Nghiêm lão
← Ch.184 | Ch.186 → |
Edit: Giáp Thị Thiên Thanh.
"Cái gì?" Trịnh lão kinh ngạc há to miệng, vẻ mặt kinh ngạc và không dám tin, giờ phút này hắn đang hoài nghi lỗ tai của mình phải chăng có vấn đề gì: "Ngươi nói hiện tại?"
"Có vấn đề sao?" Nhíu nhíu mày, thần sắc Hạ Như Phong có chút không kiên nhẫn, ngoại trừ đối diện với người thân bằng hữu ra, nàng đối với người khác cho tới bây giờ đều không có giọng điệu tốt.
Nghiêm Phong Hành, Diệp Cầm, bao gồm Trịnh Lâm phía sau Trịnh lão, tất cả đều ngây ngốc nhìn thiếu nữ tuyệt sắc kia.
Chẳng lẽ, nàng còn là một Luyện Dược Sư Thất phẩm cấp thấp, điều này sao có thể? Nàng mới bây lớn a! Bằng chừng này tuổi mà đã trở thành Lục phẩm thì đã muốn làm cho người ta kinh hãi rồi, nếu nàng là Thất phẩm, vậy có để cho những Luyện Dược Sư đang liều mạng tăng lên phẩm cấp sống nữa hay không?
Đây quả thực là quá khi dễ người, thiếu nữ tuyệt đối chính là một quái vật.
"Ách? Không có vấn đề." Trịnh lão theo bản năng lắc đầu một cái, sau khi lắc đầu mới đột nhiên hoàn hồn, nhưng mà lời đã nói ra rồi thì sao có thể thu hồi?
"Nếu như không có vấn đề thì đưa dược liệu cho ta đi!" Đưa bàn tay ngọc ra, con ngươi lạnh nhạt của Hạ Như Phong nhìn về phía lão giả trước mặt và giọng điệu nhẹ như gió.
Khẽ thở dài, Trịnh lão vẫn là lấy những dược liệu cần luyện chế ra.
Mỗi lần lấy một loại dược liệu đưa vào trong tay Hạ Như Phong thì tâm hắn liền co rút đau đớn một chút, nhưng mà hắn cũng đã thấy qua kỳ tích của Hạ Như Phong, không biết tại sao, đối với lời nói của nàng cũng có một phần tín nhiệm.
Hơn nữa, đợi cho lão gia hỏa Diệp gia kia thăng cấp lên Thất phẩm còn không biết phải mất bao lâu, bởi vậy, lúc này Hạ Như Phong là hy vọng duy nhất của hắn.
"Ừ, các ngươi ở đây chờ!" Thu hồi dược liệu, Hạ Như Phong bỏ lại một câu rồi xoay người hướng gian phòng của mình mà đi tới. Trong khoảng thời gian gần đây, Nghiêm Phong Hành vội vàng mở rộng thế lực, dĩ nhiên nàng cũng sẽ không nhàn rỗi, không phải tu luyện thì là luyện dược, sau khi lãng phí một phần năm dược liệu trong linh giới, rốt cục có thể dựa vào thực lực bản thân mà luyện chế đan dược Thất phẩm.
Bất quá, dược điền Nghiêm gia tuy nhiều, nhưng cấp bậc dược liệu cao nhất cũng chỉ là Lục giai, bởi vậy, dược liệu Thất giai nàng dùng để luyện chế đều là những thứ đạt được từ trong lăng mộ Linh Tôn, nhưng mỗi lần nàng nhìn những linh dược kia trở thành cặn thuốc thì nàng đều có chút không bỏ được.
"Gia gia, nàng thật sự có thể luyện chế ra đan dược Thất phẩm sao?" Ánh mắt Trịnh Lâm lộ ra hoài nghi, dù thế nào thì hắn cũng không tin thiếu nữ so với mình còn nhỏ hơn vài tuổi này lại là Luyện Dược Sư Thất phẩm.
"Ta cũng không rõ ràng lắm, nếu như nàng là một Luyện Dược Sư Thất phẩm..." Trịnh lão giương mắt và nhìn phía bầu trời xanh, trong ánh mắt thâm thúy lộ ra một tia như ẩn như hiện: "Phiến đại lục này sẽ nhấc lên một cuộc chấn động, mà phiến đại lục kia cũng sẽ vì vậy mà khiếp sợ."
Luyện Dược Sư Thất phẩm mười sáu tuổi cũng đủ để cho mọi người phải nhìn thẳng.
Tại phiến Đông Linh đại lục kia, từ xưa đến nay, đột phá Luyện Dược Sư Thất phẩm sớm nhất cũng đã hai mươi tuổi.
Nhưng người nọ chính là nhân vật kiệt xuất nhất ở đại lục trong vạn năm nay, cũng có người từng nói, thiên phú luyện dược của hắn là chưa từng có, tuyệt đối cũng không có ai có thể vượt qua, nhưng huyền thoại của người nọ có thể bị đánh bại hay không thì phải xem ngày hôm nay... Thời gian chậm rãi trôi qua, hiện tại đã gần đến giữa trưa, có lẽ mùa đông sắp tới nên ánh mặt trời không hề ấm áp như lúc ban đầu nữa.
Ánh mắt mọi người đều đặt ở phương hướng Hạ Như Phong rời đi, những người này cũng muốn biết nàng có thật sự đột phá đến Thất phẩm hay không, mặc dù chỉ kém có một phẩm nhưng Lục phẩm và Thất phẩm có thể nói là cách biệt một trời một vực.
Đột nhiên, dưới ánh mắt trời, bóng dáng lạnh nhạt của thiếu nữ phản chiếu vào trong mắt.
"Tiểu muội." Nghiêm Phong Hành đi đầu nghênh đón, trong nháy mắt khi đôi mắt lãnh khốc nhìn thấy thiếu nữ kia thì biến thành một dòng suối ấm áp, hai bên khóe môi nở nụ cười dịu dàng: "Tiểu muội, thành công sao?"
Dịu dàng cười, Hạ Như Phong đưa tay ra, trong lòng bàn tay như ngọc có một viên đan dược trong suốt, được ánh mặt trời chiếu rọi phát ra ánh sáng rực rỡ chói mắt.
"May mắn mà thôi, Trịnh lão, nhớ kỹ cam kết giữa chúng ta."
Ánh mắt Trịnh lão lóe lên mấy cái và cầm viên đan dược bỏ vào trong miệng, trong khoảnh khắc đan dược kia vào trong cơ thể, Trịnh lão há to miệng và phun ra một ngụm máu đen đen.
"Gia gia." Trịnh Lâm quýnh lên, vội vàng đỡ trịnh lão, gương mặt thanh tú tràn đầy lo lắng.
"Ta không sao." Phất phất tay, Trịnh lão lau đi máu đen ở khóe miệng, khí lực toàn thân tụ tập ở trên nắm tay và đánh thật mạnh về phía cây đại thụ cổ xưa bên cạnh.
"Ầm."
Trong phút chốc, cổ thụ biến thành một luồng khói xanh chậm rãi tiêu tán ở trong không khí.
"Ha ha ha ha!" Trịnh lão ngửa đầu cười lớn vài tiếng, loại tình cảm kích động khó có thể nói thành lời, thu hồi ánh mắt, trong mắt hiện lên đầy cảm kích: "Đa tạ đại sư trợ giúp, rốt cục ẩn tật của ta cũng đã khỏi hẳn."
Lần này, Trịnh lão là tôn kính phát ra từ nội tâm, bất luận là thân phận Luyện Dược Sư Thất phẩm của nàng hay là bởi vì nàng tương trợ, để cho mình lần nữa tìm lại được thực lực và kiêu ngạo, cũng đáng giá để hắn xưng một tiếng kính trọng như vậy.
Nhưng mà lời nói của Trịnh lão lại làm cho tất cả mọi người ở đây đều ngây ngốc.
"Tiểu muội, ta phát hiện, ta vẫn là xem thường ngươi." Nghiêm Phong Hành cười khổ lắc đầu, tiểu muội lợi hại như vậy cũng làm cho trong lòng người ca ca như hắn có chút thất lạc, chẳng qua hắn cũng vì tiểu muội mà cảm thấy vui vẻ.
Có thực lực bực này thì trong thiên hạ to lớn có nơi nào mà nàng không thể đi chứ?
Hơn nữa, Luyện Dược Sư có sức mạnh kêu gọi cao nhất, chỉ cần nàng lấy thân phận Luyện Dược Sư Thất phẩm ra thì sẽ có bao nhiêu thế lực trong thiên hạ này chờ nịnh nọt nàng chứ? Cho dù Hạ Như Phong không mở miệng thì cũng sẽ có thế lực chủ động giúp nàng trừ đi Nghiêm gia và Huyết Quy môn.
Một Luyện Dược Sư Thất phẩm thiếu nhân tình thì chỉ sợ ngay cả hoàng tộc cũng sẽ tranh đoạt đi!
"Tam ca, trước kia, vẫn là ngươi che chở ta, cho nên sau này hãy để ta đến che chở ngươi, cho dù có phải giết hết người trong thiên hạ thì cũng quyết không để cho bất luận kẻ nào uy hiếp được tính mạng của ngươi."
Trê mặt thiếu nữ lộ ra tin tưởng kiên định, quay đầu nhìn về phía gương mặt tuấn mỹ gần trong gang tấc kia, trong hai tròng mắt đen của nàng lặng yên xẹt qua một chút huyết quang.
Thân thể Nghiêm Phong Hành cứng đờ, há to miệng muốn nói cái gì nhưng cuối cùng vẫn ngậm miệng lại, chỉ dùng ánh mắt cưng chiều bao bọc lấy thiếu nữ trước mặt.
Tiểu muội, có ngươi là may mắn nhất của ta.
Nhưng mà, cho dù ngươi mạnh mẽ đến đâu nhưng ta vẫn sẽ giống như lúc bình thường đem ngươi bảo hộ ở phía sau.
Chính là một ngày kia, ngươi bước vào hàng ngũ cường giả đứng đầu thì ngươi vẫn là tiểu muội của ta, mà ta, cho dù phải trả giá bằng cả sinh mạng thì cũng phải bảo vệ tiểu muội.
Cho nên, cho dù ngươi không hề cần ta bảo vệ, ta cũng sẽ bảo vệ ngươi cho đến khi kết thúc sinh mệnh..."Lâm nhi, ngươi về nhà tộc một chuyến." Tâm tư Trịnh lão bách chuyển, hung ác hạ xuống một quyết định: "Đi nói cho phụ thân ngươi biết, Trịnh gia ta nguyện ý nguyện thần phục đại sư."
"Gia gia..." Trịnh Lâm cả kinh, hiển nhiên không có cách nào nghĩ đến, cuối cùng gia gia lại ra mệnh lệnh như vậy.
Hạ Như Phong và đám người Nghiêm Phong Hành cũng đem ánh mắt nhìn về phía Trịnh lão, bọn họ cũng không đoán trước được quyết định của Trịnh.
Chẳng qua là theo như lời của Trịnh lão nói nguyện trung thành với Hạ Như Phong mà không phải Nghiêm gia hoặc là Nghiêm Phong Hành, cái này chứng minh, hắn cũng không có tính toán để cho Trịnh gia trở thành gia tộc lệ thuộc Nghiêm gia ở Thanh Phong thành, hắn đầu nhập vào chỉ là một người Hạ Như Phong.
Bất quá chuyện này với bọn họ mà nói cũng không có gì khác nhau, vô luận là Nghiêm Phong Hành hay là Hạ Như Phong thì kết quả đều là giống nhau.
Ánh mắt Diệp Cầm phức tạp ngắm nhìn Hạ Như Phong, thở dài và đi lên trước một bước nói: "Công tử, tiểu thư, ta và Trịnh huynh cùng nhau trở về, sẽ hết khả năng thuyết phục gia phụ sẵn sàng góp sức vì tiểu thư."
Tứ đại gia tộc, thế lực đứng đầu La Lan bình nguyên, để cho bọn họ đầu nhập vào Nghiêm Phong Hành là không có khả năng, chỉ có Hạ Như Phong mới có tư cách này để cho bọn họ nguyện trung thành.
Trịnh lão tán thưởng liếc nhìn Diệp Cầm, rõ ràng, hắn cũng đã nhìn thấu tiềm lực của Hạ Như Phong.
Một Luyện Dược Sư Thất phẩm đã đủ làm cho bọn họ vui lòng phục tùng, huống chi, nàng còn là một Luyện Dược Sư Thất phẩm mười sáu tuổi, một Luyện Dược Sư Thất phẩm đã phá vỡ thần thoại, như vậy tiềm lực tương lai của nàng sẽ lớn như thế nào, làm sao bọn họ nhìn không thấu?
Nếu như lúc này không sẵn sàng góp sức vì nàng, sau này cơ hội sẽ bị người khác cướp đi, đến lúc đó bọn họ tìm ai khóc chứ?
Bởi vậy Trịnh lão quyết định thật nhanh, hạ xuống tiền đặt cược, hắn tin tưởng với thực lực và tâm trí của nàng, nhất định có thể sống sót trên đại lục với đông đảo cường gỉa và leo lên cường giả cao nhất.
Khi đó, Trịnh gia cũng sẽ nước lên thì thuyền lên, nói không chừng hoàn toàn có thể đi đến Đông Linh đại lục.
"Tốt, hiện tại chỉ còn sót lại Dư gia." Ngón tay vuốt ve cằm, khóe môi Hạ Như Phong giương lên nụ cười thản nhiên: "Vậy Trịnh gia và Diệp gia, ta liền nhận, tạm thời ta muốn cùng Tam ca trở về Thương Lang quốc, Trịnh lão, Diệp Cầm, các ngươi giúp đỡ thuyết phục Dư gia, nếu bọn họ không muốn sẵn sàng góp sức, sẽ dùng vũ lực hay dùng độc kế uy hiếp cho đến khi bọn họ đồng ý mới thôi."
Hạ Như Phong không lo lắng Trịnh gia và Diệp gia sẽ cự tuyệt, dù sao nàng biết địa vị của Luyện Dược Sư Thất phẩm ở đại lục này.
Chỉ cần nàng nguyện ý thì hoàn toàn có thể làm cho thực lực của những người đó tăng lên một tầng lớn, nhưng mà, thế lực La Lan bình nguyên phức tạp, làm sao nàng có thể biết tâm tư trong lòng của những người này? Bởi vậy, nếu không có tín nhiệm thì nàng sẽ không vì bọn hắn bỏ ra đan dược.
"Diệp Cầm, có một việc cần ngươi giúp ta hoàn thành." Hạ Như Phong suy nghĩ trong giây lát, tầm mắt hướng về phía Diệp Cầm thản nhiên nói: "Ở những thành trấn khác có phân nhánh của Huyết Quy môn tồn tại, nhưng ba chữ Huyết Quy môn này làm cho ta rất không thoải mái, ngươi giúp ta diệt trừ những phân nhánh đó, mặt khác, đệ tử bên ngoài của Huyết Quy môn cũng đều giết đi!"
Giọng điệu của Hạ Như Phong rất nhạt, thật giống như đang nói một chuyện nhỏ bé không đáng kể, nhưng mà những chữ trong lời nói kia lại mang theo thị huyết, không khỏi làm cho trong lòng người khác dâng lên sợ hãi.
Cái gì mà ba chữ Huyết Quy môn này làm cho nàng rất khó chịu, cho nên nàng muốn trừ bỏ Huyết Quy môn và giết đệ tử Huyết Quy môn?
Cho dù là vô sỉ cũng nên có cái giới hạn a! Khó chịu tên của người khác nên sẽ đi giết người? Trên đời còn có người nào vô sỉ hơn so với nàng sao?
Khóe miệng Trịnh lão vừa kéo, xem ra ngày đó mình vẫn là xem thường nàng..."Bất quá các ngươi chỉ cần đối phó phân nhánh như vậy đủ rồi, tổng bộ ta sẽ đích thân đi một chuyến đập nát cái bảng hiệu môn phái kia, làm cho ba chữ khiến ta rất khó chịu kia biến mất trên đời này."
Lạnh lẽo trong mắt thoáng qua, khóe miệng Hạ Như Phong nở nụ cười mang theo một chút lạnh lẽo sát ý.
Là thân nhân của Huyết Hoàng, nàng chỉ có thể tự tay giết bọn họ mới có thể cảm giác được thống khoái... Huống chi nàng cũng không quên, hai trưởng lão của Huyết Quy môn kia lúc trước thế nhưng tính toán sát hại mình, cho nên đối với việc tiến hành trả thù Huyết Quy môn, cũng chính là từ lúc này chính thức bắt đầu.
Mà có Trịnh lão gia nhập làm cho chuyện ở La Lan bình nguyên cũng có thể đi đến kết thúc, nàng cũng nên cùng Tam ca quay về Thương Lang quốc... Lúc này, phía chân trời mặt trời dần dần lặn xuống núi phía tây, ánh nắng chiều trải rộng ở khắp bầu trời, ánh sáng màu da cam chiếu tỏa khiến cho khoảng sân phía dưới cũng bị nhuộm thành màu cam.
Gió đêm thổi vào trong lương đình, bàn cờ được chế tạo từ bạch ngọc được đặt ở trên bàn với hai quân cờ trắng và đen.
Hai lão giả ngồi đối diện nhau, trong đó lão giả áo bào màu đỏ tay cầm cờ trắng, mi tâm nhíu chặt, một lúc sau mới hạ quân cờ xuống, nhưng mà dường như hắn có tâm sự nặng nề, nên quân cờ hạ xuống kia rõ ràng đưa mình vào tử lộ.
"Nghiêm lão, ngươi có phải là có tâm sự? Hôm nay chơi cờ, dường như luôn không yên lòng." Lão giả áo bào trắng cũng nhíu mày, bất đắc dĩ thở dài: "Huynh đệ chúng ta đã mười mấy năm không gặp, khó được lại một lần nữa đánh cờ, ngươi không thể chuyên tâm một chút sao? Có phải hay không hôm nay Nghiêm gia lại phái người đến cầu kiến? Có phải là ngươi đối Nghiêm gia còn chưa có chết tâm?"
"Ha ha!" Nghe vậy, ngược lại Nghiêm lão lại cười to hai tiếng, đưa bàn tay dày rộng ra vỗ vỗ bả vai lão giả áo bào trắng: "Văn lão, ngươi quá lo lắng, lần này trở về chủ yếu là vì muốn gặp lão gia hỏa ngươi, chẳng qua những ngày ta trở lại có nghe một chút tin đồn..."
Nói tới đây, Nghiêm lão dừng một chút, thần sắc nghiêm túc: "Nghiêm gia, xuất hiện một thiên tài thật không?"
"Nghiêm lão, ngươi là nói Nghiêm Phong Hành đi?" Văn lão vuốt chòm râu, tươi cười đầy mặt, trong mắt xẹt qua một chút tán thưởng: "Nghiêm lão, nói thật, ta từng gặp qua Nghiêm gia Tam thiếu một lần, tên tiểu tử kia thiên phú không sai, tính tình trầm ổn, có khí chất không giận mà uy, cùng ngươi lúc trước có đến có mấy phần giống nhau."
"Hả?" Nghe hắn nói như vậy, Nghiêm lão ngược lại sinh ra hứng thú, hắn rất ít khi nghe được lão gia hỏa này khích lệ người: "Ha ha, tiểu gia hỏa kia, ta thật muốn nhìn thấy hắn."
"Haiz!" Nhưng mà, Văn lão cũng là lắc đầu thở dài một tiếng, trong âm thanh xen lẫn nhàn nhạt tiếc hận.
"Làm sao vậy?" Nhíu nhíu mày, Nghiêm lão từ giọng điệu của đối phương cảm thụ được sự không tầm thường.
"Nghiêm lão, ngươi cũng từng là đệ tử trong đại gia tộc, chẳng lẽ còn không biết thiên tài thường dễ dàng bị đố kị sao?
Huống chi, phu nhân nguyên phối của tiểu tử Nghiêm Nhân kia là một nữ nhân bụng dạ hẹp hòi, ích kỷ, lãnh huyết vô tình."
"Thật không?" Nghiêm lão cười lạnh một tiếng, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên trên bàn ngọc ngọc: "Không thể không nói, nữ nhân đó và Nghiêm Nhân cũng thật sự xứng đôi, đều là bụng dạ hẹp hòi, ích kỷ, lãnh huyết vô tình, chẳng qua Nghiêm Nhân còn thêm một cái, chính là bất hiếu bất nghĩa, ngay cả huynh đệ ruột cũng có thể giết, mẹ ruột bị hắn làm tức chết cũng không rơi một giọt nước mắt, hắn còn chưa đủ máu lạnh sao?"
Giọng nói không tự chủ mà lạnh xuống dưới, Nghiêm lão nắm thật chật nắm đấm, hiển nhiên một màn trước đây đã tạo thành cho hắn thương tổn rất lớn, cho dù đã qua mười mấy năm nhưng khi nhớ tới vẫn cảm thấy đau triệt nội tâm.
"Nếu ngày đó, không phải trước khi chết Tự nhi đau khổ cầu xin thì ta đã sớm tự tay bóp chết súc sinh kia, nhưng mà, vì để cho Tự nhi an tâm mà ra đi, ta bất đắc dĩ phải đáp ứng thỉnh cầu của hắn."
Ngửa đầu, ánh mắt nhìn trời xanh, trong mắt Nghiêm lão hiện ra bi thương.
"Ta biết, kỳ thật ta biết sở dĩ Tự nhi tha thứ cho Nghiêm Nhân là bởi vì Như Mi không có cách nào hoài thai nữa, hắn không đành lòng để Nghiêm gia tuyệt hậu, cho nên hắn thà chính mình chịu ủy khuất cũng muốn cầu xin ta buông tha Nghiêm Nhân, loại phẩm tính buông xuống ân oán cá nhân mà lấy đại cục làm trọng, làm sao Nghiêm Nhân có thể so với hắn? Mặc dù thể chất Tự nhi yếu kém không thể tu luyện, nhưng ta tin tưởng với sự thông minh của hắn, lại thêm Nghiêm Nhân ở bên trợ giúp thì tuyệt đối sẽ tạo ra cho Nghiêm gia một sự huy hoàng trước nay chưa từng có."
"Bởi vậy, ta giao vị trí gia chủ cho Tự nhi cũng không phải bởi vì hắn là nhi tử mà ta thương yêu nhất, mà là Nghiêm Nhân khuyết thiếu phẩm tính và mưu lược của một gia chủ nên có, nhưng những thứ này Tự nhi đều có, nhưng mà..."
Nói xong lời cuối cùng, giọng nói của Nghiêm lão ngừng lại, nét mặt lộ ra nụ cười khổ.
Văn lão thở dài, lúc này, hắn thật sự không biết còn có thể nói cái gì.
Nhi tử thương yêu nhất lại chết ở trong của một nhi tử khác, ái thê gặp đả kích cũng bị mất mạng, tất cả người thân đều bỏ hắn mà đi chỉ trong một đêm.
Tuy Nghiêm Nhân còn sống, nhưng hắn còn sống hay đã chết lại có cái gì khác nhau?
Từ sau khi hắn phạm hạ sai lầm thì hắn đã không còn là nhi tử của Nghiêm lão.
"Kể từ đó, sống chết của Nghiêm gia cũng không có quan hệ gì với ta, nhưng nếu tiểu tử Nghiêm Phong Hành kia thực sự tốt giống như ngươi nói, như vậy thì tính mạng của hắn ta sẽ bảo trụ." Thở dài, Nghiêm lão thản nhiên nói.
Kỳ thật lần này trở về, Nghiêm lão còn ôm một cái mục đích.
Nghiêm Nhân thì hắn là tuyệt đối sẽ không tha thứ, nhưng nếu trong tiểu bối của Nghiêm gia có mầm non ưu tú thì ông sẽ nhận hắn làm truyền nhân của mình, dù sao, ai cũng không muốn sống cô độc hết quãng đời còn lại và cả đời vô hậu, bất quá nếu không có mầm non tốt, như vậy hắn cũng chỉ có thể chấp nhận lựa chọn thứ hai chính là lựa chọn truyền nhân không cùng huyết thống.
"Đúng rồi, Nghiêm lão, Công hội luyện dược ở Lâm Phong quốc truyền đến một tin tức quan trọng." Văn lão chớp mắt, đột nhiên mở miệng đánh gãy suy nghĩ của Nghiêm lão.
"Lâm Phong quốc? Hội trưởng hiện tại ở đó hẳn là tiểu tử An Đức Lâm kia?"
Lời nói của Văn lão thành công hấp dẫn Nghiêm lão chú ý, hắn nhướng mày hỏi: "Vậy tiểu tử kia vẫn còn lăn lộn tại Ngũ phẩm đi? Hắn truyền đến cái tin tức quan trọng gì?"
Đối với Lâm Phong quốc, đại lục mà tất cả các cường giả đều xem thường, nếu bên trong quốc gia có chiến tranh mà cường giả không được nhúng tay thì Lâm Phong quốc sớm đã bị các quốc gia khác phân chia.
Chẳng qua là Công hội luyện dược ở bốn nước là một tổng thể, nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn*, cho nên cho dù là cường giả đứng đầu bốn nước cũng tuyệt đối không dám khiêu chiến với Công hội luyện dược nhỏ yếu nhất.
*Nhất vinh câu vinh-nhất tổn câu tổn: ý nghĩa cũng giống câu thành ngữ: Có phúc cùng hưởng có họa cùng chia.
Bằng không, hắn sẽ bị tập thể của tất cả các Luyện Dược Sư của bốn nước đuổi giết.
Luyện dược sư khủng khiếp ra sao thì trong lòng người đời đều biết. Cho nên lúc trước, Chiến Vô Ảnh cũng chỉ dám làm Thu Phong bị thương chứ cũng không có can đảm thương tổn An Đức Lâm.
Hắn cũng không có can đảm khiêu chiến với tất cả Luyện Dược Sư của bốn nước.
"Ha ha, tiểu tử An Đức Lâm kia nói, Lâm Phong quốc bọn họ xuất hiện một thiếu nữ thiên tài, gần mười sáu tuổi cũng đã thành công luyện chế đan dược Thất phẩm cấp thấp, hiện tại nàng đến Lâm Phong quốc làm việc, để cho chúng ta chiếu cố một chút."
"Cái gì?" Bàn tay chống trên bàn ngọc và đột nhiên đứng lên, con mắt Nghiêm lão trợn to và suy nghĩ nói: "Luyện Dược Sư Thất phẩm cấp thấp mười sáu tuổi? Loại nhân vật thiên tài này làm sao có khả năng xuất hiện tại Lâm Phong quốc nhỏ bé kia, có phải An Đức Lâm đang đùa giỡn chúng ta?"
Đảo cặp mắt trắng dã, Văn lão cười lạnh một tiếng: "Gạt chúng ta, An Đức Lâm hắn không có cái lá gan kia."
"Vậy... Chẳng lẽ là sự thật sao?" Nghiêm lão ngây người ngồi xuống, vẻ khiếp sợ trong mắt cũng không che dấu, cho dù với sự thông minh của hắn cũng không có cách nào suy nghĩ ra, làm sao mới mười sáu tuổi mà đã có được thành tựu như vậy?
"Là thật hay giả, chờ nàng tới mới có thể biết được, nếu chuyện này là sự thực thì bầu trời của đại lục này chỉ sợ cũng phải đổi..."
Văn lão than nhẹ một tiếng, hắn thân là Hội trưởng Công hội Luyện dược sư Thương Lang quốc, làm sao lại không biết, Luyện Dược Sư Thất phẩm mười sáu tuổi sẽ gây rung động cho đại lục.
Hy vọng, An Đức Lâm là đang nói giỡn với bọn họ, nếu không, hắn sẽ bị đang sống mà bị hù chết...
← Ch. 184 | Ch. 186 → |