Truyện:Tà Ngọc Thần Y - Chương 07

Tà Ngọc Thần Y
Trọn bộ 13 chương
Chương 07
0.00
(0 votes)


Chương (1-13)

"Man cô nương." Thanh âm tao nhã từ sau lưng truyền đến.

Quay đầu lại, đôi mi thanh tú nhẹ nhàng chau lại, nàng hiện tại đang muốn đi tìm Băng Nhược Húc, qua một khúc quanh có ở hành lang, đến con đường nhỏ ở vườn hoa nàng thấy một nam tử nhã nhặn đang đứng mà hôm trước đã gặp qua.

"Có việc sao?" Man Tiểu Tri nhìn đối phương thong thả hướng nàng đi tới, không tự chủ lui hai bước. Nam tử trước mắt này, đúng là trước vài ngày nàng lên núi, gặp được hắn ở bên cạnh quận chúa.

Nam tử ánh mắt hơi chút kích động, có lễ về phía nàng hạ thấp người, "Man cô nương, thân mình của cô nương có khỏe không?" Âm thầm đánh giá sắc mặt của của nàng, khí sắc hai gò má hồng nhuận không sai, tuyệt không giống bệnh nhân.

Nàng cảm giác có chút không thể hiểu nổi, "Rất tốt." Tại sao lại đột nhiên quan tâm đến thân thể nàng có tốt hay không?Cái loại ngữ khí này, giống như hai người đã quen biết thật lâu.

Vui mừng vuốt cằm, nam tử cười nói:"Vậy là tốt rồi, nghe nói Man cô nương có bệnh tim trong người, có chút lo lắng lắm miệng, hy vọng cô nương đừng để ý."

Hắn nói như vậy, làm cho Man Tiểu Tri càng buồn bực. Bệnh của nàng chỉ có Băng Nhược Húc biết mà thôi, vì sao thời điểm này hắn cũng biết được nàng có bệnh tim?

"Sẽ không. Thật xin lỗi, Nhược Húc còn chờ ta, đi trước một bước." Quên đi, nàng vẫn là nhanh chút cầm quần áo đưa cho Hoa Đào tinh đi, mất mấy ngày làm, rốt cục cũng làm xong một bộ quần áo.

Hơn nữa, người này là người quận chúa yêu, không có việc gì vẫn là không cần bắt chuyện có vẻ tốt hơn, nghĩ đến nữ nhân kiều mị ngày đó, nàng cũng không quên đáy mắt âm ngoan kia, vẫn là chuyện ai nấy lo thì tốt hơn.

"Nàng đã khỏe lại......" Nam tử nhã nhặn nhìn theo bóng dáng nàng rời đi, thì thào nói nhỏ.

Man Tiểu Tri một chút cũng không đem chuyện này để ở trong lòng, trong lòng thầm nghĩ phải đưa bộ quần áo cho Băng Nhược Húc.

"Tiểu thư, chủ nhân thức dậy, liền muốn tìm ngài." Nha hoàn ngày thường hay hầu hạ bên cạnh nàng, vừa thấy nàng tiến vào Phi Vân Các nơi ở của Băng Nhược Húc, vội vã chạy đến tiếp đón, sắc mặt có chút khó coi.

"Không có việc gì." Trấn an vỗ vỗ tay nha hoàn, nàng biết Hoa Đào tinh nhất định lại phát giận.

Từ lần trước hắn tự nhận nàng thích hắn, càng ngày càng quản nàng, nếu nàng rời khỏi tầm nhìn của hắn hơn một canh giờ, là bắt đầu đối với hạ nhân nha hoàn náo loạn hẳn lên.

"Tiểu thư đâu?" Lúc này, Hệ Vân Các lại vang lên tiếng Băng Nhược Húc rít gào.

Nhẹ chớp mắt thở dài một tiếng, Man Tiểu Tri nhấc váy đi vào."Ta đi lấy quần áo, huynh đừng không có việc gì liền dọa nha hoàn nô bộc, người người đều bị huynh làm cho sợ hãi." Cái miệng nhỏ nhắn nhịn không được nhắc đi nhắc lại vài câu.

Băng Nhược Húc bước một bước dài đi đến bên cạnh nàng, sắc mặt không tốt, lấy tay bắt mạch cho nàng, xác định mạch tượng của nàng rất tốt, bất an trong lòng mới lui đi.

"Nàng làm sao lại thế này? Tại sao không uống dược?" Nếu hôm nay hắn không nhất thời cao hứng, sáng sớm chạy đến lầu các của tiểu ngốc nghếch tìm nàng, hắn cũng không biết nàng đã ngừng uống thuốc nhiều ngày.

Chột dạ một chút, nàng xác thực mấy ngày chưa dùng dược."Ta......"

Mới định nói qua loa tắc trách mà thôi, một chén thuốc đen như mực đã xuất hiện trong đáy mắt nàng, "Uống thuốc nhanh."

Hắn thúc giục. Nàng hiện tại nhìn như cùng thường nhân giống nhau, nhưng này cũng chỉ là nhìn như mà thôi.

Nhìn nha hoàn bưng chén thuốc, Man Tiểu Tri nhíu mặt, ngoảnh sang một bên, "Ta hiện tại không phải tốt lắm sao? Vì sao lúc này lại muốn uống dược?" Có lẽ là thân thể một ngày một khỏe, dẫn đến tư vị cũng rất tốt, đối với số dược lớn ăn từ nhỏ, nàng bắt đầu bài xích.

"Đó chỉ là thoạt nhìn mà thôi, thân mình của ngươi hoàn toàn không có biện pháp khỏi hẳn." Hắn biết cảm giác của nàng, nhưng thật vất vả mới dưỡng khỏe thân thể, không thể cẩu thả như vậy được.

"......" Cắn cắn môi dưới, Man Tiểu Tri có chút khổ sở. Hắn rốt cục vẫn là nói ra miệng, mấy ngày trước tới nay, nàng cái gì cũng không hỏi mặc hắn trị liệu, xem khí sắc mình càng ngày càng tốt, thân mình cũng càng ngày càng nhẹ nhàng, ngực không hề ẩn ẩn co rút đau đớn, nàng hiểu được bệnh mình tiến triển tốt, nhưng là, bất luận khí sắc mình tốt như thế nào, hắn đều không có ngưng dùng thuốc, khi đó nàng liền mơ hồ đoán được.

Không khí nhất thời ngưng trọng, Băng Nhược Húc vẫy tay cho nha hoàn trong phòng lui ra, mới ôm nàng vào lòng.

"Thuốc của nàng không thể ngừng." Hắn biết nàng phiền, chán ghét mỗi ngày đều phải uống thuốc, muốn ngừng thuốc, có thể, nhưng cũng không phải hiện tại.

"Ta chỉ là muốn giống người bình thường......" Ngữ khí có chút nghẹn ngào. Nàng chỉ là muốn giống mọi người mà thôi, vì sao khó như vậy? Khó như vậy?

"Lúc nương của nàng mang thai, không chăm sóc tốt thân mình, nàng lại chưa đủ tháng liền chui ra, tâm mạch trời sinh so với người khác yếu ớt, lại hơn nữa nhiều năm không có điều dưỡng thân thể, cho nên tim của nàng so với người bình thường yếu hơn, đừng nói chạy nhảy, chỉ là đi nhanh một chút, nàng cũng đi không được.

Mấy ngày nay, thoạt nhìn tuy rằng giống như ta chữa khỏi cho nàng, nhưng cũng không có, ta chỉ khống chế được bệnh của nàng mà thôi, ngoan ngoãn uống thuốc, ít nhất...... vài năm không thể ngừng thuốc." Đây cũng là bất ngờ của hắn, lúc trước nhận bệnh này, hắn nghĩ nhiều lắm một năm có thể làm cho nàng có cuộc sống giống người thường, không nghĩ tới thân thể của nàng bệnh quá mức nghiêm trọng, không tốn thời gian vài năm là không có khả năng.

Hiện nay nàng có thể như người thường đi lại thậm chí chạy chậm, đều là bởi vì hắn dùng dược ổn định bệnh tình, hơn nữa hắn thỉnh thoảng lấy chút linh đan diệu dược, thuốc bổ tẩm bổ thân thể nàng, mới làm cho bệnh của nàng chuyển tốt, nhưng vẫn là cần nhiều năm điều dưỡng mới có khả năng ngưng thuốc.

"Đừng đau lòng." Mắt nàng lộ ra mất mát cùng thương tâm, nhanh chóng làm nhói cả lòng của Băng Nhược Húc, dịu dàng hôn tóc nàng, tay nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng.

Ngực hắn rộng lớn như vậy, nàng nhỏ nhắn vừa vặn hoàn mỹ nằm gọn trong vòng ôm ấp của hắn, hấp thu nhiệt độ ấm áp trên cơ thể to lớn của hắn truyền đến, cảm xúc không tốt bởi vì hành động ôn nhu của hắn mà biến mất.

"Ta đã biết, về sau ta sẽ ngoan ngoãn uống thuốc." Vài năm thì vài năm, so với lúc trước thì vẫn tốt hơn, ăn dược vài năm có thể đổi lấy khỏe mạnh, thì nàng nguyện ý.

Nghe nàng nói như vậy, Băng Nhược Húc thân mình buộc chặt mới thả lỏng. Vốn tưởng rằng tiểu ngốc nghếch sẽ tranh cãi ầm ĩ không chịu uống thuốc, hắn đã quên, nàng là một nữ nhân ôn nhu.

Xoay người cầm lấy chén thuốc nha hoàn trước khi ra ngoài đặt trên bàn, Man Tiểu Tri ngoan ngoãn uống một ngụm lớn, vị vừa cay vừa đắng kia làm da đầu run lên, vội vàng lấy ấm trà rót chén nước uống.

"Nàng mấy ngày nay bận việc gì? Nha hoàn nói buổi sáng nàng không ở trong phòng." Hắn chính là bởi vì mấy ngày nay buổi sáng cũng chưa nhìn thấy người, mới có thể chạy tới lầu các của nàng, cũng mới phát hiện nàng không có uống thuốc.

Xem bộ dáng nàng mới vừa rồi uống dược, thuốc nước thật là rất đắng, Băng Nhược Húc đáy lòng đã có tính toán. Nếu có thể đem dược nước đổi thành viên thuốc, vậy nàng uống thuốc có vẻ không đau khổ, ừm, ngày mai bắt đầu bắt tay vào thay đổi.

Nói đến này, Man Tiểu Tri mở ra một gói lớn nàng vừa mới mang vào, "Huynh mặc thử xem." Đây là thành quả mấy ngày nàng vùi mình ở khuê phòng.

Tay đang đang cầm một bộ quần áo màu ngà cùng một áo ngắn bằng bông cũng màu ngà, vừa nhìn chính là một bộ, Băng Nhược Húc tiếp nhận, "Mấy ngày nay nàng chính là bận việc này?" Nha đầu ngốc! Đáy lòng không chịu khống chế như mềm nhũn ra.

Khuôn mặt thanh tú hơi hơi đỏ lên, gật gật đầu, "Mau mặc thử, xem có hợp hay không."

Cởi sam y trên người xuống, hắn rất nhanh mặc quần áo nàng tự may vào, mềm mại dễ chịu mặc ở trên người trừ bỏ thoải mái ra, còn có một loại cảm thụ khác, một loại cảm thụ hắn không thể nói thành lời, chỉ có thể nói bằng trái tim, đều bởi vì bộ quần áo này mà ấm áp.

Man Tiểu Tri giúp hắn sửa sang lại quần áo, thuận tay vỗ vỗ bờ vai của hắn, đáy mắt lộ ra ái mộ, cái miệng nhỏ nhắn vừa lòng nhếch lên, thối lui hai bước đánh giá.

Mặc vào nguyệt sam, khí chất biến đổi, không hề tà mị, ngược lại lộ ra khí chất thanh nhã tự nhiên, làm nàng kinh diễm không thôi.

"Huynh thật sự rất đẹp nha." Đáy lòng cao hứng, ngốc vù vù nói ra, nói xong, nàng mới hốt hoảng che miệng.

Băng Nhược Húc tức giận nhìn nàng liếc mắt một cái, "Nàng nói cái gì?" Còn nói hắn xinh đẹp, da ngứa phải không?

"Không có a." Giả ngu lắc đầu.

"Ta nghe được, ta muốn trừng phạt nàng!" Băng Nhược Húc tà tà cười, thừa dịp nàng còn không kịp phản ứng, một tay ôm lấy nàng vào lòng, bạc môi che lấp cái miệng hồng nộn.

Dùng sức hút vào, cố gắng hôn, hôn nàng ý loạn tình mê, choáng váng, còn thừa dịp nàng bị hôn đầu óc choáng váng, một đôi tay ở trên người nàng dao động, ăn đậu hủ.

Hai cái môi hôn nhau nóng bỏng biểu diễn, đều đã quên cửa phòng còn mở ra rất lớn.

Khiến cho toàn bộ nô bộc mở rộng tầm mắt, trốn ở bụi hoa, phía sau thân cây cũng có, liều mạng rình xem cho được, khó thấy được chủ nhân động tâm, thật sự là rất ngạc nhiên.

Đồng thời, trong lòng mọi người đều không hẹn mà cùng hiện lên một ý tưởng, tiểu thư đáng thương, cư nhiên bị chủ nhân coi trọng, ai......

************

Gần cuối năm, sơn trang luôn luôn im lặng cũng có thể náo nhiệt như vậy, nơi nơi giăng đèn kết hoa bày ra một bầu không khí hớn hở.

Man Tiểu Tri tuy rằng trên danh nghĩa là nha hoàn bên người, nhưng so với việc nàng làm sơn trang phu nhân cũng không khác nhau, Băng Nhược Húc thông thường thì hoàn toàn mặc kệ khi nào thì lễ mừng năm mới, hoàn toàn không có hứng thú, sơn trang cũng bởi vậy mà bao năm nay chưa từng đón lễ này, lần này là nàng lần đầu tiên ở trên núi mừng lễ năm mới, còn phân phó đoàn người chuẩn bị, mọi người đương nhiên đều thật sự cao hứng.

Nhưng mà nàng bận rộn như thế Băng Nhược Húc sẽ không cao hứng, gương mặt sa sầm ngồi đợi ở Phi Vân Các. Đông chờ Tây chờ chính là đợi không được người, cuối cùng đành phải phẫn nộ xuất mã đi bắt người.

Vốn là định măc kệ nhất quyết bắt nàng mang về phòng hầu hắn, nhưng vừa đến thấy khuôn mặt nàng tươi cười vui vẻ, cũng chỉ thật nhẫn nại đầy mình bất mãn, tùy nàng đi.

Trong sơn trang xuất hiện một cảnh tượng kỳ lạ, một cô nương nhỏ nhắn xinh đẹp tuyệt trần đi theo phía sau là một nam tử tuấn mỹ xuất trần, hai người đi đến đâu cũng đều sát cánh kề vai.

Người hơi tinh mắt một chút, giống như tổng quản, nhìn thấy chủ nhân thay đổi thực rõ ràng, khuôn mặt vốn dĩ vĩnh viễn luôn mang vẻ trào phúng lạnh như băng, không tươi cười không thay đổi, nhưng hiện tại trong ánh mắt luôn trở nên ấm áp, thường xuyên tùy tùng bóng dáng tiểu thư.

Mà tiểu thư cũng càng thấy xinh đẹp, có thể là có chủ nhân che chở, dung mạo thanh tú lóe ra hạnh phúc sáng rọi, làm cho người ta xem đến đui mù. Diện mạo bên ngoài mà nói, hai người có lẽ không phải xứng đôi lắm, nhưng đứng chung một chỗ, cùng cảnh đẹp ý vui tựa như một bức họa, làm người ta nhịn không được cong môi lên, hâm mộ nhìn bọn họ.

"Húc, cơm tất niên huynh muốn ăn thức ăn gì?" Man Tiểu Tri ngọt ngào hỏi, ngữ khí mang theo làm nũng, chính mình cũng không phát hiện.

Nàng một tiếng vô cùng thân thiết kêu to làm cho Băng Nhược Húc tuấn mâu lóe lóe, "Tùy tiện mà làm, nàng rỗi hơi cái gì? Trong sơn trang đầu bếp nữ nhiều như vậy cái, còn có tổng quản, không cần nàng phải lo lắng." Hắn hung ác mắng vài câu.

Man Tiểu Tri không thèm để ý, ngược lại còn cười ngọt ngào, nghe thấy được trong ngữ khí hung ác của hắn, là lo lắng sợ thân thể nàng mệt chịu không nổi.

Trong lòng nàng căng phồng lên tình ý nói:"Ta biết, đối với huynh là muốn tự tay làm vài món huynh thích ăn thôi." Vì hầu hạ đại gia miệng xảo quyệt như hắn, nguyên bản mười ngón không dính nước nàng cũng học một tay trù nghệ thật tốt.

Cứ tưởng hắn lắc đầu nói không cần, nhưng đầu óc vừa chuyển, hắn cười, "Vậy giống như lần trước nàng làm bánh bao nhỏ đi."

Hắn nghĩ đến lần trước nàng làm bánh bao nhỏ, hương vị ngọt hương thơm phưng phức mềm mại, miệng có chút thèm.

"Huynh thích ăn a?" Man Tiểu Tri xuất thân trong nhà làm bánh bao, thủ pháp gia truyền, chiếm được yêu thích của mọi người, cũng bởi vì trong nhà làm bánh bao ăn quá ngon, khiến cho tỷ phu chú ý, mới tạo nên mối lương duyên của tỷ tỷ cùng tỷ phu.

Nàng tuy rằng chưa từng làm qua, nhưng mưa dầm thấm đất, nhìn từ nhỏ đến lớn, cho dù chưa làm qua, cũng bởi vì trong nhà làm bánh bao, chỉ tại nàng yếu ớt, không có cách nào làm ra một cái bánh bao lớn toàn diện, đành phải làm bánh bao nho nhỏ, giống như món điểm tâm ngọt mời khách.

"Cũng không tệ lắm, nàng chuẩn bị là tốt rồi, còn lại bảo đầu bếp nữ đi nấu, nàng nấu rất khó ăn." Nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, Băng Nhược Húc bày ra vẻ mặt khó coi.

Cười duyên biến mất, Man Tiểu Tri biết hắn che dấu đau lòng, cũng chỉ gật đầu, "Đã biết, lễ mừng năm mới ta đã đi xuống bếp ngược đãi khẩu vị của huynh a." Cúi đầu, nàng chuyên tâm nhìn thư từ trong nhà đến.

"Vẫn còn nhiều lời?" Hắn nắm lọn tóc nàng lên đùa giỡn, đưa tay xuyên qua mái tóc lạnh lẽo, hưởng thụ cảm xúc nhung tơ lướt qua trong lòng bàn tay.

Thời gian rời nhà đến nay, trừ bỏ một tháng đi đường, nháy mắt nàng đã ở trên núi mấy tháng, lúc này, thư trong nhà vẫn không có ngưng, đều là ba ngày một phong thư, chọc cho Băng Nhược Húc có khi rất tức giận, cảm thấy con người tỷ tỷ nàng thật không tốt, quấy rầy bọn họ ở chung.

"Đâu có dài dòng, tỷ tỷ muốn ta dưỡng bệnh thật tốt, trong nhà tất cả đều bình an." Nàng đem thư cẩn thận cất vào, trong thư còn một đoạn, vẫn là đừng cho hắn thấy thì tốt hơn.

"Nha, ta xem một chút." Băng Nhược Húc nhàn rỗi nhàm chán, lấy thư trên tay nàng.

"Đây là thư của ta!" Man Tiểu Tri hoảng sợ, tay muốn cướp trở về, như thế nào mấy thư trước không xem, thư này lại cướp muốn xem a!

Xem bộ dáng nàng khẩn trương, mày kiếm nhướng lên, chỉ dùng một cánh tay đã kiềm chế nàng vào trong ngực, không để ý tới giãy dụa của nàng, đem thư mở ra xem.

Rất nhanh xem một chút, phía trước đều là một đống vô nghĩa, thêm một chút, vẫn là một đống vô nghĩa, lại thêm một chút, mặt sau vẫn là một đống vô nghĩa, thêm...... Đợi chút! Băng Nhược Húc vốn dĩ muốn vứt bỏ thư rụt tay về. Hắn mới vừa rồi nhìn thấy chữ viết tốt nhất trong thư hình như là đính thân? Tập trung nhìn vào --

"Tiểu muội, qua năm mới, muội cũng đã mười bảy, cha cùng nương đều tin tưởng muội sẽ khỏe mạnh trở về với chúng ta, nương muốn muội lo chuyện chung thân, quyết định thay muội làm chủ việc hôn nhân.

Đối phương là Tiểu Bác, con nhà nho giáo, hai mươi tư tuổi, cá tính ôn hòa, trong nhà lại có trụ cột, muội nếu gả cho hắn cũng sẽ không chịu khổ, cha mẹ nói đối phương thực vừa ý, muốn ta hỏi ý tứ của muội một chút, muội suy nghĩ đi, nếu nguyện ý, liền sắp xếp việc hôn nhân này, chờ khi muội mười tám tuổi trở về Thành Đô lập gia đình, lúc đó thân thể của muội hẳn là đã tốt lắm.

Nếu không muốn, tỷ tỷ cũng sẽ không miễn cưỡng muội, ta sẽ kêu tỷ phu giúp muội cùng cha mẹ trò chuyện, miễn việc hôn nhân này, muội hãy suy nghĩ cho thật cẩn thận, tỷ tỷ sẽ đợi tin tốt của muội."

Man Tiểu Tri hít ngụm khí, bắt đầu kịch liệt giãy dụa, "Buông! Buông tay, buông tay a!" Trời ạ! Biểu tình thật là khủng khiếp, nàng có dự cảm, bây giờ không trốn sẽ rất thảm!

"Một vị hôn phu? Nàng muốn định việc hôn nhân? Phải không?" Giọng nói của Băng Nhược Húc mềm nhẹ đến mức không thể tin nổi.

Thân mình run lên, hết đường chạy trốn, nàng cúi đầu không dám nhìn hắn, "Ta thật sự không biết......" Nàng giọng rất nhỏ nói. Cái này thảm, ngữ khí càng nhẹ, liền đại biểu hắn càng tức giận.

"Cha nương của nàng nói sợ làm hỏng việc 'Chung thân" của nàng a." Hắn cố ý nhấn mạnh chữ chung thân ngữ khí càng thêm nghiêm trọng.

Hắn nói chuyện khí đều thổi trên mặt nàng! Trốn tránh sự thật nhắm mắt lại, Man Tiểu Tri không dám nhìn hắn, "Ta thật sự không biết." Lại lặp lại.

Môi bỗng dưng bị người ta cắn một cái thật mạnh, theo bản năng nàng mở mắt ra, dọa! Thấy tuấn nhan phóng đại trước mắt, cái miệng nhỏ nhắn gắt gao bị che lại, cũng không cho nàng chút không khí để thở, cảm nhận rõ ràng trên người hắn truyền đến tức giận, cái miệng nhỏ nhắn bị hôn vừa đau vừa rát, nàng chỉ biết, nàng chỉ biết hắn rất tức giận!

"Nàng! Chưa cùng tỷ tỷ của nàng đề cập qua chuyện của chúng ta sao?" Kề sát môi của nàng, Băng Nhược Húc cực kì tức giận nhưng ngược lại nở nụ cười. Tiểu ngốc nghếch xác định chắc chắn chưa nói qua nửa câu, nếu không nữ nhân điên kia làm sao có thể nói muốn giúp nàng đính thân?

Cảm giác được đầu lưỡi hắn đang liếm cánh môi mình, đỏ mặt, nàng thấy có điểm không rõ, "Chuyện của chúng ta?"

Cái gì chuyện của chúng ta? Ưm...... Đầu lưỡi hắn lại duỗi thân tiến vào cuốn lấy lưỡi của nàng trêu đùa, ánh mắt nóng cháy của hắn làm cho nàng mau chóng hòa tan, ngồi phịch ở trong lòng hắn.

Hôn qua, giống như có một ngọn lửa từ đâu bừng cháy dữ dội, hương vị ngọt ngào của nàng làm cho hắn say mê, vốn dĩ muốn ép hỏi chuyện tình nhất thời quên hết, chỉ còn lại bản năng nguyên thủy, hôn môi và mặt của nàng.

Man Tiểu Tri vô lực thừa nhận nhiệt tình của hắn, toàn thân tê dại, nơi nào bị hắn đụng chạm đều giống như có lửa đốt nóng cháy, có nguồn nhiệt từ nhỏ dần lan rộng toàn thân.

Không biết từ khi nào, hai người đã nằm trên giường nghỉ ngơi ở thư phòng, trên người nàng quần áo đã bị thoát chỉ còn cái yếm, dây yếm cũng bị hắn cắn đứt, tay to lớn vuốt ve nơi mềm mại của nàng, không ngừng châm lên dục hỏa.

Loại lửa nóng này làm cho nàng không biết làm sao, nhịn không được yêu kiều ra tiếng, cái miệng nhỏ nhắn nhẹ thì thầm tên hắn, da thịt chạm nhau làm cho nàng không ngừng run run.

"Tiểu Tri, nàng là của ta, của ta." Thanh âm bá đạo lại cường hãn ở bên tai không ngừng vang lên, ngay lúc nàng mê loạn nhất, đột nhiên một cỗ đau nhức xuyên qua nàng.

"A!" Đau hô một tiếng, thần trí mê loạn toàn bộ trở về, hốc mắt lập tức rơi xuống hai dòng nước, nàng rõ ràng cảm nhận được nóng cháy giữa hai chân.

Băng Nhược Húc lơ lửng ở trên người nàng, cố gắng đè nén khoái cảm, chờ nàng thích ứng sự xâm nhập của hắn, cúi đầu ôn nhu hôn nước mắt của nàng, "Nàng là của ta, Tiểu Tri." Cảm nhận sự thư thái ở trong cơ thể nàng nhịn không được co rúm một chút.

Mọi nguồn nhiệt cùng khoái cảm tê dại truyền khắp toàn thân, hai chân ôm lấy thắt lưng hắn, thích khoái cảm tê dại kia, lại sợ hãi đau đớn.

Cảm nhận được dưới thân nàng không còn cứng ngắc, Băng Nhược Húc bắt đầu ở trong cơ thể nàng rất nhanh co rúm, tận tình hưởng thụ thân mình non mềm.

"Húc, ta thích ngươi." Khoái cảm cứ liên tục truyền đến, nàng bám chặt lấy thân hình to lớn vạm vỡ của hắn đang di chuyển kịch liệt, không ngừng lẩm bẩm lời nói từ đáy lòng.

Hắn càng không ngừng ở bên tai nàng gọi tên của nàng.

Thở gấp ngâm nga, tay Man Tiểu Tri đặt trên vai hắn, nhịn không được đón ý hùa theo hắn, lúc lâu sau, khoái cảm mãnh liệt trong cơ thể làn cho nàng nhịn không được rốt cục thét ra tiếng chói tai, sau đó cảm thấy một trận nóng cháy vọt vào trong cơ thể, nàng vô lực xụi lơ nằm xuống.

Băng Nhược Húc ôm chặt nàng cảm thụ một trận lại trận run rẩy, đem chính mình hết thảy đều cho nàng, cũng đem hết thảy của nàng nhét vào trong lòng.

Sau cơn cao trào, Man Tiểu Tri hỗn loạn mệt muốn chết rồi, cảm giác được một đôi tay ôn nhu cầm khăn ướt ấm áp, lau thân mình mệt mỏi của nàng. Lại một lần nữa, nàng liền nằm trong một vòng ôm ấm áp, nghe hương vị quen thuộc, an tâm nặng nề ngủ.

Hắn ôm chặt thân mình mềm mại ngát hương của nàng, cẩn thận đắp chăn thật tốt cho hai người, quyến luyến nhìn kiều nhan của nàng, ở môi nàng nhẹ nhàng hôn, "Đứa nhỏ ngốc." Khi hoan ái, nàng không ngừng vừa khóc vừa kể lể chính mình có bao nhiêu thích hắn, khiến hắn không thể khống chế hưng phấn vui sướng, hoàn toàn dùng sức yêu nàng.

Trong lúc ngủ mơ Man Tiểu Tri giật giật, cả người vùi vào trong lòng hắn, dung nhan say ngủ hương vị ngọt ngào mê người, Băng Nhược Húc cười, ôm chặt nàng, cũng chìm vào giấc ngủ mơ.

"Huynh xác định......" Tiếng nói non mềm trong phòng yên tĩnh vang lên.

"Viết." Một giọng nam khác trầm thấp ngắn gọn hữu lực nói.

"Như thế hình như không tốt lắm?" Tiếng nói non mềm mang theo chần chờ.

"Mau, viết." Tăng thêm ngữ khí, ẩn chứa uy hiếp cùng bất mãn.

"Nhưng là......"

"Nàng không viết, ta viết!" Băng Nhược Húc mất hứng đoạt lấy bút lông trong tay Man Tiểu Tri, trên giấy Tuyên Thành viết xuống vài chữ, kết thúc công việc."Xong, kí đi!"

Quăng bút lông, hắn nhìn chữ trên giấy vừa lòng gật đầu.

Chương (1-13)