← Ch.159 | Ch.161 → |
Tô Trầm Hương yên lặng không nói gì, cô luôn nhẫn nại lắng nghe, mỉm cười rất ngọt ngào.
Cho dù biết bản thân thực ra đã từng bị bán đi một lần, cô cũng không chạy đến đánh người.
Cô ngước mắt, cười tủm tỉm nhìn về phía Từ Lệ thì thấy Từ Lệ đang trốn tránh, dáng vẻ chột dạ đến mức nghẹt thở.
Hiển nhiên là lão Đổng nói không sai.
Người phụ nữ này năm đó đã làm ra chuyện vô tình như thế đối với đứa con của mình.
"Hy vọng?" Người nào hy vọng mà chột dạ đây? Nói kiểu gì thì cô cũng không tin tưởng được.
"Phải. Con là hy vọng của Q·υ·ỷ Môn, cũng chính 𝐐υ·ỷ Môn đã làm cho con có được năng lực như bây giờ." Khi nhìn vẻ mặt nghi ngờ của Tô Trầm Hương, lão Đổng vội vàng nói: "Con vốn dĩ là tương lai mà 𝒬*ⓤ*ỷ Môn bồi dưỡng, trời xui đất khiến phải lưu lạc ở bên ngoài. Tiểu Hương, nếu con vẫn tiếp tục ở lại Bạch Vân Quan thì sẽ gặp nguy hiểm! Chẳng may Bạch Vân Quan biết được con là yếu tố quan trọng nhất của Ⴓ·ⓤ·ỷ Môn thì Bạch Vân Quan chắc chắn sẽ không bỏ qua cho con đâu!"
Lời của ông ta khiến lòng của Tô Trầm Hương hơi đau.
Đúng vậy.
Bạch Vân Quan biết cô là lệ q⛎*ỷ, có thể sẽ không tha cho cô.
Sẽ không trực tiếp mở một quán ăn riêng cho cô rồi mạo hiểm tính mạng nuôi cô béo lên.
Quá tàn nhẫn.
Nhưng cô thích như thế.
"Vậy sao trước đây ông không nói?" Tô Trầm Hương bình tĩnh hỏi.
"Trước kia, con và người của Bạch Vân Quan luôn đi cùng nhau, ta cho rằng con và những người ra vẻ đạo mạo đó vốn không có gì khác biệt. Nhưng hiện tại... Tiểu Hương, kiếm tiền không có điểm dừng, trời sinh con chính là người của 🍳ц●ỷ Môn." -
Lão Đổng dừng một chút, nhìn về phía Trần Thiên Bắc, lịch sự nói: "Còn có Tiểu Bắc nữa. 𝐐-𝖚-ỷ Môn có ý tốt với con, có lẽ con đều rõ cả rồi."
Là 🍳·⛎·ỷ Môn thuyết phục ông cụ nhà họ Trần từ bỏ Trần Đường, để Minh Phong ly 𝒽●ô●𝖓 mà không chịu bất kỳ thiệt hại nào. Tất cả đều là ý tốt mà 𝒬𝖚●ỷ Môn dành cho Trần Thiên Bắc.
Trần Thiên Bắc sa sầm mặt, không nói lời nào, không ngờ rằng "mắt" mà người của Q.⛎.ỷ Môn không nỡ buông tay là cậu, hoá ra lại kém quan trọng hơn Tô Trầm Hương.
Lão Đổng nhìn Tô Trầm Hương với ánh mắt tha thiết gần như khiến người ta cảm thấy rùng rợn.
Đừng thấy 𝒬_⛎_ỷ Môn ngoài mặt biểu hiện dáng vẻ tốt đẹp với cậu, thậm chí làm cho cậu có được sự ăn nói khép nép của người nhà họ Trần nhưng khi thực sự đứng trước mặt lão Đổng, cho dù ông ta hết lần này đến lần khác kiềm chế, Trần Thiên Bắc vẫn nhạy bén cảm nhận được vẻ khinh thường của ông ta.
Trong mắt của Ⓠ*⛎*ỷ Môn chỉ có Tô Trầm Hương, không có Trần Thiên Bắc.
"Ông có ý gì, tôi là người khống chế 🍳u·ỷ bẩm sinh ư. Sau này զ●𝐮●ỷ vương hiện thế, ông mong tôi đi điều khiển qц_ỷ vương á? Các người bằng lòng giao quyền khống chế q𝐮-ỷ vương cho tôi sao?"
Khống chế զц*ỷ vương?
Trực tiếp chuyển thành cơm không ngon hơn sao?
Con ngươi của Tô Trầm Hương xoay tròn, tạm thời kìm nén ý định phản bội, xóa bỏ tòa thành Ⴓ_ц_ỷ rồi nuốt trọn զ*𝖚*ỷ vương, trên gương mặt lại lộ ra vài suy nghĩ và nghi ngờ mơ hồ.
Diễn xuất tuyệt vời.
Hiển nhiên, không phải 🍳●u●ỷ Môn nói cái gì thì cô cũng hoàn toàn tin tưởng.
Nhưng lão Đổng thấy không sao cả.
Tô Trầm Hương thận trọng, không yên tâm về 🍳●υ●ỷ Môn đã sớm nằm trong dự đoán của ông ta.
Thực ra, ông ta cũng không tin tưởng Tô Trầm Hương hoàn toàn.
Nhưng ông ta không cần Tô Trầm Hương tin tưởng mình.
Ông ta chỉ muốn...
Hôm nay gieo vào lòng của Tô Trầm Hương tất cả những cám dỗ này đã rất thoả mãn rồi. Ông ta mỉm cười, lùi lại hai bước, chậm rãi nói: "Không sai, chính là muốn con đi điều khiển 🍳𝖚.ỷ vương. Tiểu Hương, chỉ cần khi tòa thành Qu-ỷ xuất hiện, con phải đứng trước mặt զ*⛎*ỷ vương, chúng ta sẽ giúp con. Có được 𝐪-u-ỷ vương, con thậm chí có thể có được toàn bộ những gì con muốn trên thế gian này, không ai dám trái lời của con."
Phải.
Trong lòng Tô Trầm Hương nghĩ như thế nào cũng không quan trọng.
𝐐-u-ỷ Môn chỉ cần cô đứng trước mặt 🍳-⛎-ỷ vương.
Sự cám dỗ cùng với tuyên bố sẽ chiếm giữ thế giới như thể tràn đầy sức hấp dẫn không thể cưỡng lại đối với một đứa trẻ ngông cuồng. Ông ta không cần nói nhiều, kiềm chế một nụ cười ác độc méo mó, xoay người chuẩn bị đi.
"Đợi sau khi quay về, ta sẽ liên hệ với con. Đến lúc đó sẽ giúp con hiểu rõ tất cả về Q-⛎-ỷ Môn."
"Thiên sư Đổng, đợi tôi, đợi tôi với." Trong ánh mắt lờ mờ hiện lên vẻ dữ tợn của Tô Trầm Hương, Từ Lệ bị doạ đến mức suýt nữa rớt giày cao gót, căn bản không dám đối mặt với cô, đầu không ngoảnh lại, gọi với theo.
Bà ấy vừa nói câu này, lão Đổng giống như nhớ đến điều gì đó, quay đầu nhìn Từ Lệ.
Từ Lệ nặn ra một nụ cười hèn mọn, nịnh nọt.
Cho dù bị lão Đổng phớt lờ thì bà ấy cũng không dám oán hận hay trách mắng ông ta.
Ánh mắt của lão Đổng nhìn lướt qua người bà ấy, lộ ra biểu cảm lạnh lẽo.
Nhưng khi nhìn cô gái nhỏ Tô Trầm Hương ngơ ngác, quyến luyến lại lúng túng, còn có thêm vài phần oán giận nhìn theo bóng lưng của Từ Lệ, yêu hận đan xen, khó mà vứt bỏ đối với mẹ mình đã khiến ông ta nở một nụ cười nhạt với Từ Lệ.
Nụ cười nhạt này khiến Từ Lệ an tâm, sau đó lão Đổng quay đầu nói với Tô Trầm Hương: "Con sẽ sớm biết được 𝒬.𝖚.ỷ Môn có bao nhiêu thành ý với con."
Lần đầu tiên gặp mặt của bọn họ thực ra đều là nghi ngờ và thăm dò lẫn nhau nhưng hiệu quả của cuộc hẹn này không tồi. Tô Trầm Hương cảm thấy thành ý gì đó đều không so được với thức ăn ngon.
Gia sản của Ⓠ.υ.ỷ Môn nhiều như thế, không bằng tặng cho cô một ít lệ 🍳.𝖚.ỷ đi.
"Vậy ông cho con q*𝖚*ỷ 𝒸·♓ế·т oan nhà tôi mấy con lệ ⓠ⛎.ỷ để ăn đi."
Tô Trầm Hương không khách sáo nói.
"... Lệ զ.ⓤ.ỷ thì không được." Lão Đổng phát ra giọng nói keo kiệt.
"Vậy đó gọi là thành ý của ông hay sao?" Tô Trầm Hương khinh thường nói.
Căng tin mới này keo kiệt quá.
Cô ghét nhất những lão già chỉ nói suông.
"Tất cả lệ 🍳·⛎·ỷ đều cần phải dùng để xây dựng con đường lệ զ●ц●ỷ. Tiểu Hương, nếu như không có con đường lệ 🍳-⛎-ỷ, không thể d.ụ 🅓.ỗ... dẫn dụ զu●ỷ vương ra được." Lão Đổng thở dài nói: "Thực ra thì mười năm trước là cơ hội tốt nhất. Nếu như không phải do phe chính đạo phá hỏng, con và nhà họ Trần... ý ta là với sự nỗ lực của chúng ta, 🍳-ц-ỷ vương hiện tại đã là của con rồi. Không có gì quan trọng hơn con đường lệ ⓠц_ỷ. Tiểu Hương, con cũng hy vọng sẽ trở thành người khống chế lệ ⓠ𝐮●ỷ mạnh nhất phải không?"
Ông ta kiên nhẫn giải thích với Tô Trầm Hương, Tô Trầm Hương không nói gì, hơi suy tư: "Nói như vậy thì con đường lệ 🍳ц.ỷ sắp xong rồi sao?"
"Vẫn còn một phần nhỏ."
Lão Đổng mất tự nhiên nói.
Mười mấy năm nay Q𝐮.ỷ Môn ẩn náu, lẩn trốn, gian nan tích góp từng chút một mới được gia sản hậu hĩnh như vậy.
"Vậy gần đây các người nuôi thai q⛎-ỷ khắp nơi cũng vì nguyên nhân này à?"
Tô Trầm Hương không thấy việc này có gì đáng kiêu ngạo.
Đằng sau cái gọi là của cải đều là Ⓜ️á_υ và nước mắt của những người dân vô tội.
Nghe đến đây, cô chỉ cảm thấy Ⴓ*ц*ỷ Môn tội ác tày trời.
"Không sai!"
"Ai phụ trách nuôi dưỡng thai q●u●ỷ?" Tô Trầm Hương thấy lão Đổng đang nheo mắt nhìn mình thì thản nhiên nói: "Luôn miệng nói tôi là người của Ⴓ⛎*ỷ Môn, nếu như ngay cả việc này cũng không nói cho tôi biết, vậy thì sau này chúng ta không cần nói chuyện nữa."
Lão Đổng rơi vào trầm tư.
Rất lâu sau, ông ta mới từ từ nói: "Là lão Vương. Ông ta làm quản lý kho xưởng ở một nhà máy bỏ hoang tại vùng ngoại ô." Nhà xưởng bỏ hoang có một phân xưởng cực lớn, hơn nữa, bởi vì đã bị bỏ đi nên máy móc vừa lộn xộn vừa nguy hiểm, rất ít người đi qua đó.
Ở đó không ngừng sản sinh ra những thai q-u-ỷ yếu ớt được lệ 🍳ⓤ·ỷ đư_𝒶 v_à_𝐨 thành phố, là một nơi rất an toàn.
Lão Đổng nhìn chằm chằm vào Tô Trầm Hương.
Ông ta mong Tô Trầm Hương đừng mới bắt đầu đã khiến ông ta thất vọng.
Tô Trầm Hương cười với ông ta.
"Như thế này mới hợp tình hợp lý. Được rồi, vậy để tôi xem thành ý của các người." Nhìn lão Đổng trực tiếp rời đi, Tô Trầm Hương hừ một tiếng... Trên người của lão già này không chỉ có mùi của âm khí còn có một chút mùi của cương thi, tám mươi phần trăm chính là tên trộm trước kia to gan đ-ộ-т 𝐧-𝒽-ậ-ρ vào phái Mao Sơn trộm cương thi quý báu của họ.
Nghĩ đến chuyện phái Mao Sơn suýt chút nữa đã bị trộm mất cương thi, bất kể là thiên sư hay là cương thi của động cương thi đều hận đến n🌀●♓●𝖎ế●ⓝ 𝐫ă●ռ●ℊ. Tô Trầm Hương cười thầm, chuẩn bị quay lại truyền tin cho thiên sư mặt em bé, đợi toà thành Ⴓ*𝖚*ỷ hiện thế sẽ giáng cho lão Đổng một đòn chí mạng.
Cô hài lòng quay trở lại xe, thấy nữ qu●ỷ váy đỏ còn chưa đi, vẫn đang nằm bò trên lưng của mình.
Cô hít thật sâu, ngửi thấy mùi hương trên người của nữ 🍳●υ●ỷ.
Nữ զ⛎.ỷ váy đỏ:...
Cô ấy khó khăn ôm lấy Tô Trầm Hương như cũ.
"Được rồi, bọn họ đi rồi, không cần ⓣ-𝒽â-п Ⓜ️ậ-𝖙 thắm thiết như thế đâu. Cô thơm như vậy, lại còn dám lại gần như thế, ai mà nhịn được!" Đây không phải là đang thử thách ý chí của Tô Trầm Hương sao?
Tô trầm Hương oán trách, tiếp tục nói: "Nhưng mà cũng cảm ơn cô nhé."
Nữ ⓠⓤ-ỷ váy đỏ xuất hiện chuyến này, sát khí ngất trời, người khác đều cho rằng Tô Trầm Hương đang nuôi cô ấy... Tiểu Bạch vô dụng đó sẽ không khiến người khác chú ý.
Bất kể thế nào thì Tiểu Bạch cũng là cấp dưới đầu tiên của mình, trung thành hết mực, Tô Trầm Hương phải cảm ơn nữ զ𝖚●ỷ váy đỏ rồi.
Nhưng mà không thể không nói, nữ 🍳●ⓤ●ỷ này thơm quá!
Tô Trầm Hương vô thức lau khóe miệng ẩm ướt.
"Lời nói của ông ta có rất nhiều chỗ đáng ngờ lớn." Trần Thiên Bắc bỗng nhiên nói.
"Tôi biết. Rất đáng nghi. Ông ta nói nhiều như thế nhưng thật ra không có một câu trọng tâm nào. Tuy nhiên, chuyện Từ Lệ có liên quan chặt chẽ như thế với 𝐐⛎.ỷ Môn từ trước là điều tôi chưa từng nghĩ đến."
Cô tin những lời mà lão Đổng nói về việc khi Từ Lệ mang thai cô đã được Ⴓ-𝐮-ỷ Môn tẩm bổ bằng rất nhiều nguồn tài nguyên.
Cơ thể này có thể đảm bảo toàn bộ năng lực lệ զ*⛎*ỷ của cô không bị trì trệ, đồng thời còn bảo trì sức khỏe của người sống, quả thực không phải là cơ thể của người bình thường.
Nếu không thì cho dù Tô Trầm Hương tận lực thu lại âm khí thì bản thể của cô là lệ ⓠu·ỷ, 𝐱*â*Ⓜ️ п*♓ậ*ⓟ vào cơ thể người sống thì sẽ luôn mang đến một số ảnh hưởng thiên về ma 𝐪𝐮*ỷ cho cơ thể.
Nhưng cơ thể này luôn rất khoẻ mạnh.
Không có bất cứ vấn đề gì.
Tô Trầm Hương rủ mắt xuống.
Nhưng nếu trước kia Từ Lệ được Q*ц*ỷ Môn bồi dưỡng, vậy thì Tô Cường ở đâu?
Cô hoàn toàn tin rằng cha cô tuyệt đối không đồng ý với kế hoạch nuôi dưỡng bào thai nhìn khá tà ác của 𝐐𝐮_ỷ Môn.
Mà có vẻ lão Đổng không biết chút gì về Tô Cường, thậm chí ngay từ ban đầu đã không có hứng thú với về ông.
Thực ra, Tô Trầm Hương đang định khi nào về nhà sẽ hỏi cha cô.
Nhưng không biết tại sao, cô nhạy bén cảm thấy, đó có lẽ là nỗi đau lớn nhất của Tô Cường.
Hỏi về chuyện trước đây của Từ Lệ sẽ mở ra nỗi đau đớn và khó khăn nhất trước kia của Tô Cường.
"... Trước tiên, tôi sẽ xem thử rốt cuộc 🍳●ц●ỷ Môn muốn dùng thành ý gì để 𝖉.ụ ◗.ỗ tôi." Tô Trầm Hương hừ một tiếng, nghiêng đầu nhìn nữ 🍳_⛎_ỷ váy đỏ nói: "Vậy cô không định quay về nhà sao?"
Nữ q·⛎·ỷ áo đỏ buông cô ra nhưng lại không chịu rời đi.
"Được thôi. Cô về chung với tôi đi. Đằng nào thì Tiểu Bạch đã đăng ký kết 𝐡·ô·n xong và ra ở riêng rồi. Nhà tôi vẫn còn chỗ đó." Tô Trầm Hương dẫn nữ 🍳_υ_ỷ váy đỏ về nhà, vừa khéo Tô Cường đã làm cho cô một bàn thức ăn thơm ngào ngạt.
Cô ăn đến mức cái bụng nhỏ tròn lên, tiễn Trần Thiên Bắc về nhà, thấy cậu muốn nói gì đó nhưng lại ngập ngừng liền cười tít mắt nói: "Đừng lo lắng cho tôi, tôi cũng nói rồi, mấy người Ⓠυ_ỷ Môn đó không phải là đối thủ của tôi mà."
Cô tràn đầy tự tin, Trần Thiên Bắc mím môi, nhẹ giọng nói với cô: "Bọn họ còn coi trọng cậu hơn so "mắt" là tôi, cậu chắc chắn không chỉ là hy vọng gì đó của Q·𝐮·ỷ Môn. Có khả năng, Tô Trầm Hương à, có thể cậu cũng giống như tôi, chỉ là lương thực cho q.ⓤ.ỷ vương ăn mà thôi."
"Vậy thì tốt quá rồi." Tô Trầm Hương thong thả nói.
À.
Phải rồi.
Cậu suýt chút nữa quên mất, trong lòng của Tô Trầm Hương thì q●⛎●ỷ vương cũng chỉ là món ăn của cô mà thôi.
Trần Thiên Bắc yên lặng.
Sự lo lắng bất an tràn ngập bỗng chốc biến thành một thứ cảm xúc khó giải thích của Trần thiếu.
Có lẽ Tô Trầm Hương là tế phẩm mà Ⓠⓤ·ỷ Môn dâng lên cho ⓠ*υ*ỷ vương.
🍳⛎_ỷ vương lại là bữa ăn trong mơ của Tô Trầm Hương.
Vậy thì... cứ đứng nhìn cuộc chiến giữa hai con 𝐪ц*ỷ thôi!
← Ch. 159 | Ch. 161 → |