Truyện:Sung Sướng Bên Đại Lão - Chương 197

Sung Sướng Bên Đại Lão
Trọn bộ 208 chương
Chương 197
0.00
(0 votes)


Chương (1-208)

Tô Trầm Hương chắc chắn là một đứa con hiếu thảo.

Trần Thiên Bắc không lên tiếng.

Từ Lệ có kết cục như thế nào cũng không liên quan đến cậu.

Tất nhiên, Từ Lệ 𝒸_𝐡_ế_ⓣ rồi cũng chẳng tốt đẹp hơn.

Cậu vẫn còn để tâm đến bí mật trong miệng Từ Lệ.

Định chờ đến khi 𝖙.ⓘê.𝖚 𝒹.❗.ệ.𝖙 sạch sẽ 𝐐_𝖚_ỷ Môn, sau đó tra hỏi Từ Lệ về bí mật liên quan đến Tô Trầm Hương, tiện thể đưa Từ Lệ và Cao thiếu gia đến một nơi vắng vẻ rồi nhốt lại... Ý định của cậu là, sau này cho Từ Lệ làm hàng xóm với Trần Đường cũng tốt.

Họ đều bị lệ 🍳υ●ỷ quấn lấy, ai cũng không được ghét bỏ ai, đây chẳng phải là đại diện điển hình về tình hàng xóm láng giềng tương thân tương ái sao?

Mặc dù trong lòng đã đưa ra quyết định về tương lai của Từ Lệ, cậu vẫn lướt qua con đường mòn điềm nhiên như không.

Cũng không biết trong quan đã chuẩn bị thế nào rồi.

Nhận được tin rồi lên núi, chắc phải mất một khoảng thời gian.

Còn hai người thì ngày càng tiến sâu hơn vào trong núi cùng với đám người của Q⛎.ỷ Môn.

Cho đến khi đi đến bên ngoài một hang động mà Tô Trầm Hương cảm thấy vô cùng quen thuộc.

Không gian trong hang động này u ám và méo mó cực độ, bên trong truyền đến từng trận gào thét thảm thiết của lệ ⓠ⛎●ỷ và đủ các kiểu khóc cười, nghe có vẻ không mấy nghiêm chỉnh.

Trần Thiên Bắc dù thế nào cũng không ngờ rằng căng tin mà Tô Trầm Hương ăn vụng suốt hai đêm qua là một nơi như vậy, khóe miệng giật giật nhìn Tô Trầm Hương. -

Tô Trầm Hương, ngoan ngoãn!

Cô lộ ra ánh mắt vừa tò mò vừa nghi hoặc nhìn hang động đó, như thể chưa từng đến đó và không hề quen biết.

Kỹ năng diễn xuất tuyệt vời!

"Đây chính là vị trí của con đường lệ qυ·ỷ." Lão Đổng thấy dáng vẻ rất tò mò của Tô Trầm Hương thì mỉm cười, chỉ vào hang động biến dạng méo mó và khiến người ta cảm thấy bí bách, nhẹ nhàng nói với Tô Trầm Hương: "Hôm nay chỉ cần xây thêm vài con lệ զ𝖚_ỷ cuối cùng là có thể thành lập con đường lệ 𝐪u●ỷ hoàn chỉnh."

Dường như ông ta không hề nhận ra trong con đường đã thiếu bớt lệ ⓠ.ⓤ.ỷ.

Tô Trầm Hương, một học sinh giỏi tinh thông vật lý "ừm ừm" gật cái đầu nhỏ, cũng tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra.

Thấy vài người của 🍳𝖚*ỷ Môn thận trọng bước tới, cầm đủ các loại vật chứa khác nhau, đổ thứ gì đó vào trong hang động.

Khi đổ ⓠυ*ỷ khí tà ác và cả những lệ 𝐪_u_ỷ đã mơ hồ t𝒽.àռ.𝐡 hìռ.𝖍 ra, những thứ đó nhanh bị con đường hấp thụ rồi biến mất, cho dù người của Ⴓ·ⓤ·ỷ Môn có u ám đến đâu cũng không nhịn được mà phát ra những tiếng hò reo khe khẽ.

Lão Đổng vui mừng tột độ khi nhìn thấy tất cả những điều này.

Vất vả nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có thể thu hoạch rồi.

Họ ở bên ngoài hang động, tiếp tục làm việc trên mảnh đất bằng phẳng cực kỳ rộng lớn.

Những người đang làm việc đều là những môn đồ khác của 𝒬·υ·ỷ Môn.

Còn đôi mắt của lão Đổng lại nhìn về bầu trời cao rộng cách xa hơn.

Trong đêm tối, mây đen che khuất mặt trăng, ánh trăng ảm đạm, ánh mắt lão Đổng nhìn về nơi tối tăm trên bầu trời.

Ánh mắt ông ta sâu thẳm, có lẽ đang cảm thấy bản thân mình giống như một bài thơ.

"Tôi có thể giúp gì không?" Tô Trầm Hương thèm thuồng nhìn hang động đó, hỏi.

Hai ngày nay đào khoét góc tường trong hang động, cô biết rất rõ trong đó đang giấu mỹ vị nhân gian gì.

Hàng tồn kho hơn mười năm qua của 𝒬*𝖚*ỷ Môn đều ở đây.

"Sau khi chúng tôi tiến hành nghi thức triệu hồi, Tiểu Hương, cô cứ qua bên đó đứng đi." Lão Đổng thu hồi ánh mắt, thấy dáng vẻ nóng lòng muốn thử của Tô Trầm Hương, ông ta liền nở nụ cười u ám, chỉ vào một tế đàn màu đen không lớn nhưng lại rất kỳ quái đang được mọi người bận rộn xây dựng, dịu dàng nói: "Tòa thành 𝐐u_ỷ sẽ xuất hiện từ hư không, trước đây, chúng tôi đã định vị tọa độ của tòa thành 🍳ⓤ●ỷ. Chờ tòa thành 𝐐⛎●ỷ xuất hiện, 🍳.𝖚.ỷ Môn mở rộng, 🍳ⓤ.ỷ Vương giáng lâm, cô cứ đứng ở đó, chúng tôi sẽ cùng nhau giúp cô ràng buộc Q-𝐮-ỷ Vương, để 🍳*𝖚*ỷ Vương trở thành q.u.ỷ phó của cô. Tiểu Hương, đến lúc đó, cô chính là thiên sư mạnh nhất thế giới này."

"Nghĩa là sắp triệu hồi Ⴓ_ц_ỷ Vương rồi phải không?

Tô Trầm Hương chậm rãi nói: "Ông đối xử với tôi tốt thật đấy."

"Việc nên làm mà." Lão Đổng dịu dàng nói.

Ông ta tiện thể nhìn sang Trần Thiên Bắc.

"Nếu Tiểu Bắc không yên tâm, cậu có thể đứng cùng với Tiểu Hương." Dường như ông ta không có ý tốt.

"Đương nhiên tôi sẽ đứng cùng với Tô Trầm Hương." Trần Thiên Bắc lạnh lùng nói.

Cậu nắm chặt côn tam khúc trên thắt lưng, sắc mặt cực kỳ nghiêm trọng.

Những âm thanh kỳ dị trong hang động đó, cùng với vô số bàn tay զ*⛎*ỷ kỳ quái đang vùng vẫy thò ra dưới ánh sáng méo mó ở cửa hang khiến cậu luôn cảm thấy bất an trong lòng.

Nhưng Tô Trầm Hương hoàn toàn không để ý đến điều này.

Nhân lúc lão Đổng đi giúp đồng môn, cô lại lén lút sử dụng không gian lệ զц●ỷ để trộm hai con lệ qυ·ỷ, cô cúi đầu, nhờ sự che lấp của màn đêm mà vội vàng nhét vào cái miệng nhỏ của mình... Chiếc bánh đậu xanh Ⓜ️ề*〽️ 𝖒ạ*ı không mấy ngọt, nhưng lại có mùi thơm của đậu xanh và hoa quế thoang thoảng, còn rất xốp, không hề bị nghẹn cổ họng, đây quả là là chiếc bánh đậu xanh cực phẩm... Nếu không phải còn có bữa ăn thịnh soạn khác thì bây giờ Tô Trầm Hương thật sự rất muốn lộ bộ mặt thật ra rồi ăn hết đám lệ ⓠ●⛎●ỷ này!

Nhưng cô vừa bận ăn vụng bánh đậu xanh, vừa trốn sau lưng Trần Thiên Bắc, thở dài một hơi thật sâu, lẩm bẩm nói: "Để thế giới hòa bình, tôi đúng là đã bỏ ra quá nhiều rồi."

Trên ngón tay cô là một sợi tóc đen dài thườn thượt.

Tối nay, dọc đường đi từ biệt thự đến đây, sợ lệ 𝐪_⛎_ỷ của tòa thành Qυ_ỷ thật sự sẽ chạy đến nơi sinh sống của người bình thường, chính vì vậy nên Tô Trầm Hương đã nhổ rất nhiều tóc của mình suốt dọc đường đi, ném toàn bộ xuống đất.

Nếu xuất hiện sự cố không thể kiểm soát, những sợi tóc dọc đường đi của cô sẽ biến thành nhiều tầng bẫy giam giữ lệ 𝐪·ⓤ·ỷ và để lệ q.ⓤ.ỷ không thể trốn thoát.

Còn có thể làm lệ 🍳⛎*ỷ sợ hãi, giam cầm lệ 🍳_u_ỷ trong núi sâu.

Một con lệ q𝐮.ỷ cũng đừng hòng xuống núi hãm hại con người.

Khi đối mặt với lệ 𝐪·𝖚·ỷ, mái tóc của cô hữu ích hơn những lá bùa hộ thân đó rất nhiều.

Nhưng dù biết bản thân đang cứu rỗi thế giới tươi đẹp, âm thầm vì dân phục vụ, nhưng vừa nghĩ đến mấy sợi tóc bị mất của mình dọc đường, Tô Trầm Hương lập tức nước mắt lưng tròng.

"Phải bồi bổ." Cô nghẹn ngào, đau lòng nhìn tóc của mình rồi vứt xuống mặt đất dưới chân.

Tóc tan vào trong đất.

Trần Thiên Bắc muốn nói nhưng lại thôi.

Nếu tiếp tục như vậy, tám mươi phần trăm cậu sẽ phải mua dầu gội mọc tóc cho Tô Trầm Hương.

"Chỉ lần này thôi." Cô bé uất ức an ủi bản thân và Trần Thiên Bắc.

"Về nhà tôi sẽ làm bánh mè đen cho cậu." Trần Thiên Bắc nhịn không được mà nghiêng đầu, xoa xoa chiếc đầu nhỏ của Tô Trầm Hương.

Thấy cô bé uất ức không thôi, cậu hiếm khi muốn gọi vài lệ զ𝐮.ỷ ngon lành để bồi bổ cho Tô Trầm Hương... Thấy hai ngày nay cậu không tính toán việc lén ăn vụng với mình, còn có căng tin cỡ lớn ở ngay trước mắt, Tô Trầm Hương thầm đắc ý trong lòng.

Tỏ ra đáng thương cũng có ích.

... Mặc dù sự đáng thương của cô là sự thật hiển nhiên.

Hói đầu mà còn không thảm thương à.

"Nhưng bây giờ vẫn rất đẹp." Tóc của Tô Trầm Hương đen dài thườn thượt, cũng rất dày và 𝖒●ề●〽️ mạ●𝐢, cho dù đã mất rất nhiều tóc nhưng trông có vẻ... không nhìn ra là đã mất bớt tóc.

Trần Thiên Bắc thở phào nhẹ nhõm trong lòng, tiện thể nhấn nút quay số trên điện thoại trong túi, gửi tín hiệu cho người của Bạch Vân Quan hẳn là đã lên đến núi.

Cậu nhanh chóng bấm xong số điện thoại, mặt không biến sắc đứng bên cạnh Tô Trầm Hương, nhìn môn đồ của 𝒬.⛎.ỷ Môn bận rộn đến mức khí thế ngút trời.

Có lẽ là vì chờ đợi ngày này đã mười mấy năm nên mọi thứ đều đã chuẩn bị sẵn sàng, tế đàn của Ⓠ-𝖚-ỷ Môn được xây dựng rất nhanh chóng, trong nháy mắt, một tế đàn màu đen kỳ dị và vặn vẹo xuất hiện giữa rừng núi tối tăm.

Thoạt nhìn thì không phải tế đàn nghiêm chỉnh.

Và khi tế đàn được xây xong, rất nhiều người của Ⴓ_u_ỷ Môn dồn dập bước tới, rút dao nhỏ ra, mỗi người đều rạch một đường dài trên cổ tay.

〽️*á*𝐮 phun ra, rơi lên tế đàn.

Khí tức của tế đàn càng thêm dữ tợn và đáng sợ.

Ngay khoảnh khắc ɱ-á-⛎ chảy trên tế đàn, Tô Trầm Hương nhạy bén cảm nhận được, trong không khí có thứ gì đó đang ngưng tụ, thu hút lẫn nhau, khí tức giữa tế đàn và hang động đang hòa hợp vào nhau.

Trong hang động méo mó đột nhiên truyền ra vô số tiếng gào thét, luồng q·𝖚·ỷ khí khổng lồ lao từ hang động ra ngoài rồi lao vào tế đàn, trong tế đàn, tiếng kêu thảm thiết và tiếng xì xào nhiều vô số, giống như đang hòa vào ⓜá_ц của người sống, cũng như đang nuốt chửng loại sức sống này, bỗng nhiên, một luồng q-ц-ỷ khí màu đen lao vút lên trời, lao vào trong không trung tăm tối.

Lúc này, mặt trăng đã bị mây đen che khuất hoàn toàn.

Giữa rừng núi mờ mờ ảo ảo, ⓠ●⛎●ỷ khí đang lao vun vút ấy không ngừng tuôn ra từ hang động, cuộn vào tế đàn, rồi lại hòa hợp với các loại khí tức kỳ quái trong tế đàn, đâ-𝐦 𝖛-à-𝖔 không trung, giống như đang dẫn vào một thế giới khác không thuộc về nơi này.

Không có ánh trăng soi sáng, chỉ dựa vào một số luồng sáng ảm đạm nhỏ bé, Tô Trầm Hương cảm nhận được những khí tức ấy giống như đang đang lôi kéo gì đó trong không trung.

Có thứ gì đó nặng nề và to lớn, ẩn nấp trong không trung, đang từ từ, chậm rãi tiến lại gần.

Còn lúc này, trên tay của lão Đổng nhễ nhại 𝐦á●ц, các đồng môn của 𝐐_u_ỷ Môn đang yếu ớt dìu đỡ lẫn nhau bước xuống từ tế đàn với sắc mặt nhợt nhạt.

Mặc dù họ ỷ người đông thế mạnh, nhưng dường như tế đàn vẫn chưa ăn đủ, nuốt chửng một lượng lớn Ⓜ️á*⛎ tươi của họ.

Sắc mặt lão Đổng yếu ớt trắng bệch, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía bầu trời đêm tối tăm trên cao đang âm ỷ truyền đến thứ gì đó, trên mặt lại lộ ra biểu cảm vừa có chút hưng phấn vừa có chút nghi ngờ.

Ông ta ôm cổ tay chảy 𝖒á_υ không ngừng đứng bên cạnh Tô Trầm Hương, nhìn chằm chằm bầu trời đêm, nụ cười trên mặt méo mó, nói với Tô Trầm Hương bằng giọng điệu sắc bén: "Tiểu Hương, chờ đến khi tòa thành Qц_ỷ xuất hiện, cô lập tức đi qua đó đứng cho tôi!"

"Còn phải lấy m.á.ц 𝒽iế*𝐧 t*ế à?"

M*á*u của lệ 🍳●⛎●ỷ và người thi thuật đều là tà đạo.

Nhưng Tô Trầm Hương chỉ cảm thấy...

"𝐇𝐢_ế_𝓃 t_ế ɱá*𝐮 của mình để thể hiện thành ý và làm vật dẫn à? Tại sao mỗi ngày ông không lấy một ít má*𝖚 dự trữ trước, thu thập rồi ướp lạnh, cuối cùng hôm nay lấy ra sử dụng, không phải tốt hơn sao?" Còn cần phải vẩy 𝐦-á-𝖚 ngay tại chỗ nữa?

Trong chốc lát lấy ra nhiều Ⓜ️●á●u như vậy, nghiêm trọng hơn còn bị choáng đầu, đúng không?

Tô Trầm Hương cảm thấy... Việc ⓗ●𝐢ế●n ⓣ●ế của 𝐐ц·ỷ Môn ngay lúc này đúng là thật thà không thể tả nổi.

Lão Đổng:..

Nụ cười phấn khích trên mặt lão Đổng biến mất trong chốc lát.

Ông ta không lên tiếng rất lâu.

Sau một hồi lâu, dưới ánh mắt khinh thường của Tô Trầm Hương, ông ta khó khăn nói: "Đây là phương pháp triệu hồi tòa thành 🍳ц·ỷ trong sách cổ."

"Có lẽ ở thời cổ đại không có túi đựng Ⓜ️.á.𝐮 với tủ lạnh giữ tươi." Cho nên mới cần 𝐡ℹ️●ế●ռ ✞●ế m.á.𝖚 ngay tại chỗ.

Tô Trầm Hương thong thả nói.

Làm chuyện mê tín dị đoan cũng phải theo kịp thời đại, xứng đáng với sự tiến bộ của thời đại, phải không?

Lão Đổng lại im lặng.

Lúc này, trái tim đập thình thịch của ông ta trở nên vô cùng hậm hực vì một nhóc con lắm mồm.

Bây giờ, Tô Trầm Hương quả thật giống như một con 𝐪𝐮_ỷ.

Ông ta lại nhìn bên cạnh tế đàn, quả nhiên có mấy đồng môn trở nên yếu ớt vì vết thương không thể lành và mất quá nhiều ⓜ*á*u, sau đó ngã gục trên mặt đất mà 𝖙♓_ở 𝐡ổ_ⓝ ⓗể_𝖓.

Rất lâu sau đó, lão Đổng quyết định bỏ qua vấn đề này.

"Đến cô rồi." Ông ta không nhìn Tô Trầm Hương thêm nữa, đột nhiên nói.

"Chờ chút."

Khi cảm nhận được quả thực có thứ gì đó đang chầm chậm п🌀_𝒽ℹ️_ề_n 𝖓_á_† không gian trên bầu trời, sắp va vào thế giới này, mặt mày Tô Trầm Hương vô cùng rạng rỡ.

Dưới ánh mắt nghi ngờ của lão Đổng và mí mắt giật giật của Trần Thiên Bắc, cô mở túi, lấy ra chiếc khăn ăn in hoa dài thượt, buộc một hình hoa xinh đẹp trên cổ mình, lại cúi đầu, lấy ra một cái đĩa và cả một đôi đũa tinh xảo nhất.

Cô đứng trong màn đêm, nói cảm ơn với lão Đổng đang nhìn mình một cách kinh ngạc.

"Cám ơn ông nhé." Cô ngẩng đầu trông ngóng, nóng lòng muốn thưởng thức, đôi mắt híp lại thành một khe hở, mang theo niềm hạnh phúc nhẹ nhàng và cả sự khát khao mong đợi.

"Ăn cơm thôi."

Chương (1-208)