Vay nóng Homecredit

Truyện:Sung Sướng Bên Đại Lão - Chương 004

Sung Sướng Bên Đại Lão
Trọn bộ 208 chương
Chương 004
0.00
(0 votes)


Chương (1-208)

Siêu sale Shopee


Tô Minh không muốn nói chuyện.

Vô cùng đau lòng.

Nhưng anh ấy không từ chối, vậy không phải là ngầm đồng ý rồi sao?

Tô Trầm Hương an tâm, bên trong chiếc xe yên tĩnh, cô vừa tiếp tục sắp xếp lại ký ức của cơ thể này, vừa ôm bụng nhớ về những năm tháng hạnh phúc ở ngôi nhà ma, muốn ăn cái gì thì ăn cái đó.

Cô nhẫn nại chịu đói ngồi trong chiếc xe second-hand của Tô Minh, nhìn chiếc xe nhanh chóng tiến vào thành phố.

Đèn neon chiếu sáng cả thành phố, ngay cả khi trời mưa to, trên đường không có nhiều xe nhưng vẫn thể hiện được sự sống động của một thành phố lớn.

Hóa ra thế giới của người sống trong miệng ông lão nói là như vậy.

Tô Trầm Hương nhìn thành phố ban đêm qua khung cửa sổ xe, nghĩ thầm.

Trước đây, cô đã nghĩ những điều đẹp đẽ trong miệng ông lão chỉ là câu chuyện hư cấu.

Nhưng bây giờ tận mắt nhìn thấy, cô mới nhận ra, hóa ra thế giới của người sống lại đẹp đẽ đến thế.

Vì thế nên ông lão luôn mong muốn bảo vệ thế giới này.

Cũng như việc luôn lải nhải bên tai cô rằng, bởi vì có nhiều người sống nên thế giới này mới rực rỡ như thế.

Giống như Tô Minh, rõ ràng rất ghét cô, nhưng trong đêm mưa tầm tã như vậy vẫn sẵn lòng đến đón cô về nhà.

Người sống, phần lớn đều là người tốt.

Có lẽ thế giới này cũng có nhiều điều không được như ý muốn, nhưng không ai có tư cách cướp đoạt cuộc sống của người khác.

Lần đầu tiên Tô Trầm Hương nhận ra rằng, có lẽ những gì ông lão nói là đúng.

Người sống có tốt có xấu, cô sẽ không bởi vì đã gặp phải người xấu mà chán ghét tất cả mọi người.

Điều đáng tiếc duy nhất chính là cô đã rời khỏi ngôi nhà mà, không thể gặp lại ông lão nữa.

Nghĩ đến những điều này, hiếm khi trái tim lạnh như băng, không thể đập ở trong lồng ngực của Tô Trầm Hương cảm thấy có chút tiếc nuối.

Có điều, thân là ác ma không có tình cảm, không có nước mắt, chỉ muốn no bụng, sự tiếc nuối đó chỉ là một phút thoáng qua, sự chú ý của cô đã bị căn nhà của Tô Minh hấp dẫn.

Tô Minh mới tốt nghiệp hai năm, cho dù công việc khá tốt, lương hàng năm rất cao, nhưng khi anh ấy có thể mua một căn nhà trong thành phố này, dù chỉ đủ tiền đặt cọc thôi cũng đã rất giỏi rồi.

Căn nhà của Tô Minh không lớn, tuy là phòng xép nhưng trừ đi khu diện tích chung thì cũng khá rộng rãi.

Chỉ là nó còn không bằng căn phòng nhỏ mà Tô Trầm Hương từng ở trong biệt thự lớn của vị cha dượng tổng tài.

Nhưng mà Tô Trầm Hương vẫn rất hài lòng.

Căn nhà không lớn, không có đồ đạc gì nhiều, Tô Minh trông bề ngoài hào hoa phong nhã nhưng thực tế lại là một trai thẳng, trong phòng gần như không được trang trí thêm gì khác, ngoại trừ bức tường lớn màu trắng, bên trong hai gian phòng chỉ có một cái giường để ngủ, không có gì khác để xem.

Nhưng đối với Tô Trầm Hương mà nói, chỉ cần có một cái giường là đủ rồi.

Cô lau khô hành lý, sau đó đi vào phòng tắm tắm gội theo chỉ dẫn của Tô Minh.

"Có khăn tắm không?" Cô theo thói quen hỏi.

Tô Minh nhìn phiền phức nhỏ này, khóe miệng co giật một chút.

Hình như anh ấy vừa tiếp đón một đứa nhỏ rất nghịch ngợm vào trong nhà.

Anh ấy không nói lời nào, chỉ ném chai sữa tắm, khăn tắm mới cùng với quần áo đã giặt sạch cho Tô Trầm Hương, sau đó Tô Minh đi sang một bên gọi điện thoại.

Giọng của anh ấy không lớn, Tô Trầm Hương không nghe rõ, nhưng bây giờ, sự chú ý của cô hoàn toàn đổ dồn vào cơ thể mềm mại và ấm áp của chính mình.

Cơ thể của cô bé mới lớn trong trẻo, làn da mịn màng trắng như tuyết, chỉ cần vuốt nhẹ thôi cũng có thể cảm nhận được mạch máu đang chảy trong cơ thể sống, đây là những thứ mà trước đây Tô Trầm Hương không thể có được, sự ấm áp và tươi mới vốn thuộc về người sống.

Cơ thể của một cô gái trẻ măng, cùng với những cử chỉ mềm mại dần dần trở nên quen thuộc, không còn cảm giác lạ lẫm khiến Tô Trầm Hương từ từ thả lỏng tâm trạng của chính mình.

Cô chiếm hữu thân thể này, chỉ cảm nhận được một chút linh hồn và bản năng cuối cùng của Tô Trầm Hương nguyên bản.

Giống như là... cô ấy đã từ bỏ cơ thể này, để cô có thể tiếp quản vậy.

"Tại sao lại có người không muốn sống nữa? Chẳng lẽ cô ấy cũng muốn trở thành quỷ sao?" Tô Trầm Hương không hiểu tại sao cô gái ấy lại dễ dàng từ bỏ cuộc sống của mình, cô nghĩ không thông, cũng không hiểu tại sao bản thân lại trùng hợp nhập vào xác của một cô gái vừa mới mất mạng như thế.

Sau khi cảm thấy mới lạ, cô nhìn cơ thể xinh đẹp và trắng trẻo trong tấm gương kia một lúc rồi mới bước ra khỏi phòng tắm.

Khi cô ra ngoài, Tô Minh vẫn đang gọi điện thoại, nói với người ở đầu dây bên kia bằng thái độ rất nghiêm túc: "Được, xin Trần tổng yên tâm, tối nay tôi sẽ chỉnh sửa tài liệu lại."

Dường như anh ấy đang nói về công việc, Tô Trầm Hương lặng lẽ đứng ở góc phòng, không làm phiền anh ấy, lén giấu vài sợi tóc của mình vào trong ghế sô pha.

Đây là địa bàn của cô.

Cô vẽ một vòng tròn, sau này khi mấy con quỷ khác cảm nhận được, hầu hết chúng nó sẽ đi đường vòng.

"Anh phải làm việc à?" Tô Minh vừa đặt điện thoại xuống thì nghe được giọng nói của Tô Trầm Hương.

"Em đi ngủ trước đi." Tô Minh vừa quay đầu lại đã thấy cô bé tắm xong, làn da càng thêm mịn màng, trắng nõn, đôi mắt càng thêm trong trẻo, xinh đẹp tựa như một con búp bê được trưng bày trong cửa hàng.

Nhìn thấy khuôn mặt trắng như tuyết nổi bật dưới mái tóc đen của cô bé, Tô Minh mím môi, nhớ tới lời xì xào bàn tán của những người lớn tuổi trong gia đình.

Năm đó, Từ Lệ chính là người phụ nữ xinh đẹp nhất.

Nếu không, làm sao một người đến tuổi trung niên còn có cơ hội gả vào nhà giàu được.

Nhưng Tô Trầm Hương là con gái của bà ấy, quả thật từ nhỏ đã vô cùng xinh đẹp, có điều, cô lại trông không giống Từ Lệ.

Tất nhiên, cô bé càng không giống chú nhỏ thô kệch của anh ấy.

Bởi vì Tô Trầm Hương nhìn không giống người nhà họ Tô, cũng không giống Từ Lệ nên người trong nhà có một vài suy đoán khác, chỉ là chú nhỏ không cho phép họ đề cập đến những điều đó, sợ đứa nhỏ nghe được sẽ đau lòng.

Tô Minh không phải là người thích nhiều chuyện, cho dù Tô Trầm Hương ngày càng xinh đẹp đáng yêu nhưng lại trông không giống người nhà họ Tô thì anh ấy cũng sẽ không nói năng bừa bãi.

Anh ấy mở tủ lạnh ra, nhìn mấy bịch sandwich trong tủ lạnh rồi im lặng một lúc, sau đó đưa cho Tô Trầm Hương, nói: "Ngày mai anh đi mua một ít đồ ăn."

Tô Trầm Hương ôm bịch sandwich, suy nghĩ một lát rồi lấy hai miếng ra đưa cho Tô Minh.

Tô Minh nhíu mày nhìn cô.

"Buổi tối anh còn phải tăng ca, cái này dùng làm bữa khuya đi. Nếu không ăn bữa khuya thì anh sẽ đói đấy." Tô Trầm Hương dịu dàng nói.

Đó là kinh nghiệm của cô.

Lúc trước, khi cô ở trong nhà ma, nếu trước khi đi ngủ không đập một con ác ma thành bánh quy để ăn thì cô không thể ngủ được.

Nhưng không hiểu vì sao, cô nói những lời này lại khiến Tô Minh nhìn cô rất lâu, không nói gì.

"Không đủ à?" Khẩu vị của người sống tốt vậy sao?

Tô Trầm Hương xoay cơ thể nhỏ bé của mình rồi lấy thêm một miếng sandwich cho anh ấy.

"Không." Tô Minh cụp mắt xuống, vẻ mặt căng thẳng đã dịu đi một chút, anh ấy mở đèn bên cạnh, nói với cô: "Buổi tối anh không ăn khuya."

Nhìn cô bé ậm ừ đáp lại một tiếng, chuẩn bị quay lại phòng của mình, trong khoảnh khắc ấy, nhìn theo bóng lưng của Tô Trầm Hương, Tô Minh có cảm giác vô cùng... kỳ lạ, thật sự rất khác so với đứa trẻ trước kia luôn phàn nàn nhà mình quá nghèo, không giống như một đứa trẻ luôn không biết quan tâm đến người khác.

Nhà họ Lâm dạy dỗ con cái tốt như vậy sao?

Cười nhạo một tiếng, Tô Minh đi vào phòng làm việc của mình.

Ngày mai anh ấy có việc quan trọng phải làm, nếu không bị Tô Trầm Hương cắt ngang thì chắc hẳn anh ấy đã bận rộn cả đêm.

Do bị lỡ thời gian, Tô Minh không còn tâm trạng để nghĩ về những điều khác, anh ấy mở máy tính và bắt đầu cật lực làm việc.

Công việc của anh ấy rất bận, mãi cho đến nửa đêm, khi thời gian trên điện thoại di động chậm rãi chuyển sang 00:00, từ phía bên kia vách tường phòng ngủ của anh ấy, đột nhiên có tiếng gội đầu róc rách vang lên.

Âm thanh xuyên qua tường này rõ ràng hơn mọi ngày, tiếng nước chảy róc rách, còn có âm thanh giống như người khác đang gội đầu liên tục vang lên. Tô Minh không hề để ý.

Anh ấy đã quen rồi.

Phía bên kia căn phòng này là nhà vệ sinh của nhà hàng xóm.

Mặc dù chưa từng gặp ai trong nhà đó đi ra ngoài nhưng nhìn thói quen ngày nào cũng gội đầu rất lâu thì chắc chắn là phụ nữ.

Là đàn ông, anh ấy không quan tâm quá nhiều đến người phụ nữ đang sống sát vách, chẳng qua là cảm thấy hơi ồn ào mà thôi.

Mỗi ngày, cố định vào lúc mười hai giờ, hôm nào cũng gội đầu, hơn nữa lần nào gội cũng mất cả đêm...

Thêm vào đó, tiếng gội đầu còn luôn xen lẫn với tiếng va chạm vào vách tường.

Bịch, bịch, bịch...

Đây là đang làm phiền đến người dân xung quanh, nếu đổi lại là người khác, mỗi đêm đều bị làm phiền như vậy thì họ đã sớm tức giận, đứng lên tranh luận phải trái rồi.

Nhưng chất lượng giấc ngủ của Tô Minh không tệ, sau khi chìm vào giấc ngủ, anh ấy có thể bỏ qua những âm thanh này.

Anh ấy cũng lười so đo.

So với thời gian làm việc và nghỉ ngơi kì lạ của hàng xóm, vẫn là công ty bất động sản xây tường quá mỏng, không cách âm được đáng ghét hơn.

Hôm nay, âm thanh gội đầu đúng hẹn lại vang lên, Tô Minh đã quen nên cũng không để ý, mặc dù cảm thấy nó vẫn ảnh hưởng một chút đến sự tập trung của mình trong công việc. Tuy nhiên, với niềm đam mê công việc, anh ấy nhanh chóng dồn hết tâm trí vào làm việc.

Âm thanh gội đầu của nhà hàng xóm vẫn ồn ào như cũ, trong phòng Tô Minh vang lên tiếng của đầu ngón tay gõ nhẹ lên bàn phím, đột nhiên, một cô bé trắng tinh khôi, mặc bộ đồ ngủ nam khá rộng, đôi mắt lấp lánh, đi ra từ căn phòng khác.

Ánh mắt của cô sáng lên, giống như một con chó con vừa gặm được một khúc xương lớn!

"Cơm!" Cô đứng ở cửa, kêu lên một tiếng!

Tô Minh bị cô bé đột nhiên nhảy ra này làm gián đoạn suy nghĩ trong công việc, anh ấy giữ chặt bàn phím, hít một hơi thật sâu, phải cố gắng kiềm chế bản thân mới không treo cô bé phá phách lên đánh.

Nhưng có vẻ như không phải là ảo giác của anh ấy.

Ngay khi Tô Trầm Hương bắt đầu nhảy cẫng lên, lẩm bẩm lúc nửa đêm, tiếng gội đầu cùng tiếng va đập sát vách đột nhiên biến mất.

"Tô Trầm Hương!" Tô Minh nghiến răng nghiến lợi nhìn Tô Trầm Hương không để ý tới mình, kích động bừng bừng rồi mở cửa nhào qua nhà hàng xóm bên cạnh, bắt đầu gõ cửa.

Anh ấy nghĩ về mối quan hệ không mấy thân thiết với hàng xóm rồi còn việc buổi tối không nên làm phiền người khác nghỉ ngơi, đầu Tô Minh đau muốn chết.

Anh ấy không thể để Tô Trầm Hương đi đến trước cửa nhà hàng xóm, như vậy sẽ khiến anh ấy bị người ta quở trách, đành phải lưu lại tài liệu công việc, mệt mỏi đứng dậy đi đến trước cửa.

Không biết điều gì khiến Tô Trầm Hương phấn khích như vậy mà vẫn tiếp tục đập cửa, nét mặt Tô Minh rất bình tĩnh, quyết định nếu đã đập cửa rồi thì cứ thương lượng với hàng xóm về vấn đề thời gian tắm rửa một chút.

Tuy nhiên, có lẽ là vì đêm hôm khuya khoắt nên hai anh em bọn họ đã dọa hàng xóm sợ.

Cánh cửa sắt bị đập liên tục vẫn không nhúc nhích tí nào.

Trong nhà hàng xóm không hề có động tĩnh, im lặng đến dọa người.

"Quay về nhà." Tô Minh ngẫm nghĩ, nếu hàng xóm là phụ nữ, khi gặp phải tình huống như vậy, chắc chắn người ta sẽ cảm thấy sợ hãi, thậm chí có thể báo cảnh sát!

Không biết hàng xóm xa lạ là người tốt hay người xấu, cứ cố tình gõ cửa liên tục như vậy, đổi lại là ai cũng sẽ cảm thấy sợ hãi.

Hơn nữa, Tô Trầm Hương còn chưa lên cấp ba, lát nữa phải vào cục cảnh sát thì không hay lắm, vậy nên Tô Minh quyết định kéo Tô Trầm Hương đi.

Bởi vì đợi lâu không có ai mở cửa, bụng thì đói đến mức réo ầm ầm, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết của Tô Trầm Hương lập tức trở nên u ám.

Đèn trong khu vực hành lang bỗng nhiên lúc sáng lúc tối, không khí lạnh lẽo tràn ra từ từ cánh cửa sắt.

Giọng nói của cô bé trong hành lang đột nhiên trở nên lạnh lẽo, có chút méo mó.

"Mở cửa! Nhanh lên!"

Ổ khóa của cánh cửa sắt đột nhiên vang lên một tiếng, cánh cửa từ từ mở ra, phát ra tiếng cọt kẹt dưới ánh mắt chán nản của Tô Minh.

Ở cửa lớn, một bóng hình dính đầy máu đang vặn vẹo uốn éo, giống như hình dáng của một người phụ nữ, ngã quỵ xuống đất rồi run rẩy.

Run bần bật.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-208)