Tại sao ta lại không thể nghĩ như vậy?
← Ch.182 | Ch.184 → |
Edit: Giáp Thị Thiên Thanh.
" Hỏa Diễm Diệt Thế? Đây không phải là Hỏa Diễm Diệt Thế của Nam Môn gia sao?"
"Không, nó dường như có cái gì đó không giống với Hỏa Diễm Diệt Thế."
"Vừa rồi các ngươi có nghe thiếu nữ kia nói không, đây là bản nâng cấp của Hỏa Diễm Diệt Thế, Phần Thiên Diệt Thế!"
Lúc mọi người nhìn thấy cảnh tượng đồ sộ này, ánh mắt đều là không tự chủ được mà xuất hiện kinh ngạc ngây ngốc, tuy rằng lực công kích của Phần Thiên Diệt Thế lực dường như không bằng Hỏa Diễm Diệt Thế, nhưng mà, Hỏa Diễm Diệt Thế làm cho người ta cảm giác mình là mục tiêu, ngoài mục tiêu ra thì những người khác chỉ cảm thấy nhiệt độ cực nóng chứ sẽ không có một loại nguy hiểm nào tổn thương đến bản thân.
Nhưng mà, Phần Thiên Diệt Thế lại làm cho khắp thiên địa đều bị bao trùm bởi hỏa diễm, mà bọn họ ở trong thiên địa thì hoàn toàn không thể trốn thoát khỏi tai họa này.
Chưa chiến đấu mà đã sợ hãi, đây cũng là chỗ khác nhau giữa Phần Thiên Diệt Thế và Hỏa Diễm Diệt Thế.
Chỉ là bọn họ không biết, sau khi được Bạch Thụy chỉ điểm một ít thì nàng đã dung nhập vào thế giới này, có lẽ đối với người khác là rất khó khăn, chẳng qua nàng đã từng nhận qua truyền thừa nên tự nhiên là không có vấn đề.
"Làm sao có thể?" Hai mắt Nam Môn Lĩnh bỗng nhiên trợn to, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó lại biến thành xấu hổ và cuối cùng thì trên gương mặt già nua trắng bệch kia lại mang theo thật sâu tuyệt vọng.
Lúc lão tổ tông truyền Hỏa Diễm Diệt Thế xuống, đồng thời cũng truyền cho đời sau phần nguyên lý sáng tạo của Hỏa Diễm Diệt Thế.
Cảm nhận được lực lượng của Phần Thiên Diệt thế, Nam Môn Lĩnh đã biết đây là sáng tạo từ Hỏa Diễm Diệt Thế của mình mà ra.
Lão tổ tông từng đưa ra một nhiệm vụ, con cháu đời sau cần phải từ trụ cột ban đầu sáng tạo mà đi lên, để linh kỹ này không cần phải dùng sinh mệnh của mình để trả giá cao mà vẫn có thể sử dụng.
Đáng tiếc Nam Môn gia đã ghiên cứu mấy nghìn năm nhưng đều không có cách nào ở trong đó tiến hành cải tạo.
Nhưng lại không ngờ rằng, mình không thể hoàn thành chuyện này thế nhưng bị một ngoại nhân hoàn thành, đây chính là sỉ nhục cỡ nào chứ? Cũng giống như thiếu nữ này, làm sao có thể tài giỏi tới như vậy chứ.
Chính mình, thật sự đã phạm phải một cái sai lầm lớn... Có lẽ trước đây không nên trêu chọc Nghiêm gia, lại càng không nên trêu chọc Nghiêm Tam thiếu và thiếu nữ này..."Ha ha ha, Nam Môn Lĩnh có thẹn với liệt tổ liệt tông a!" Nam Môn Lĩnh ngửa đầu cười lớn, tiếng cười hỗn loạn xen lẫn nước mắt bay khắp nơi, đôi mắt đục ngầu dần dần bị nước mắt bao trùm.
Hắn biết, vào lúc này, cho dù có kích phát lực lượng huyết mạch cũng chắc chắn là không còn kịp rồi, bởi vì chỉ cần một động tác của thiếu nữ này thì trong nháy mắt hỏa diễm đầy trời sẽ rớt xuống.
Hắn, còn có cơ hội để kích phát huyết mạch sao?
Thực lực càng cao thì thời gian kích phát huyết mạch lại càng dài, hắn biết chiến đấu cũng vô vọng nên không còn mong có thể chiến thắng.
"Ta có một thỉnh cầu." Ánh mắt bi thương nhìn về phía Hạ Như Phong, nhắm mắt lại và sau đó lại lần nữa mở mắt ra nói: "Ngươi cũng biết, chỉ cần ta tự bạo thì cho dù là Linh Quân cũng không có khả năng tránh thoát, cho nên ta hy vọng ngươi có thể buông tha những người khác của Nam Môn gia, nếu như ngươi nguyện ý buông tha bọn họ thì ta tự sát tại đây, như thế nào?"
Có trời mới biết, để nói ra được những lời này thì khó khăn bao nhiêu chứ?
Sắc mặt Nam Môn Lĩnh phá lệ bi thảm, từ khi Ma Ngạo Thiên phóng sát khí ra thì Nam Môn Lĩnh đã biết, nam tử kia tuyệt đối không phải trong hàng ngũ Linh Vương mà hắn phải là cường giả Linh Quân.
Vốn, nếu hắn sử dụng Hỏa Diễm Diệt Thế thì cho dù là cường giả Linh Quân cũng không thành vấn đề.
Nhưng mà loại thời điểm này thì hắn còn có cơ hội để sử dụng sao? Thời gian còn lại cũng chỉ đủ cho hắn tự bạo.
Nhưng tự bạo cũng chỉ có thể làm cho Linh Quân bị thương chứ không đến mức làm chết người.
Nếu như hắn dưỡng thương xong thì nhi tử tàn phế kia của hắn còn có thể tránh được sao?
Tôn tử đã chết, chính mình cũng sắp ngã xuống, huyết mạch Nam Môn gia chỉ còn sót lại có một mình Nam Môn Khánh, chỉ cần Nam Môn Khánh còn sống thì đại biểu cho Nam Môn gia còn không có bị cắt đứt.
Vì nhi tử, hắn phải bất đắc dĩ đưa ra yêu cầu này.
Âm thanh hắn nói cực thấp, nhưng mà những người ở đây nào ai không phải có lỗ tai rất thính, làm sao có thể không nghe thấy? Chẳng qua mọi người đều biết, đây cũng là chuyện duy nhất mà Nam Môn Lĩnh có thể làm hiện tại.
"Tiểu muội, chờ chuyện bên này kết thúc thì chúng ta trở về Thương Lang quốc đi!" Nhưng cố tình ngay tại lúc này, Nghiêm Phong Hành thấy nguy cơ đã được loại trừ thì thần sắc buông lỏng, hai mắt màu đen đầy cưng chiều của hắn nhìn chăm chú vào Hạ Như Phong và nhẹ giọng nói.
Nghe vậy, Hạ Như Phong khẽ mỉm cười, gật gật đầu, bởi vì Nghiêm Phong Hành ở bên tai nàng nói những lời kia nên đã che mất đi giọng nói của Nam Môn Lĩnh, bởi vậy nàng hoàn toàn không có nghe thấy Nam Môn Lĩnh nói cái gì.
"Đa tạ." Nhìn thấy làm động tác Hạ Như Phong gật đầu, cho dù trong lòng Nam Môn Lĩnh hận nàng muốn chết nhưng vẫn phải nói một câu cảm tạ, chỉ sợ thiếu nữ này bởi vì bất mãn thái độ của mình mà diệt cả nhà Nam Môn gia.
"Khánh nhi, thật xin lỗi, phụ thân đi trước một bước, sau khi ngươi được bình an thì phải đi Đông Linh đại lục tìm tằng tỗ mẫu ngươi báo thù cho chúng ta!"
Trong mắt lóe lên không cam lòng và khuất nhục nhưng hắn vẫn chậm rãi nhắm đôi mắt lại, chỗ khóe mắt rớt xuống một giọt nước mắt và ở trong lòng yên lặng nói.
Hắn lấy tự sát để đổi lấy Nam Môn Khánh được sống, không là vì huyết mạch của Nam Môn gia mà còn là bởi vì hắn muốn báo thù, hắn muốn thiếu nữ này không được chết tử tế. Mà chỉ có sớm rời khỏi Tây Huyễn đại lục, đi tìm tổ mẫu ở Đông Linh đại lục sẽ giúp được hắn.
Cầm thanh kiếm dưới đất lên và cứa qua cổ, máu tươi văng ra ngoài và rơi xuống đất.
Nam Môn Lĩnh nhắm hai mắt lại và ngã xuống đất, cho đến cuối cùng thì tay hắn vẫn nắm chặt kiếm không có buông ra.
"Ách? Hắn làm sao vậy?" Hạ Như Phong không thể không bị hành động của Nam Môn Lĩnh làm cho sợ, nàng nhíu nhíu mày, vẻ mặt nghi hoặc: "Chẳng lẽ hắn thấy Hỏa Diễm Diệt Thiên không bằng Phần Thiên Diệt Thế của ta, chịu không nổi đả kích này cho nên đã tự sát sao?"
Hạ Như Phong thật sự là không biết chuyện gì xảy ra, nàng không có nghe thấy câu nói kia của Nam Môn Lĩnh, nên làm sao biết hắn tự sát hoàn toàn là vì hành động gật đầu kia của mình.
"Hay là nói, hắn bỗng nhiên lương tâm phát hiện, cảm thấy trong đời mình làm quá nhiều chuyện sai lầm, thấy thẹn đối với mọi người trong thiên hạ, cho nên mới dùng phương pháp này để kết thúc tính mạng của mình?"
Chịu không nổi đả kích? Lương tâm phát hiện?
Ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người đều nhìn thiếu nữ, mà sự nghi ngờ trên mặt của thiếu nữ lại không có chút nào như giả bộ, làm cho mọi người đồng loạt đánh một cái rùng mình.
Về sau có chọc ai thì trăm ngàn lần cũng không được chọc nàng.
Nếu không hậu quả sẽ giống như hai ông cháu của Nam Môn gia, bị lừa bịp chết mà còn không biết, hơn nữa ở trước khi chết, lại còn đối người hãm hại mình chết kia nói lời cảm tạ.
Nếu như Nam Môn Lĩnh nghe thấy hai câu nói này Hạ Như Phong, đoán chừng đã chết cũng có thể bị tức giận mà sống lại, sau đó lại bị tức chết lần nữa.
"Cái này, ta thật sự không biết." Sờ sờ mũi, Hạ Như Phong quay sang Nghiêm Phong Hành và bất đắc dĩ nhún vai: "Cũng không biết Nam Môn Lĩnh này phát thần kinh gì, làm sao lại nghĩ quẩn như vậy."
"Khụ khụ." Lần này, ngay cả Ma Ngạo Thiên cũng không nhịn được mà nở nụ cười, hắn nắm đấm đưa tới bên miệng, dùng sức ho khan hai tiếng, muốn mượn chuyện này để che dấu, nhưng ý cười trong mắt cũng đã bán đứng hắn.
Khóe miệng Nghiêm Phong Hành khóe miệng vừa kéo, bỗng nhiên hắn phát hiện, tiểu muội mình không chỉ lạnh nhạt quyết đoán mà cũng rất phúc hắc... Rõ ràng Nam Môn Lĩnh vì nàng mà chết, cuối cùng lại trở thành hắn bị điên nghĩ luẩn quẩn trong lòng mà tự sát.
Mỉm cười lắc lắc đầu, chọc phải nàng chính là mầm tai họa lớn nhất, hoàn hảo nàng chính là tiểu muội mình thương yêu nhất mà không phải kẻ địch của mình..."Đáng tiếc, để cho hắn chết quá tiện nghi, tại sao có thể để cho hắn chết dễ dàng như vậy!"
Nghĩ đến đây, Hạ Như Phong liền hận đến cắn răng, hắn cứ như vậy mà chết, làm hại mình có nhiều phương pháp tra tấn người như vậy cũng không có cơ hội để dùng.
Nếu không thì ít nhất cũng phải bị Phần Thiên Diệt Thế của nàng thiêu đốt thành tro bụi.
"Hừ, coi như ngươi may mắn, chỉ tiếc, nhi tử của ngươi sẽ không may mắn được như ngươi." Hơi hơi cười, giọng điệu Hạ Như Phong lạnh nhạt, những người còn lại nghe được thì trong lòng cảm giác một loại âm u lạnh lẽo.
"Tiểu muội, Nam Môn gia, giải quyết như thế nào?" Sắc mặt Nghiêm Phong Hành thu lại, ánh mắt xạt qua từ trên người của hai tổ tôn Nam Môn gia, cuối cùng, nhìn đến những người đi theo hai tổ tôn này đó là đệ tử Nam Môn gia.
"Đều giết đi!" Lúc nói lời này, giọng điệu Hạ Như Phong vẫn lạnh nhạt như cũ, giống như nói "Đều ăn đi!" Bình thường giống nhau.
Mà loại giọng điệu thản nhiên này so với thị huyết càng làm cho trong lòng người nội run sợ hơn.
Trở về, tuyệt đối phải nói với gia tộc không thể trêu chọc thiếu nữ này.
Cùng lúc đó, trong lòng của rất nhiều thế lực địa vị thấp đều yên lặng ra một cái quyết định như vậy, cho dù là thế lực cường hãn, những gia tộc trong mắt luôn không coi ra gì kia thì cũng không dám ngông cuồng mà đi trêu chọc nàng.
Nếu không có nắm chắc một chiêu giết chết, cho dù không thể có quan hệ tốt với nàng thì ít nhất cũng không nên trở thành kẻ địch của nàng.
Đừng quên, nàng không chỉ là một nhân vật yêu nghiệt trên tu luyện, mà còn là một Luyện Dược Sư Lục phẩm, Luyện Dược Sư không thiếu nhất đó chính là đan dược.
Huống chi mới vừa rồi, nàng dùng một viên đan dược làm cho thực lực của mình tăng lên nhanh chóng trong khoảng thời gian ngắn.
Bởi vậy, là kẻ địch của nàng, nếu ngươi không có thể giết được nàng thì mỗi một ngày sau này, trong lòng ngươi đều phải trải qua lo lắng và sợ hãi, sợ có một ngày nào đó nàng sẽ tìm đến ngươi báo thù.
Dù sao, người trưởng thành với tốc độ nhanh như vậy, nếu như ngươi không thể tiêu diệt được nàng thì có thể rất nhanh nàng sẽ vượt qua ngươi..."Lâm nhi, chúng ta đi thôi!" Lão giả từ chỗ ngồi đứng lên và yên lặng đi xuống dưới lầu, chân mày hắn luôn luôn nhíu chặt, vẻ mặt hắn lúc này mang theo một suy nghĩ sâu xa, không biết hắn suy nghĩ cái gì.
"Gia gia, là muốn đi bái phỏng nàng sao?"
Giọng nói sau lưng trong nhất thời làm cho lão giả dừng bước, hắn vẫn không có xoay người lại, ngẩng đầu than nhẹ một tiếng: "Lâm nhi, chúng ta đến Thanh Phong thành là vì cây Thanh Lam quả, hiện tại dược liệu để luyện chế viên Bích Huyết đan kia đã tìm đủ, chúng ta trở về, đem phương thuốc và dược liệu đều lấy đến đây đi! Đúng rồi, còn có cây Tuyết Thánh Đằng..."
Nói đến đây thì hắn bỗng nhiên nở nụ cười: "Bất quá, lần này đi Thanh Phong thành thật sự là không có đến không a!"
"Gia gia, chẳng lẽ ngươi..." Trong lòng nam tử trẻ tuổi sửng sốt, mơ hồ đoán được dụng ý của lão giả.
"Bích Huyết đan, không phải Luyện Dược Sư Thất phẩm thì không thể luyện chế, mà ngươi cho là, ở La Lan bình nguyên này hoặc trong bốn nước, người có thể đột phá đến Thất phẩm sẽ là ai?" Khẽ thở dài, khóe miệng lão giả xuất hiện nụ cười khổ: "Đệ nhất cường gỉa La Lan bình nguyên này chẳng qua cũng chỉ là tên gọi thôi, hiện tại có ai không biết thân ta có ám tật *, ngay cả cấp bậc là Linh Quân Cửu cấp nhưng thực lực lại chỉ có Bát cấp... Hiện tại ám tật này thật sự làm cho ta khổ không thể tả!"
*Ám tật: Là có bị kín, bệnh không thể nói ra được.
Nam tử trẻ tuổi trầm mặc lại, là tôn tử, hắn tự nhiên biết được gia gia bởi vì ám tật kia mà phải chịu thống khổ rất nhiều.
Đệ nhất cường giả La Lan bình nguyên, đã từng là cao thủ được mọi người kinh sợ, mặc dù thân phận này đã làm cho ông mất đi sự tôn kính của một số người.
Trịnh gia cũng bởi vậy mà chỉ có thể bị đặt ngang hàng với bốn gia tộc kia.
Vì chữa khỏi ám tật này mà gia gia đã cố gắng rất nhiều, lại đi đến Đông Linh đại lục mới lấy được phương thuốc này. Đáng tiếc Luyện Dược Sư ở Đông Linh đại lục đều rất cao ngạo, mà đại lục này lại chứa rất nhiều thiên tài địa bảo, cho nên bọn hắn ra giá tiền mà Trịnh gia không thể thừa nhận nổi, bất đắc dĩ, chỉ đành phải buông tha đi tìm Luyện Dược Sư luyện chế ở Đông Linh đại lục luyện.
"Ha ha, Lâm nhi, chúng ta đi thôi! Ta tin tưởng với năng lực của nàng thì rất nhanh có thể đạt tới Thất phẩm..."
Dứt lời, lão giả tiêu sái rời khỏi nơi này, trên gương mặt già nua kia hiện lên một chút hi vọng...
← Ch. 182 | Ch. 184 → |