Trở về Hỏa Vân thành 2
← Ch.146 | Ch.148 → |
"Nguyệt nhi, tại sao con lại trở về?" Đại trưởng lão khi nhìn thấy ba bóng dáng theo sát Hạ Như Phong nhảy xuống từ trên Kim Sí Đại Bằng, thì trên gương mặt đầy già nua kia, ngay lập tức hiện đầy lo lắng, chậm rãi thở dài, "Các ngươi không nên trở về ah!"
"Gia gia, có Như Phong biểu muội ở đây, tất cả chúng ta cũng sẽ không có chuyện gì." Hạ Ngân Nguyệt nhẹ nhàng nở nụ cười, trong mắt nàng tràn đầy ánh sáng tự tin, cái loại ánh sáng chói mắt như vậy làm mắt Đại trưởng lão thoáng dao động.
Nguyệt nhi nàng ấy dường như.... Có chút không giống với....
"Hôm nay, có ta ở đây sẽ không có ai có thể làm gì được Hạ gia." Gương mặt Hạ Như Phong mỉm cười đầy tự tin, xoay người, đối diện với mọi người hai nhà Hỏa Vân, trong mắt sát ý lóe lên, giọng điệu lạnh lùng nói, "Để hai lão cẩu Hỏa Kình Thiên cùng Vân Lâm lăn ra đây cho ta! Ta nói rồi, sớm muộn gì cũng có một ngày, ta sẽ quay lại để lấy đầu của bọn họ."
"Hừ, khẩu khí thật là cuồng vọng, ngươi cho rằng, ngươi có cái tư cách này?" Một giọng nói âm trầm vang lên từ phía trước, chỉ thấy Vân Lâm dẫn đầu mọi người đi tới, mà hai cặp mắt âm lãnh tàn nhẫn kia, đang hung hăng nhìn chằm chằm vào dung mạo tuyệt thế của Hạ Như Phong.
"Không nghĩ tới ngươi thực sự còn sống."
"Lão cẩu như ngươi còn chưa có chết, làm sao ta có thể đi trước ngươi được chứ?" Hạ Như Phong nở nụ cười, tươi cười của nàng mang theo vô tận châm chọc cùng sát ý, đôi mắt lạnh như băng quả thực làm cho người ta khiếp sợ.
"Hừ." Vân Lâm phất phất áo dài, xoay người, đối diện với mọi người ở phía sau, vẻ mặt cung kính nói, "Thiếu gia Vân Lịch, kế tiếp ta xin nhờ người rồi."
Vân Lịch ngẩng đầu, nhìn chăm chú dung mạo tuyệt thế khuynh thành của Hạ Như Phong, trong mắt xẹt qua kinh diễm, với dung mạo này của nàng mà cùng so sánh với tiểu công chúa Vân Tiên của phái Vân Tiêu, thì chỉ có hơn chứ không kém.
Đáng tiếc, nàng lại trêu chọc đến chi nhánh của phái Vân Tiêu, như vậy là không để phái Vân Tiêu vào mắt, làm sao có thể tha thứ lỗi lầm của nàng được? Chẳng qua nếu nàng nhận tội với thái độ tốt, và nguyện làm ấm giường cho hắn, nói không chừng hắn sẽ giữ lại cho nàng một mạng.
Dù sao, thiếu nữ này trên thế gian cũng rất hiếm thấy, giết chết thì đáng tiếc.
Những người còn lại khi nhìn hành động của Vân Lâm thì đều tràn đầy kinh ngạc, người này thoạt nhìn chưa tới ba mươi phải không? Vì sao Vân Lâm lại đem chuyện kế tiếp giao cho hắn được chứ? Chẳng lẽ hắn có chỗ hơn người sao?
Vân Thiên cùng Hỏa Lăng đều không hiểu nhưng Vân Thiên xuất phát từ sự tín nhiệm đối với Vân Lâm, nên lùi lại phía sau một bước, đem chiến trường giao cho Vân Lịch.
La Cách cùng La Phương nhìn nhau, đồng thời ra tay, đao kiếm cùng nhau đánh tới phía đối diện, có thể biết một kích của cao thủ Linh tướng mãnh liệt ra sao?
Vậy mà nam tử kia, ngay cả chân cũng chưa từng di chuyển.
"Hừ, trân châu nhỏ bé mà cũng dám tranh với ánh sáng, quả thực là muốn chết." Vân Lịch ngẩng cao đầu, vẻ mặt kiêu căng, chỉ là vừa đưa tay ra thì một đao một kiếm đã dễ dàng bị hắn nắm trong tay.
"Phanh."
Bàn tay nắm chặt, đao kiếm gãy từng đoạn, Vân Lịch đưa tay đánh thật mạnh vào trong ngực của hai người, hai người này còn chưa kịp trốn, trong nháy mắt đã bị đánh bay, ngã trên mặt đất, phun ra hai dòng máu tươi.
Một chiêu, Vân Lịch chỉ dùng một chiêu mà đã đánh bại hai Linh tướng...
Tất cả mọi người đều nhịn không được rùng mình một cái, giương hai mắt đầy kinh ngạc, nhìn nam tử một thân áo bào trắng phía trước, vẻ mặt cao ngạo.
Hắn dường như chưa đến ba mươi phải không? Chưa đến ba mươi vậy mà đã có thành tựu như vậy, chuyện này.... người này cũng thật sự rất yêu nghiệt.
Mà Vân Lịch, thực hưởng thực những ánh mắt nhìn chăm chú này, đầu ngẩng cao, trong cặp mắt kia ngoài lạnh lùng ra thì chỉ có sự khinh thường, dường như chưa từng để những người này vào mắt.
Ngoài ra, là đại đệ tử của Thủ tịch phái Vân Tiêu, thiên phú của hắn, cũng chỉ có vài người trong Hoàng Thành có thể vượt qua, vì vậy những người trong thế lực nhỏ yếu này, làm sao có thể để cho hắn liếc mắt nhiều thêm một cái.
"Ta người của phái Vân Tiêu, các ngươi còn không vứt bỏ vũ khí đầu hàng? Chẳng lẽ ép chúng ta ra tay sao?" Vân Lịch đứng thẳng trong gió, áo bào trắng khẽ lay động, giọng nói ngạo nghễ từ trong môi mỏng kia phát ra.
"Phái Vân Tiêu sao?" Hạ Như Phong nhíu mày, điều này, có phải nàng cùng phái Vân Tiêu có duyên phận?
Xem ra, từ nay về sau quan hệ với phái Vân Tiêu cũng nên xem xét lại...
"Xem ra, các ngươi là không muốn tự mình động thủ, vậy thì đứng trách ta không khách khí." Vân Lịch rút kiếm bạc từ bên hông ra, hắn đã lâu không có hoạt động cơ thể, nhân cơ hội này, chiến đấu một trận cho thoải mái.
"Phái Vân Tiêu? Phái Vân Tiêu thì sao?" Hạ Như Phong tiến lên một bước, ánh sáng trong mắt rét lạnh, nhìn thật sâu vào bóng dáng áo bào trắng, "Hôm nay, cho dù là thần tiên có đến, cũng đừng tưởng có thể động vào một người nào của Hạ gia, có bản lĩnh, các ngươi cứ tiến lên một bước thử xem!"
Mặc dù giọng điệu thiếu nữ lạnh nhạt, nhưng lại để lộ một cỗ áp bách không cho từ chối, trong nháy mắt kia, giọng nói của nàng giống như Thái sơn áp đỉnh*, đánh thật mạnh vào trái tim mọi người.
* Thái Sơn áp đỉnh: bị thái sơn đè đầu hoặc lực lượng mạnh giống như là bị áp lực lớn.
"Phong nhi, ngươi mau lui lại." Thấy nàng có hành động như muốn liều mạng, Hạ Lâm Lạc nóng nảy, đang muốn đi lên mạnh mẽ đem nàng kéo lại, thì lại có một giọng nói quyến rũ mà kiên định đột ngột truyền vào tai ông.
"Hạ gia gia, Hạ Như Phong nàng làm được."
"Nha đầu Mị nhi, ngươi..." Hạ Lâm Lạc ngẩng đầu, ánh vào mắt là nụ cười đầy tin tưởng của Cốc Mị Nhi, không biết vì sao, tất cả lời nói đã đến miệng nhưng lại nuốt xuống.
"Mị nhi tỷ tỷ nói rất đúng, Như Phong nàng nhất định làm được." Hạ Ngân Nguyệt mỉm cười, dường như nàng không có chút nào lo lắng, hai tròng mắt trong suốt kia, bộ dáng mỉm cười nhìn rất tao nhã.
Đại trưởng lão kinh ngạc há to miệng, đoạn thời gian này, rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì, vì sao mọi người lại có biến hóa lớn như vậy?
Ánh mắt không tự chủ được liếc Hạ Ngân Nguyệt trẻ tuổi bên cạnh, nhíu nhíu mày, với thời điểm hiện tại thì không có thời gian để hỏi, vì vậy cuối cùng ông cũng nhẫn nại không hỏi ra miệng.
"Nữ hài tử nên ở nhà giúp chồng dạy con, nếu ngươi nguyện ý theo ta trở về, ta sẽ tạm tha cho ngươi một mạng, như thế nào?" Vân Lịch cho rằng, đối với yêu cầu này của hắn thì chắc chắc thiếu nữ sẽ đáp ứng.
Từ khi hắn trở thành đại đệ tử của Thủ tịch phái Vân Tiêu cho đến nay, không biết có bao nhiêu thiếu nữ yêu thương nhung nhớ hắn, nhưng ánh mắt của hắn rất cao nên cho tới bây giờ đều cự tuyệt, bởi vì, chỉ có thiếu nữ ở trước mắt xinh đẹp như vậy, mới xứng với thân phận cao quý của hắn.
"Ngươi?" Trong mắt Hạ Như Phong xuất hiện một chút khinh thường, lạnh nhạt nói, "Ngươi không xứng."
"Ngươi..." Sắc mặt đột nhiên biến đổi, Vân Lịch bước về phía trước, tiến lên một bước, hai con mắt lạnh như băng, nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp của thiếu nữ, "Đây là ngươi đang tự tìm cho mình con đường chết."
Hạ Như Phong không nói gì, ánh mắt của nàng, nhìn đến hai chân của Vân Lịch.
"Ngươi đã tiến lên một bước, như vậy tốt lắm, ta sẽ cho ngươi vì một bước này mà trả giá đại giới."
Vào lúc này, lửa từ trên người của thiếu nữ trong nháy mắt bốc cháy, trực tiếp bao trùm khắp cơ thể của nàng.
"Phong nhi..." Nhìn thấy toàn thân của Hạ Như Phong bốc cháy, Hạ Lâm Lạc đau lòng ngửa mặt lên trời hét to một tiếng, xông đến chỗ thiếu nữ trong ngọn lửa kia.
"Hạ gia gia." Cốc Mị Nhi cả kinh, vội vàng đưa tay ra kéo cánh tay của Hạ Lâm Lạc, "Hạ gia gia, không thể đi qua, nếu không ngươi sẽ biến thành tro bụi."
"Không, Phong nhi của ta..." Hạ Lâm Lạc hoàn toàn mặc kệ khuyên bảo của Cốc Mị Nhi, dùng sức giãy khỏi trói buộc, chạy về phía Hạ Như Phong bên trong ngọn lửa.
"Hạ gia gia, ngươi đừng xúc động, trước hết ngươi hãy nhìn rõ ràng rồi nói sau."
Như là đã phát hiện ra cái gì, Hạ Lâm Lạc dừng bước, sững sờ nhìn bóng dáng đỏ tươi kia.
Mà khi nghe được Hạ Lâm Lạc kêu to, Hạ Như Phong nhắm mắt làm ngơ, một thân hồng bào xinh đẹp được bao phủ bởi ngọn hỏa diễm rực rỡ kia, dường như nàng cùng với ngọn lửa kia đã biến thành một thể.
Lần trước sau khi sử dụng hết Hỏa linh, năng lượng của Hỏa linh tăng lên rất nhiều, hơn nữa bản thân nàng lại đột phá đến Linh tướng, thì nàng kiểm soát nó lại dễ dàng theo như ý nàng hơn.
"Linh tướng Nhất cấp, trời ạ, nàng cư nhiên đột phá đến Linh tướng Nhất cấp..." La Phương cảm ứng được linh lực xung quanh thiếu nữ dao động, cả người đột nhiên run lên, kinh ngạc hô to lên.
"Cái gì, Linh tướng Nhất cấp?"
Những người biết nội tình của Hạ Như Phong cũng bị lời nói của La Phương làm cho giật mình.
Không lâu trước đây nàng ngay cả Linh sư cũng chưa tới, vậy mà đã được bao lâu chứ? Ngay cả một năm đều chưa tới, thế nhưng nàng đã đột phá đến linh tướng rồi sao?
Nếu ở Hỏa Vân thành Vân Lâm được gọi là thiên tài thì nàng là cái gì? Thiên phú tuyệt thế bực này, lại có người nào có thể so sánh được chứ? Chỉ sợ đệ nhất thiên tài trên đại lục này, cũng không bằng nửa phần của nàng!
"Phong nhi nàng..." Hạ Lâm Lạc cũng giống như mọi người, nghe thấy được thực lực của nàng thì vẻ mặt lộ ra khiếp sợ và vui sướng, vốn hai mắt sắc bén, nay laị mang tràn đầy trìu mến.
Một năm, để có được thành tựu lớn như vậy, thì nàng đã phải trải qua những đau khổ nào chứ?
Những thiếu nữ trẻ tuổi giống nàng, đều nên rúc vào trong lòng của xa mẫu thân, cuối cùng lại gặp phải đuổi giết, lưu lạc bên ngoài.
Có lẽ những thân nhân này, theo như hắn thấy, không phải giống như mặt ngoài đã nhìn thấy.
Nếu như không có cố gắng, cho dù là một người thiên tài, cũng không có khả năng đạt được nhiều thành tựu như vậy.
Cho nên, nhìn thấy tu vi Hạ Như Phong đột nhiên tăng mạnh như vậy, Hạ Lâm Lạc cũng không hưng phấn giống những người Hạ gia khác, chỉ cảm thấy từng trận đau lòng vì nàng....
"Cái gì? Linh tướng Nhất cấp?" Vân Lâm gắt gao nắm chặt hai tay, hai mắt ngoan độc nhìn qua, đột ngột, ông nở nụ cười, tươi cười mang theo tàn nhẫn, "Linh tướng Nhất cấp thì sao? Chẳng lẽ còn nghĩ bằng thực lực Linh tướng Nhất cấp mà đánh bại được thiếu gia Vân Lịch sao? Đúng là buồn cười đến cực điểm."
"Hả?" Vân Lịch cũng không phải Vân Lâm, nhìn thấy hỏa diễm trên người của Hạ Như Phong, bỗng nhiên hắn cảm giác được một trận nguy cơ, âm thầm kêu một tiếng "Không tốt", vội vàng lui về phía sau.
Làm sao Hạ Như Phong để hắn có cơ hội chạy trốn được chứ?
Trong hỏa diễm, một đôi mắt đen lạnh lùng nhìn sang, ngay tại lúc này, trong lòng bàn tay của nàng, Hỏa linh hóa thành Hỏa phượng đột ngột hiện ra, toàn bộ cơ thể tăng vọt, tay nàng nắm Hỏa phượng đánh về phía Vân Lịch.
Lúc này, cả bản thân nàng dường như cũng biến thành một con Hỏa phượng uy mãnh xinh đẹp.
← Ch. 146 | Ch. 148 → |