Thực lực lại tăng tiến
← Ch.208 | Ch.210 → |
Edit: Giáp Thị Thiên Thanh.
Trải qua quá trình bành trướng, Mục Duyên vốn là т♓â_ռ 𝐭_𝖍_ể gầy yếu nay lại trở nên cường tráng hơn, tựa như chiến binh dũng cảm mạnh mẽ, mà đôi mắt đỏ như ɱá·ц kia giống như là dã thú hung mãnh dã thú, phát ra mũi nhọn lạnh lẽo khiếp người.
"Rống."
Mục Duyên ngửa đầu rống to một tiếng, nắm chặt hai đấm, xương ngón tay vang lên tiếng rang rắc, hắn giơ chân lên, mỗi bước đi thì ngay cả ngọn núi cũng bị làm cho chấn động run chuyển một chút.
"Mục Duyên hắn vậy mà lại có bản lãnh như vậy, thực lực này của hắn đại khái cũng vượt qua Linh Vương đi?" Đàm Tịch thè lưỡi, trong lòng có chút 𝓇*ⓤ*п 𝓇*ẩ*y, may mắn là lần này không có đối đầu chính diện với Mục Duyên nếu không toàn quân của bọn họ liền bị diệt.
Nam Mộc nhíu chặt mi, ánh mắt lạnh như băng nhìn vào trong trận chiến không nói một lời, chẳng qua là bàn tay lại nắm chặt thanh kiếm đeo bên hông, tùy thời tấn công bất cứ lúc nào.
"Ầm!"
Nắm đấm đánh thật mạnh về phía Thanh Mãng xà, vốn Thanh mãng xà đang rất dung mạnh nhưng dưới một chiêu này lại lập tức bay ngược ra ngoài, t𝒽*â*𝐧 𝐭𝒽*ể to lớn rớt xuống mặt đất làm cho tuyết đọng đầy đất bắn lên bao trùm ✝️♓â.𝖓 ✝️.h.ể của nó.
Những người còn sót lại của dong binh đoàn Duyên Phong cũng sợ ngây người, sau đó tiếng hoan hô mãnh liệt vang lên: "Tê tê!"
Thanh Mãng xà thè đầu lưỡi màu đỏ ra và muốn từ dưới đất bò dậy, xoay t●♓â●ռ t●♓●ể vài cái nhưng vì vẫn không chịu nổi sức nặng của bản thân nên lại ngã xuống đất.
Ở chung quanh nó, ɱá.ц tươi màu đỏ chảy ra và mang theo nhàn nhạt mùi tanh.
Cuối cùng, cái đuôi của Thanh Mãng xà dao động vài cái rồi rốt cục bất động, nếu như đi vào quan sát thì sẽ phát hiện chỗ bảy tấc nơi yếu nhất của nó nứt ra một khoảng, 𝖒-á-⛎ tươi chính là từ bên trong này chảy ra.
Một khắc kia, ✝️𝖍â-п 𝐭♓-ể Mục Duyên giống như một quả bóng bay bị xẹp xuống, ⓣ𝐡â.ռ t.ⓗ.ể lắc lư vài cái, thanh kiếm trong tay bị cắm mạnh vào trong tuyết, mượn dùng sức mạnh này mới không để cho 🌴𝒽â*𝓃 ✝️*𝐡*ể của mình ngã xuống đất.
"Mau, các ngươi nhanh đi hái Bích Ngọc quả." Cắn răng chặt chật, một vệt ⓜá*u chảy ra từ khóe miệng, Mục Duyên ngẩng đầu lên và nói với giọng nói yếu ớt.
Hai người của dong binh đoàn Duyên Phong nhận lệnh và đang muốn đi hái năm Bích Ngọc quả kia, thì ngay thời điểm đó có một bóng dáng thoáng qua, trong chớp mắt năm Bích Ngọc quả kia liền mất đi tung tích.
"Người nào, thật to gan, to gan dám đoạt đồ của ta?"
Thấy khó khăn lắm mới đánh bại được Thanh Mãng xà, mới vừa giành được Bích Ngọc quả thì lại bị người khác cướp đi, sắc mặt Mục Duyên đại biến, gương mặt trở nên tái mét vặn vẹo đứng lên, ánh mắt dữ tợn nhìn về phía trước.
Xuất hiện ở trong mắt hắn là một nam tử trung niên, chỉ thấy người nọ mặc y phục tơ lụa gấm đỏ, thắt lưng ⓜề-𝖒 Ⓜ️-ạ-𝒾, tay phải cầm một thanh kiếm mỏng, chân mang giày da màu đen, một đầu tóc dài màu đen thả ở trên lưng, ánh mắt nhìn Mục Duyên mang theo ánh sáng lãnh ý.
Trên tay trái hắn chính là năm Bích Ngọc quả, rõ ràng người cướp đoạt Bích Ngọc quả chính là người này không thể nghi ngờ.
"Nam Mộc, ngươi còn chưa có 𝒸𝐡ế·✝️?" Nhìn thấy người này, sắc mặt Mục Duyên lần nữa thay đổi, hai đấm nắm chặt, đáng tiếc hắn đã dùng hết tất cả sức lực, hai chân không chống đỡ được nên một chân quỳ xuống đất, lạnh lùng nhìn chằm chằm Nam Mộc.
"Nếu ta đã 🌜_♓ế_𝐭 thì không phải là tiện nghi cho ngươi con chuột chuyên môn ăn cắp này sao?" Khóe môi Nam Mộc khinh thường câu lên nụ cười lạnh, thanh kiếm mỏng trong tay giương lên, triển khai cước bộ và nhẹ nhàng đi về phía Nam Mộc.
Mấy người còn lại của dong binh đoàn Duyên Phong, nhìn thấy Nam Mộc đi tới thì vẻ mặt đều kinh hoảng lui về phía sau, không một người nào có cam đảm tiến lên cứu đoàn trưởng bọn họ.
Đúng lúc này, tất cả mọi người của dong binh đoàn Thiên Lang đều đi tới bao vây bọn họ lại, trong vòng vây của họ thì ngay cả một con ruồi cũng không thể bay.
Hạ Như Phong hai tay ôm п𝐠ự-𝐜, nửa người dựa thân cây, nàng không có đi lên, chỉ là núp ở phía sau nhìn trò hay.
"Hả?" Híp mắt một cái, tầm mắt Hạ Như Phong chuyển đến gương mặt Mục Duyên, từ khi Nam Mộc đi tới thì ngược lại vẻ mặt của hắn là trấn định lại, không biết tại sao nhưng Hạ Như Phong mơ hồ cảm giác có chút không đúng.
Ánh mắt nhìn xuống phía dưới thì liền thấy Mục Duyên len lén đưa tay vào trong ống tay áo, sắc mặt Hạ Như Phong chợt đại biến, thầm kêu một tiếng: "Không tốt!"
Chỉ thấy khóe miệng Mục Duyên nâng lên một chút cười lạnh, bàn tay từ trong ống tay áo đưa ra, sau đó, từ bàn tay của hắn bay ra một đạo hồng quang đánh về phía Nam Mộc phía đối diện, tốc độ của hồng quang kia quá nhanh cho nên khi Nam Mộc phát hiện được thì nó đã ở rất gần.
"Phốc!"
Vào thời khắc nguy hiểm đó, một cây thủy chủ màu bạc bay tới 𝖈ắ*〽️ ✔️*à*⭕ trên vật thể màu đỏ kia, vật thể màu đỏ kia liền rơi xuống đất, lúc này Nam mộc mới phát hiện đó là một con rắn nhỏ trong suốt đỏ như má*⛎.
Huyết Tinh xà, đây lại là Huyết Tinh xà chứa kịch độc... Sắc mặt Nam Mộc trong nháy mắt liền trắng bệch, nếu như hắn bị Huyết Tinh xà này cắn thì trong vòng ba giây tuyệt đối sẽ mất mạng.
"Cũng may là kịp lúc." Hạ Như Phong thở ra một hơi, hai tay ôm п𝐠●ự●🌜 đi về phía Huyết Tinh xà, khi nàng đi ngang qua thì tất cả mọi người theo bản năng nhường đường cho nàng, ngay cả ánh mắt của Nam Mộc và Mục Duyên cũng đều nhìn về phía nàng.
Nếu là trước kia, Mục Duyên nhìn thấy thiếu nữ xinh đẹp như vậy thì khẳng định sẽ nghĩ hết biện pháp đem nàng đoạt đi, nhưng mà hiện tại, hắn hàn toàn không có loại ý định này, một đôi mắt màu đỏ đầy cừu hận quấn quanh trên gương mặt của thiếu nữ tuyệt mỹ.
"Ngươi là người phương nào? Vì sao phải xen vào việc của người khác?"
Mục Duyên hận đến 𝖓🌀.ⓗ1ế.ռ 𝖗ă.ռ.🌀 nghiến lợi, vốn là đã thành công 𝖑.ậ.✞ đ.ổ hắn nhưng không ngờ nửa đường lại nhảy ra một trình giảo kim, làm hại kế hoạch của mình thất bại trong gang tấc, còn lãng phí Huyết Tinh xà mình nuôi dưỡng nhiều năm như.
Vừa nhìn thấy Huyết Tinh xà nằm trên mặt đất và mất đi sinh mạng, tâm Mục Duyên liền bị đau đớn co rút một cái.
Đó chính là lâu nay của hắn, hắn làm sao có thể không đau lòng?
"Như Phong cô nương, vừa rồi đa tạ ngươi ra tay." Nam Mộc thở phào nhẹ nhàng, nghĩ tới nguy hiểm lúc đó, cho tới bây giờ trong lòng hắn vẫn còn sợ hãi, nếu không phải nàng cứu giúp thì sợ rằng mình đã sớm mất mạng.
Vì vậy, ánh mắt của Nam Mộc nhìn về phía Hạ Như Phong mang theo cảm kích, thần sắc cũng không lạnh lùng như lúc đầu.
Hạ Như Phong không nói gì, nàng lấy một cái khăn tay ra, thật cẩn thận đem Huyết Tinh xà trên mặt đất bao vây lại và ném vào trong Linh giới.
Mọi người đều vì hành động của nàng mà cảm thấy nghi hoặc, nàng muốn 𝐭_♓_𝒾 𝐭_𝐡_ể Huyết Tinh xà kia làm cái gì?
Mà Hạ Như Phong thu hồi Huyết Tinh xà này tự nhiên là nàng có chỗ dùng, 𝖒·á·u của Huyết Tinh xà hoặc là đem ✞𝒽â-п 𝐭ⓗ-ể mài thành bột phấn thì cũng có thể dùng để luyện ↪️*h*ế đ*ộc đan, công dụng rất lớn, chẳng qua bọn họ không phải là luyện dược sư nên tự nhiên không biết điều này.
"Hừ, Mục Duyên, ngươi ở chỗ này vùng vẫy giãy ↪️♓ế_† cũng vô dụng, hiện tại, ngươi đi tìm ↪️●hế●𝖙 đi!" Nam Mộc thu hồi ánh mắt, kiếm mỏng trong tay đ_â_𝖒 về phía Mục Duyên, ⓣ𝖍â_𝖓 𝖙_ⓗ_ể Mục Duyên suy yếu dị thường nên không cách nào tránh né, chỉ phải trơ mắt nhìn kiếm mỏng đâ.Ⓜ️ ⓥà.🅾️ cổ của mình.
Vào một khắc cuối cùng, trong mắt hắn lộ ra không cam lòng, oán hận nhìn chằm chằm gương mặt lạnh lùng của Nam Mộc.
𝐑_ú_✞ 𝐫_a kiếm, ɱ●á●ⓤ bắn tung tóe khắp nơi và rơi vào trên mặt tuyết, Mục Duyên há to miệng, muốn nói cái gì nhưng chưa kịp nói ra khỏi miệng thì cơ thể đã chậm rãi ngã trên mặt đất.
Đoàn trưởng đã ↪️♓*ế*𝐭, thành viên khác trong dong binh đoàn Duyên Phong liều mạng chạy trốn, đáng tiếc yếu không thể địch lại mạnh, bọn họ lại vừa trải qua một trận ↪️-𝒽-ï-ế-п đ-ấ-⛎, cũng không còn bao nhiêu thể lực, cho nên chỉ trong chốc lát thì đã bị người Thiên Lang 𝐠ℹ️-ế-t 🌜*𝐡ế*†.
"Như Phong cô nương, lúc trước bị bầy Thanh Lang bao vây tấn công, nếu không phải ngươi thì đội ngũ chúng ta sẽ tổn thất rất nặng nề, mà lần này, là ngươi đã cứu ta, vì vậy..."
Nam Mộc lấy ra một trái trong năm trái Bích Ngọc quả, đem bốn trái còn lại đưa đến trước mặt Hạ Như Phong.
"Ta chỉ lấy những gì ta cần, còn bốn trái này sẽ đưa cho Như Phong cô nương, nếu không phải ngươi thì sợ là chúng ta cũng không có cách nào đạt được Bích Ngọc quả này, cho nên đây là những gì ngươi xứng đáng có được."
Những người khác trong dong bình đoàn đều không có phản đối đối với quyết định của Nam Mộc, khi đối mặt với bầy Thanh Lang, nếu không có Hạ Như Phong ra tay, cho dù bọn hắn toàn quân không bị diệt thì cũng khá hơn chút nào.
Hiện tại lại cứu đoàn trưởng bọn họ, phần ân tình này thì bốn trái này há có thể trả ơn đủ?
"Được rồi!" Hạ Như Phong cũng không có khách khí đem Bích Ngọc quả thu lại, dù sao Bích Ngọc quả không phải dược liệu, chắc sẽ không có hậu di chứng đối với tăng cấp tu vi, vì vậy, Bích Ngọc quả này vừa lúc làm cho tu vi của nàng lại lần nữa tăng cấp.
Sau khi ném ba trái trong đó vào Linh giới vô tận không gian, nàng cầm lấy một trái còn lại và nhẹ nhàng cắn một ngụm, một cảm giác mát lạnh trượt xuống cổ họng, sau đó liền đem cả trái nuốt vào trong bụng.
"Oanh long long!"
Linh khí thiên địa xoay quanh trên đỉnh đầu, khí thế trên người đột nhiên tăng lên, tất cả mọi người đều bị kinh sợ trước sự thăng cấp của nàng, người nào trong bọn họ cũng chưa từng thấy qua tình hình thăng cấp đặc biệt oanh động như vậy.
"Nàng thật là thăng cấp Linh Tướng Thất cấp sao?" Nam Mộc nhàn nhạt nhìn nàng một cái, lần đầu ch·ı·ế·n đấ·u hắn liền đoán được thực lực của nàng, chẳng qua làm hắn kinh ngạc là, thăng cấp lên Linh Tướng Thất cấp sao lại oanh động như vậy?
"Cái gì? Linh Tướng Thất cấp?"
Những người còn lại thực lực đều không bằng Hạ Như Phong, đương nhiên là không có cách nào thấy cấp bậc của nàng.
Giờ phút này, nghe được lời của Nam Mộc, mọi người đều ngây ngốc há hốc miệng nhìn về phía bóng dáng tuyệt sắc kia.
Thần a, ngươi ở đây nói giỡn với chúng ta sao? Trên đời tại sao lại có biến thái như vậy, nàng mới bao lớn a! Vậy mà đã là Linh Tướng Thất cấp, vậy những người lớn tuổi chưa đạt tới Thất cấp như bọn họ làm sao có thể sống được?
Thật sự là người so với người, tức 𝒸♓●ế●✞ người.
Mọi người lắc đầu thở dài một tiếng và cũng không lại đi so sánh với nàng, nếu không chính là tự mình chuốc lấy cực khổ, có thể so sánh với loại biến thái này được sao? Làm sao có thể so sánh? Đoán chừng có cho bọn họ thêm thời gian một trăm năm thì cũng không thể vượt qua nàng.
Dù sao, nàng cũng đang lớn lên, vượt qua nàng? Vậy đơn giản là người si nói mộng.
← Ch. 208 | Ch. 210 → |