đạm mạc theo gió nhẹ chậm rãi truyền đến.
"Ta, có để cho ngươi đi sao?" Hạ Như Phong khiêu môi, vỗ vỗ đầu Đại điểu màu vàng kim bên cạnh, nâng mắt lên, sát ý trong mắt chợt lóe rồi lập tức biến mất: "Đại Bằng, giết bọn họ không chừa một mống."
Tuy giọng điệu của nàng nhàn nhạt, nhưng làm cho người nghe xong lại không khỏi run như cầy sấy.
"Cô cô." Đại Bằng ngửa đầu kêu to hai tiếng, sau đó ở dưới những cái nhìn chăm chú của mọi người, nâng cánh lên chào một cái, âm thanh trong trẻo vang lên: "Dạ, chủ nhân."
Triệu hồi thú biết nói? Triệu hồi thú có thể nói chuyện thì ít nhất cũng phải là Lục giai... Nàng, thế nhưng có một con Triệu hồi thú Lục giai?
Mọi người lại sững sờ, không chờ bọn họ hoàn hồn, Đại Bằng liền bay qua, một trận quét điên cuồng, lông chim màu vàng kim bay đầy trời, máu đỏ tươi nhuộm đỏ tuyết trắng trên mặt đất.
Nam tử trung niên đầy kinh ngạc, thân thể không khỏi run rẩy, ngay cả ý định chống cự cũng không dám có.
Vì sao, vì sao Đàm Tịch bọn họ lại biết người như vậy? Sớm biết như vậy, bọn họ nào dám bức bách Đàm Tịch? Một con thú Lục giai, như thế nào một gia tộc như mình có thể chống cự?
Nhưng mà, hối hận cũng đã muộn, móng vuốt Đại Bằng đã đến gần và trước khi chết, trong mắt hắn đầy hối hận, nếu có kiếp sau, hắn chắc chắn sẽ đường đường chính chính làm người, không bao giờ giúp người làm chuyện ác nữa.
Chuyện ác làm làm, cuối cùng cũng sẽ nhận báo ứng..."Chúng ta đi thôi!" Thản nhiên xoay người, Hạ Như Phong nhìn hai người, gương mặt tuyệt mỹ không lộ vẻ gì.
Trầm Nhiên và Đàm Tịch nhìn nhau, sau đó Trầm Nhiên tiến lên một bước, ôm quyền nói: "Như Phong cô nương, hôm nay đa tạ ngươi cứu giúp, chỉ là chúng ta đi đâu?"
"Vì Nam Mộc đoàn trưởng bọn họ báo thù, chẳng lẽ các ngươi không muốn sao?"
Thần sắc Hạ Như Phong nhàn nhạt, trường côn như hỏa trong tay ở dưới mặt trời tỏa ra ánh sáng chói mắt mà nhu hòa. Không biết tại sao, nàng như thế lại làm cho người ta nguyện ý dung toàn bộ trái tim đi tin tưởng nàng.
"Ừ, chúng ta muốn vì đoàn trưởng báo thù." Mắt Đàm Tịch sáng lên, dùng sức gật đầu một cái, cuối cùng cắn răng một cái và nói: "Chỉ cần có thể vì đoàn trưởng báo thù, mạng này của ta sẽ là của ngươi."
Con ngươi đen nhìn về phía Đàm Tịch, Hạ Như Phong thản nhiên cười cười: "Mạng của ngươi, ta có ích lợi gì? Là do ta nhìn ở phân thượng lúc trước các ngươi dẫn đường cho ta mới báo thù cho hắn, bất quá, ta muốn biết, các ngươi là như thế nào chọc phải cừu gia."
Lúc đầu, Hạ Như Phong rất không có hảo cảm đối với Đàm Tịch loại thiếu nữ bị làm hư này, nhưng bởi vì bản tính của nàng không xấu lại dũng cảm thừa nhận sai lầm, cho nên cũng không có cảm thấy không tốt gì.
Hôm nay cứu giúp, đầu tiên là bởi vì có hảo cảm đối với Trầm Nhiên, và đoạn thời gian đó sống chung với mọi người.
Những dong binh kia đều là người có khí chất, cùng bọn họ nói chuyện với nhau lại có sự thoải mái trước nay chưa từng có, hơn nữa những dong binh hào phóng kia dọc theo đường đi cũng chiếu cố rất nhiều cho nàng, vì vậy, coi như là trả lại ân tình cho bọn họ.
Hạ Như Phong lần nữa nhảy lên lưng Đại Bằng, nhưng mà lần này đi chung còn có Trầm Nhiên và Đàm Tịch.
Trên đường, thông qua Trầm Nhiên kể lại thì Hạ Như Phong mới biết được, Đàm Tịch là nữ nhi Đàm gia ở Hoàng thành Băng Tuyết quốc, Đàm gia kia chỉ được xem như là gia tộc nhỏ, trong nhà cường đại nhất cũng chỉ là một Linh Vương Tứ cấp, chẳng qua Đàm gia là gia tộc môn hạ dưới trướng Lâm gia.
Lâm gia kia ở vị trí thứ hai, người mạnh nhất vì Linh Vương Cửu cấp, bởi vì trong Băng Tuyết quốc, trong gia tộc chỉ có có một cường giả Linh Quân mới có thể trở thành gia tộc hạng nhất.
Bởi vì quan hệ giữa Lâm gia và Đàm gia, thiếu gia chủ Lâm gia Lâm Phi Phàm tự nhiên là biết Đàm Tịch, bị dung mạo Đàm Tịch và sự hồn nhiên hấp dẫn sự chú ý, chỉ tiếc gia thế Đàm Tịch không xứng làm chính thê Lâm gia nên chỉ đành phải làm thiếp.
Ai ngờ Đàm Tịch tính tình cao ngạo, nàng thà làm vợ người nghèo, không làm thiếp người giàu, vì sau này của mình mà bị kích thích nên lựa chọn trốn đi, nên cũng quen biết Trầm Nhiên và Nam Mộc cũng từ một gia tộc nhỏ, lại bởi vì một chút nguyên nhân nên bị buộc rời đi.
Đây cũng chính là vì sao Hạ Như Phong cảm thấy bọn họ không giống dong binh đoàn, loại tôn quý và cao ngạo trong kia không phải sẽ xuất hiện trên người một dong binh.
Sau đó, ba người kết bạn mà đi, hơn nữa mời rất nhiều người thành lập một đoàn dong binh.
Sau đó, Lâm gia cố ý thả ra tin tức, Đàm gia gia chủ bản thân bị trọng thương, tính mạng bị đe dọa.
Vì muốn gặp mặt phụ phân luôn luôn yêu thương mình nên Đàm Tịch cuối cùng vẫn quyết định trở về Băng Tuyết quốc, xuất phát từ lo lắng cho an nguy của nàng nên dong bình đoàn cũng liền đi theo nàng.
Về đến gia tộc, nàng mới biết được phụ thân căn bản không bị thương, những điều đó đều là âm mưu của hắn liên hợp với Lâm gia lừa mình trở về.
Dưới tức giận, Đàm Tịch xoay người rời đi, lại bị người Lâm gia chặn lại, là những đồng bạn, vì để cho nàng bình an rời đi mà mỗi người lựa chọn lấy tính mạng ra giúp đỡ, đoàn trưởng lại vì thay nàng tranh thủ thời gian... Lựa chọn tự bạo... Nếu không phải gặp Hạ Như Phong, chỉ sợ Đàm Tịch và Trầm Nhiên đều không có cách nào sống sót.
Mà trong lời kể của bọn họ rốt cục cũng đến Băng Tuyết quốc... Băng Tuyết quốc, bốn mùa rét lạnh, khắp nơi đều là tượng đá, phòng ốc đều làm băng tuyết, đập vào mắt tất cả đều là một mảnh tuyết trắng thuần khiết, cảnh đẹp phủ màu bạc này phảng phất giống như thiên đường của nhân gian, đẹp không sao tả xiết.
"Đi thôi, bây giờ chúng ta phải đi Lâm gia!" Hạ Như Phong ngẩng đầu lên, tầm mắt lạnh nhạt xẹt qua người đi đường đang vội vàng đi qua ở phía trước, áo bào đỏ bay bay và nhẹ giọng nói.
Trầm Nhiên và Đàm Tịch cùng gật đầu, sau đó liền dẫn Hạ Như Phong đi về phía nơi ở của Lâm gia... Lúc này ở Lâm gia, không khí không khác gì ngày xưa, bọn người làm vẫn ngồi bắt tay vào làm việc như cũ, trong viện thỉnh thoảng đi qua mấy đạo bóng dáng, người nào cũng không có cảm nhận được, một cuộc nguy cơ sắp đến.
Phòng ngủ rộng rãi xa hoa nam tử mặc trên người áo bào màu vàng, phía trên thêu một con chim phượng màu vàng ngửa đầu xông về phía bầu trời, ngón tay điểm nhẹ lên mặt bàn, hai hàng lông mày sắc bén nhíu lại, con mắt màu xám tro nhìn trời xanh ngoài cửa sổ.
Nam tử diện mạo anh tuấn, đường nét khắc họa rõ ràng, trong mắt lóe ra ánh sáng sắc bén, giọng nói lãnh khốc chậm rãi vang lên: "Vì sao bọn họ còn chưa có trở về? Đối phó hai nam thiếu nữ yếu ớt, cần gì phải lâu như thế?"
Người phía sau nghe được lời này của hắn cũng nhíu mi lại: "Thiếu chủ, vì bắt một nữ nhân mà bỏ ra một trải nghiệm lớn như vậy, gia chủ rõ ràng đã rất bất mãn, nếu tiếp như vậy nữa, chỉ sợ..."
Nam tử không kiên nhẫn đưa tay bắt dừng lại, trong mắt xám tro lộ ra một chút bá đạo: "Hừ, phụ nữ mà Lâm Phi Phàm ta muốn có được thì còn không có không chiếm được đến tay, nếu nàng đã từng dám trốn đi, như vậy ta sẽ làm cho nàng vì quyết định ban đầu mà trả giá đại giới, trước khi ta không đem nàng chơi chán thì nàng tuyệt đối trốn không thoát lòng bàn tay của ta."
Nắm chặt hai đấm, hắn lạnh lùng cười, liếm đôi môi dày gợi cảm, trong mắt phản ánh ra một đạo ánh sáng rét lạnh.
Ngay lúc này, đột nhiên, một giọng nói nhẹ nhàng mang theo hận ý xuyên qua cửa phòng truyền vào trong tai Lâm Phi Phàm: "Lâm Phi Phàm, ta tới, ngươi còn không đi ra?"
"Đàm Tịch?" Lâm Phi Phàm từ trên ghế đứng lên, phủi phủi áo bào màu vàng, bước về phía trước sải bước ra ngoài cửa: "Nàng đưa mình tới cửa? A, ta đã sớm nói, ta muốn nữ nhân nào thì chưa từng có ai thoát khỏi, xem đi, cuối cùng nàng vẫn là chịu không nổi, chính mình trở lại, ha ha ha..."
Đẩy cửa phòng ra, khi đi ra ngoài cửa thì chỉ thấy đứng ở trong viện, ba người một thú bị rất nhiều người vây quanh.
Hai người trong đó là gương mặt hắn quen thuộc, lúc trước, Đàm Tịch trở về Đàm gia, Lâm Phi Phàm cũng ở đó nên tự nhiên thấy Trầm Nhiên, cũng từ thần sắc Đàm Tịch có thể thấy hắn là nam từ mà Đàm Tịch yêu.
Ở bên cạnh hai người, dung mạo tuyệt sắc thiếu nữ không khỏi khiến người trước mắt sáng ngời, Lâm Phi Phàm tự nhận là mình duyệt vô số nữ tử, nhưng lại chưa từng nhìn thấy một thiếu nữ phong hoa tuyệt đại như vậy.
"Ha ha, Tịch muội muội, không nghĩ tới ngươi không chỉ có tự mình trở về mà lại còn tặng thêm một mỹ nhân, vì cảm tạ Tịch muội muội ngươi, ta đêm nay sẽ hảo hảo yêu thương ngươi..."
Lâm Phi Phàm tâm tình tốt nở nụ cười, nhưng lại không có chú ý tới, dung nhan Hạ Như Phong càng phát ra lạnh như băng.
"Hừ, ai là Tịch muội muội của ngươi? Hôm nay chúng ta đến là vì báo thù cho đoàn trưởng bọn họ, ngươi hại chết mọi người thì phải hướng về phía bọn họ mà nói xin lỗi." Đàm Tịch nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm gương mặt anh tuấn kia, lửa giận trong mắt lóe lên, nghĩ đến cái chết của mọi người, nàng liền hận không thể đem người trước mặt bầm thây vạn đoạn.
Nàng đã từng thật sự là mắt chó đuôi mù mới đem người như thế coi như là ca ca.
"Ha ha, Tịch muội muội là trách ta không có cho ngươi vị trí chính thê sao? Yên tâm, mặc dù chính thê của ta đã có nàng ấy, nhưng ta cam đoan, ta sẽ thương ngươi tuyệt đối vượt qua nàng ấy."
Khóe môi cong lên, trong mắt Lâm Phi Phàm xẹt qua mũi nhọn âm độc, nụ cười trên mặt kia lại thấy dối trá làm sao.
"Ngươi..." Mặt đẹp của Đàm tịch tức giận đỏ lên đưa ngón tay thon dài như ngọc ra chỉ về phía Lâm Phi Phàm, khẽ kêu nói: "Cho dù ngươi cho ta chính thê, ta cũng sẽ không hiếm lạ, ta thà chết cũng không thần phục loại ác ma như ngươi."
Mặt mũi nhiều lần bị quét sạch, sắc mặt Lâm Phi Phàm lạnh xuống, bờ môi nâng lên một chút cười lạnh: "Đàm Tịch, chính ngươi đưa dê vào miệng cọp, ngươi cho rằng, ngươi còn có cơ hội rời đi sao? Cho dù ngươi không muốn, ngươi cũng sẽ phải thần phục ở dưới người ta, có một số việc hoàn toàn không thể thuận theo ngươi."
Nói xong lời này, Lâm Phi Phàm hét lớn một tiếng và nói: "Người tới, bắt hai nữ nhân này lại cho ta, nam tử kia thì giết đi, đúng rồi, đối phó vị mỹ nhân không biết tên này cần phải dịu dàng một chút, đừng thương tổn người ta, nếu trên thân thể xinh đẹp kia xuất hiện vết thương thì ta sẽ rất đau lòng..."
Dứt lời, hắn lui về phía sau vài bước, mang theo cười lạnh nhìn tình cảnh trong sân.
Vòng vây càng ngày càng hẹp, gương mặt Hạ Như Phong âm trầm, con ngươi quét qua những người bên cạnh này, nhàn nhạt nói một câu: "Thế giới này, đều có những kẻ ngu ngốc! Đại Bằng, đều giết tất cả bọn họ đi! Một người cũng không lưu lại."
← Ch. 226 | Ch. 228 → |