Các ngươi cùng lên đi
← Ch.021 | Ch.023 → |
Edit: Lam Thiên
"Này... Ta là đang nằm mơ đi?"
"Đánh lén, này hoàn toàn là hiệu quả của đánh lén, nếu không, bát cấp linh sĩ nàng như thế nào khả năng đả bại Vân Lan."
"Đúng vậy! Ngạch, bát cấp linh sĩ? Sao vậy, không phải nói nàng tu vi lùi lại sao? Vừa rồi thời điểm sử dụng linh lực, khí thể quanh thân nàng rõ ràng là bát cấp linh sĩ. Nếu không có nhớ lầm, Hạ gia đại tiểu thư tựa hồ là hai tháng trước mới vào thất cấp đi? Hai tháng thăng một cấp sao?"
"Hơn nữa, nàng hình như còn là bát cấp đỉnh phong đi..."
Mọi người đều là sửng sốt một chút mới hoàn hồn, không khỏi nghị luận sôi nổi, bất quá những người có mặt ở đây đều là cho rằng, Hạ Như Phong là dựa vào đánh lén mới thành công.
Trên nét mặt già nua của Hạ Lâm Lạc lộ ra một cái tươi cười hiền lành, hắn chỉ biết, tiểu Phong Nhi của hắn nhất định sẽ trở về. Hạ Thiên cũng là hơi hơi cười, đối với nàng, hắn cho tới bây giờ đều là tín nhiệm. Cốc Mị Nhi cùng với những người còn lại, tất cả đều nhẹ nhõm thở dài một hơi.
Nàng trở về là tốt rồi, bản thân nàng lại có được triệu hồi thú nhị giai, nên cho dù có là Vân gia ma nữ, cũng không sợ.
"Hạ Như Phong, "nhìn thấy Hạ Như Phong ở trước mặt nhiều người như vậy lại làm cho chính mình mất mặt, khuôn mặt Vân Lan dữ tợn nhìn nàng, dùng sức từ trên mặt đất bò dậy, tay nhỏ bé che phần bụng đang đau nhức, nàng lau đi vết máu tràn ra ở khóe miệng, nghiến răng nghiến lợi nói, "Hạ Như Phong chết tiệt, ta muốn ngươi chết, ngươi đi chết đi!"
Hạ Như Phong thản nhiên nhìn liếc mắt nhìn cái tay cầm trường tiên kia, Vân Lan hướng đến nàng mà vung qua, trong mắt căn bản không có hiển lộ một tia cảm xúc, liền như người trước mặt căn bản không có để nàng trong mắt.
"Hoàng hỏa tam trọng kích, đệ nhất trọng..."
Trường tiên bay tới mang theo nhiệt độ cực nóng, hung hăng xẹt qua phía chân trời, những người có mặt ở đây đều tin tưởng, dưới cấp bậc linh sư, không có người nào có thể ngăn cản trọng kích thứ nhất này. Chính là người Hạ gia cũng khẩn trương lên, bởi vì có được triệu hồi sư như Hạ Như Phong, là hi vọng duy nhất của bọn hắn.
Nhưng, bọn hắn nhìn thấy là cái gì?
Khinh thường, đúng vậy, khóe miệng Hạ Như Phong quả thật thoáng vẽ ra một chút khinh thường.
Phải biết rằng, triệu hồi sư triệu hồi ra triệu hồi thú, cần nhất chính là thời gian, hiển nhiên hiện tại đã muốn không còn kịp nữa rồi, nàng bất quá cũng chỉ là một cái bát cấp linh sĩ cao nhất nhỏ bé, như thế nào có thể chống đỡ được trọng kích thứ nhất của Vân Lan?
Nhưng Hạ Như Phong lại không cho là như vậy, một người là linh sư, còn một người là đồng giai trung cấp linh kỹ mà thôi, còn không đáng cho nàng để vào mắt.
"Vân Lan, ta muốn để cho ngươi có biết, người Hạ gia, cũng không dễ bị làm hại như vậy, "Hạ Như Phong hơi hơi cười, ánh mắt mang theo sắc bén quét mắt nhìn Vân Lan, đối phó với Vân Lan, nàng liền ngay cả mị ảnh tiên tung cũng không cần thi triển qua, nhiều nhất là dùng trường côn, trong miệng thì thào nói, "Hỏa viêm."
"Ầm vang."
Roi dài của Vân Lan vừa tới gần, mắt thấy sẽ trúng thiếu nữ làm cho nàng oán hận ghen tị, trường côn ác độc đánh tới như một cơn gió, nàng ta còn chưa kịp phản ứng, Hạ Như Phong lại một chiêu hạ địch, thân thể Vân Lan bay thật mạnh ra ngoài.
"Phanh."
Té ngã trên đất, bụi đất văng khắp nơi, ngày hôm nay, nhất định sẽ trở thành ngày Vân gia mất mặt nhất.
"Ha ha, thế này mới là ngoại tôn nữ của Hạ Lâm Lạc ta, "ánh mắt Hạ Lâm Lạc nhìn sắc mặt xanh mét của Vân Lâm, đắc ý đến râu mép đều vểnh lên.
Hạ Như Phong thu hồi trường côn, biểu tình thản nhiên như trước, nhưng trong mắt đều là sát khí, vẫn không khỏi làm cho người ta run như cầy sấy, nhìn thấy cược bộ của nàng, hướng tới chỗ nữ tử té ngã trên mặt đất mà đi, mọi người tựa hồ đều hiểu được nàng muốn muốn làm cái gì, không khỏi thầm than một tiếng, Hạ gia đại tiểu thư, quả nhiên đã thay đổi a.
"Hạ tiểu thư, "bóng dáng màu trắng từ khán đài nhảy lên, trên mặt Vân Lâm vẫn duy trì tươi cười dịu dàng như trước, nhưng trong mắt lại hiện lên một đạo quang mang kỳ lạ, "Hạ tiểu thư, Lan tỷ tỷ không phải là thiên tài chân chính của Vân gia, hiện tại, liền để cho ta tới lĩnh giáo một chút thực lực của hạ tiểu thư đi!"
Hạ Như Phong nhíu mày, nắt nhìn Vân Lâm đang ngăn trở cước bộ của chính mình, khóe miệng không khỏi nổi lên một tia cười lạnh: "Ta cũng muốn biết Vân gia yêu nữ chân thật thực lực thế nào, hy vọng không giống như Vân Lan, bị bại rất thảm."
Về phần Vân Lan, sau khi trận đấu chấm dứt, lại thu thập nàng.
"Ngươi, "nghe được trong giọng nói của Hạ Như Phong có châm chọc, dù là người có tố chất tốt như Vân Lâm, sắc mặt cũng không khỏi biến đổi, mặt âm trầm, nói, "lời này là ta cấp Hạ tiểu thư mới phải."
Mọi người dưới khan đài, nhìn thấy hai người giằng co, đều kích động, một người là đệ nhất yêu nữ Vân gia, một người có được triệu hồi thú nhị giai, nếu bọn họ đối chiến, không biết kết quả sẽ thế nào, chuyện như vây thế nào lại có khả năng không làm cho người ta hưng phấn được?
"Các nàng... Giao thủ sao?"
"Các ngươi nói ai sẽ thắng, ta cảm thấy Vân gia yêu nữ lần này sẽ thắng a."
"Cũng không nhất định, Hạ gia Hạ Như Phong, nhưng là triệu hồi sư a."
" triệu hồi thú của nàng ta gặp qua, chỉ là một vật nhỏ gầy yếu, tuy rằng là triệu hồi thú nhị giai, nhưng cũng phải nhìn chủng loại của ma thú, ma thú kia phỏng chừng chỉ có thể đối phó với linh sĩ, nhưng Vân Lâm thân là linh sư tam cấp, ta cảm thấy vẫn là Vân Lâm sẽ thắng a."
"Nói cũng đúng..."
Mọi người đều là nghị luận sôi nổi, tuy rằng không tin Hạ Như Phong có thể thắng lợi, thật sự là, ma thú kia thật nhỏ, Vân Lan sở dĩ từng bị một đuôi của vật nhỏ đánh bay, là vì nhị giai ma thú cùng cửu cấp linh sĩ trong đó có tính áp đảo mới có thể thắng lợi, nhưng đối với Vân Lâm thân là linh sư tam cấp, liền không có dễ dàng như vậy.
Chỉ có đại linh sư mấy người, mới rõ ràng nhất, cái vật nhỏ kia, không có đơn giản như ngoài mặt, chính là triệu hồi thú nhị giai nhỏ yếu nhất, cũng cần linh sư ngũ cấp mới có thể đối phó. Nếu là triệu hồi thú nhị giai lợi hại, vậy nhất định phải đạt tới đại linh sư mới có thể nắm chắc.
Cùng nhân loại giống nhau, trong thú đồng cấp, cũng chia ra mạnh yếu.
"Hạ tiểu thư, Lâm Nhi là người trẻ tuổi đứng thứ nhất ở Vân gia ta, cho nên đại chiến này nàng xuất chiến, bất quá..." Vân Lan lạnh lùng cười, ánh mắt lóe ra âm mưu nhìn về phía Hạ Như Phong, "Các ngươi đều muốn nhìn một chút thực lực của đối phương, như vậy trước khi chiến đấu liền hạ một cái quy củ đi! Phải dựa vào thực lực của bản thân tác chiến, không thể dựa vào ngoại vật tương trợ, trong đó bao gồm triệu hồi thú."
Hắn có dược tán có thể trong thời gian ngắn làm tăng lên thực lực của linh sư, nhưng đồng dạng sẽ tồn tại di chứng, nếu như dùng, ngày sau tốc độ tiến giai của Vân Lâm sẽ biến chậm. Mà hắn muốn thu phục Hạ gia, cũng không muốn hi vọng của Vân gia có điều tổn hại, cho nên mới nói ra điều kiện này.
Dứt lời, những người có mặt ở đây đều sửng sốt, sau nghe rõ nội dung trong lời hắn nói, cũng không khỏi mắng Vân gia là người vô sỉ.
Hạ Như Phong có thể một chiêu đả bại Vân Lan, những người có mặt ở đây đều không tin là thực lực chân thật của nàng, chỉ cho rằng lần đầu tiên là do đánh lén, lần thứ hai là do Vân Lan nổi giận mới thua bởi tay nàng, nếu là lúc bình thường nàng không có khả năng chiến thắng Vân Lan, huống chi Vân Lan là mới lên linh sư, mà Vân Lâm thì đã lên linh sư được ba năm, đã đạt tới linh sư tam cấp.
Vì vậy, nếu không có triệu hồi thú, kết cục của Hạ Như Phong hiển nhiên rõ ràng, nhưng Vân gia tại lúc này, còn nói ra cái điều kiện như vậy, hắn không phải là vô sỉ thì là cái gì?
Mọi người đều cho rằng Hạ Như Phong sẽ không đáp ứng, nhưng làm cho bọn hắn kinh ngạc là, ở lúc mọi người nhìn chăm chú, Hạ Như Phong thế nhưng gật đầu: "Có thể, ta không sử dụng triệu hồi thú."
Hiện tại, mỗi người đều muốn mắng to Hạ Như Phong, còn trẻ a vẫn rấtc là khinh cuồng, cho rằng chính mình là ai? Có thể cùng Vân Lâm so đấu thì là thiên tài sao? Không sử dụng triệu hồi thú, cuối cùng một chút cơ hội thắng lợi cũng không có.
"Phong Nhi, ngươi như thế nào..." Hạ Lâm Lạc cũng là cả kinh, hắn thế nhưng cũng không ngờ rằng, Hạ Như Phong sẽ đáp ứng điều kiện vô sỉ này.
Ba cái trưởng lão sắc mặt đều hơi đổi, đây chính là liên quan đến vận mệnh của Hạ gia, Hạ Như Phong nàng lại có thể xem như trò đùa...
"Ha ha, nếu Hạ tiểu thư đã đồng ý, vậy chiến đấu liền bắt đầu đi" Vân Lâm khóe miệng gợi lên tươi cười khi âm mưu đã được thực hiện, hắn vốn là muốn thử xem, nếu Hạ Như Phong không đồng ý, hắn cũng không có cách gì. Nhưng mà nàng lại dễ dàng đồng ý, hừ, chả trách Thương Lang quốc Nghiêm gia đem nàng trục xuất ra khỏi cửa chính, liền là Vân gia bọn họ, cũng không có đệ tử như vậy.
Nghe vậy, Vân Lâm lấy ra vũ khí của bản thân, một thanh kiếm màu trắng, ngay tại thời điểm nàng vừa tính động thủ, bỗng nhiên truyền đến thanh âm của Hạ Như Phong: "Chậm đã."
Chẳng lẽ, nàng muốn đổi ý sao? Lúc này mọi người nội tâm toàn bộ đều là cho rằng như thế, bởi vì ai, đều cũng không có khả năng nhận cuộc chiến đấu không công bằng này. Tam trưởng lão cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi, chỉ cần nàng đổi ý, Hạ gia còn có một tia hy vọng.
Nhưng mà, khi nghe được lời nói kế tiếp của Hạ Như Phong, mọi người không phải chấn kinh, mà là, trực tiếp choáng váng...
"Con người của ta, trời sinh sợ phiền toái, "Hạ Như Phong tầm mắt thản nhiên xẹt qua khán đài nhìn chỗ đệ tử của Vân gia, ánh mắt tại giờ khắc này toả ra khí phách vô tận, "Vì tránh cho phải chiến đấu nhiều trận, cho nên đệ tử Vân gia, các ngươi, đều cùng lên đi!"
← Ch. 021 | Ch. 023 → |