← Ch.145 | Ch.147 → |
Tô Trầm Hương nhanh chóng gọi điện thoại xong.
Dù sao lúc đợi người cũng không có việc gì để làm, cô hào hứng nhìn Từ Lệ vẫn rất xinh đẹp, mặc một chiếc áo khoác vô cùng đẹp mắt.
Từ Lệ chắc chắn là một người phụ nữ xinh đẹp.
Nếu không đẹp thì bà ấy đã không thể nào dựa vào cái gọi là "đối xử rất tốt với con cái" để gả vào nhà hào môn ở cái tuổi xế chiều này.
Tuy nhiên, nhìn vào ánh mắt chờ mong như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra, tràn đầy khẩn thiết và bất an của Từ Lệ, Tô Trầm Hương lại không hề có chút cảm giác hay động tác nào dư thừa.
... Nếu không thì còn muốn cô như thế nào nữa?
Bà mẹ già quay đầu là bờ đứng ở cổng trường ôm đầu gào khóc, tha thứ cho nhau à?
Lệ quỷ cảm thấy chuyện này có hơi không có khả năng lắm.
"Sao lại là bà?" Lâm Nhã ra ngoài cùng Tô Trầm Hương, nhìn thấy Từ Lệ, trong mắt lộ ra vài phần không vui.
Cô ta hơi hất cằm, đứng bên cạnh Tô Trầm Hương nhìn Từ Lệ, không chút khách khí nói: "Không ngờ bà còn dám xuất hiện, lá gan cũng lớn thật đấy. Da mặt cũng dày y chang." -
Chưa kể tới chuyện Từ Lệ muốn hại chết cô ta và cha cô ta.
Nói đến những tổn thương về dư luận và tinh thần mà Từ Lệ đã gây ra cho Tô Trầm Hương khi đứng về phía An Gia Gia, Lâm Nhã làm bạn của Tô Trầm Hương, đương nhiên sẽ cảm thấy cực kỳ chán ghét.
Hơn nữa, Lâm Nhã nghi ngờ đầu óc của Từ Lệ có vấn đề.
Tô Trầm Hương đã báo cảnh sát, vậy mà Từ Lệ vẫn không chạy trốn.
Từ lúc Từ Lệ biết cô ta, cô ta đã là một thiên kim đại tiểu thư kiêu ngạo, luôn ngẩng mặt nhìn trời và khinh thường người khác.
Nhưng hiện tại, cô ta lại tình nguyện bênh vực một đứa con ghẻ như Tô Trầm Hương, hơn nữa, rõ ràng là đang bất bình thay cho Tô Trầm Hương.
Từ Lệ đã lâu không ra khỏi cửa, khoảng thời gian này phải trốn đông trốn tây, chịu rất nhiều cực khổ.
Bà ấy vất vả lắm mới có thể trở lại thành phố này, lúc nhìn thấy Tô Trầm Hương đã kết bạn được với Lâm Nhã bằng cách nào đó, bà ấy nhìn Tô Trầm Hương với vẻ khó tin.
Lúc trước, Lâm Nhã ghét Tô Trầm Hương đến mức một cái liếc mắt cũng không thèm nhìn cô.
Tại sao mới hơn nửa năm mà thái độ của Lâm Nhã đã thay đổi rồi?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
"Tiểu Nhã, dì..."
"Ai cho bà gọi tôi như vậy! Bà nghĩ bà là ai chứ! Đồ đàn bà độc ác!" Lâm Nhã mắng chửi.
"Nói dông dài với bà ấy làm gì." Tô Trầm Hương ngay từ đầu đã cảm thấy sự xuất hiện của Từ Lệ có chút kỳ lạ.
Nhưng kỳ lạ hay gì đó cũng không có gì quan trọng, quan trọng hơn là... Từ Lệ xuất hiện rồi, vậy không phải đúng lúc có thể bắt bà ấy lại rồi thẩm vấn sao?
Lúc trước nhà họ Lâm bị quỷ ám ghê gớm đến mức suýt nữa bị xóa sổ hoàn toàn, chẳng phải tất cả đều là do có người muốn Từ Lệ và Lâm tổng tái hôn sao?
Nếu hiện tại Từ Lệ đã tự chui đầu vào lưới, báo cảnh sát rồi cũng không thèm chạy, xuất hiện một cách khó hiểu như vậy, đứa con hiếu thảo bèn xấu xa nhỏ giọng nói với Lâm Nhã: "Nếu bà ấy biết nói chuyện như vậy thì để bà ấy đi nói với mấy chú cảnh sát đi. Nhiệm vụ chính của chúng ta lúc này là đừng để bà ấy chạy mất. Bắt người xấu thôi!"
Lâm Nhã:...
Cô ta không nói nên lời nhìn vẻ mặt mỉm cười xấu xa của Tô Trầm Hương.
Từ Lệ muốn diễn cảnh mẹ con thâm tình với cô.
Mà đứa con hư hỏng này vừa quay đầu đã nói "Đừng để bà ấy chạy mất."
Thế nhưng không hiểu sao, khóe miệng của Lâm Nhã lại nhếch lên.
"Cậu nói đúng. Tôi và cha chưa từng chịu thiệt thòi lớn vậy đâu. Lần này nhất định không thể tha cho bà ta!" Nhớ đến cái đêm mất hồn mất vía ấy, lại nghĩ đến việc tất cả người hầu và tài xế của nhà họ Lâm bỏ chạy vì chuyện vớ vẩn này, suýt chút nữa khiến đại tiểu thư nhà họ Lâm không còn ai chăm sóc, Lâm Nhã đen mặt chặn đường lui của Từ Lệ.
Từ Lệ vốn tưởng rằng Tô Trầm Hương đã nguôi giận sau một thời gian dài như thế, cô sẽ giảng hòa với mình... Mẹ và con gái làm gì có chuyện giận nhau mãi mãi?
Bà ấy là mẹ ruột của cô mà!
Chính vì chắc chắn Tô Trầm Hương là con gái mình, cho dù, cho dù trong lòng bà ấy tràn ngập nỗi sợ với cô và cảm giác chột dạ với nhà họ Lâm nhưng bà ấy vẫn trở lại.
"Dì không có, Tiểu Nhã, con đừng nghe người ta nói bậy. Dì bị oan! Con không thể tin lời của Đào tổng." Bà ấy không động nổi vào nhà họ Lâm.
Nếu không phải vì Tô Trầm Hương, cả đời này bà ấy cũng không dám xuất hiện ở trước mặt người nhà họ Lâm nữa.
"Chúng tôi nói lý do đưa bà đến cục cảnh sát chưa nhỉ? Sao bà lại biết Đào tổng là ai?" Thấy Từ Lệ cứng họng không trả lời được, Tô Trầm Hương không định đứng ở cổng trường để người ta xem ân oán tình thù của nhà mình.
Hơn nữa, sự xuất hiện của Từ Lệ quá kỳ lạ, người phụ nữ này đã từng cực kỳ sợ cô, không dám chọc tức cô, còn phải chịu trách nhiệm về chuyện của nhà họ Lâm.
Nhưng chỉ chớp mắt, bà ấy như không quan tâm đến bất cứ thứ gì khác, bộ dạng một lòng muốn nối lại tình xưa với cô.
Cô nhìn Từ Lệ trong chốc lát.
Rõ ràng bà ấy đang cười, miệng nói nhớ nhung cô nhưng mắt bà ấy lại không dám nhìn thẳng vào mắt cô.
Chột dạ.
Sợ hãi.
Lại không thể không xuất hiện.
Sao lại có cảm giác quen thuộc đến vậy?
Đây không phải là bộ dạng muốn lôi kéo của ông cụ nhà họ Trần với Trần Thiên Bắc sao?
Tô Trầm Hương lại nghĩ về vai trò của Quỷ Môn trong sự kiện của Đào tổng, bèn trốn sang một bên với Trần Thiên Bắc, kề tai nói nhỏ: "Nhà họ Trần lấy tài sản ra để lôi kéo cậu, đến tôi lại thành tình mẫu tử hả? Cũng được, vừa lúc đang lo không có cơ hội lẻn vào Quỷ Môn."
Có lẽ người của Quỷ Môn cảm thấy cô thiếu tình thương, vô cùng khao khát tình mẫu tử, bởi vì từng bị mẹ làm tổn thương sâu sắc mà sinh hận thù, chứ thật ra trong thâm tâm vẫn muốn mẹ quay lại yêu thương đứa con tội nghiệp của mình... Đây là hình tượng của Tô Trầm Hương trước đây.
Bị vứt bỏ mười mấy năm, chẳng phải đã từng khóc lóc ầm ĩ đòi sống với mẹ, còn bỏ lại người cha đã dưỡng dục cô sao?
Quả thực người của Quỷ Môn nghĩ không sai.
Cô con gái thiết tha muốn sống cùng Từ Lệ trước đây, thực sự khao khát tình mẫu tử.
Một khi Từ Lệ xin lỗi và quay đầu, sẵn sàng trở lại bên cô ấy thì vô số tổn thương lúc trước đều sẽ bị cô ấy quên mất, cô ấy sẽ vô cùng vui vẻ quay về bên cạnh bà ấy, vì mẹ mà làm trâu làm ngựa... Quỷ Môn nghĩ hay lắm.
Nếu là Tô Trầm Hương muốn níu giữ mẹ ở bên cạnh trước đây, vậy thì mục đích của bọn chúng có thể đã đạt được.
Nhưng thật đáng tiếc, Tô Trầm Hương thay tâm đổi tính rồi.
Cô không cảm thấy mừng rỡ nhưng cũng không cảm thấy bực bội.
Những cảm xúc mãnh liệt ấy của người sống vốn dĩ không thích hợp với lệ quỷ lạnh lùng.
Cô chỉ đang hài lòng.
Đang muốn đến Quỷ Môn ăn nhiều đồ ngon một chút thì Quỷ Môn đã tự dâng mình tới cửa.
Hơn nữa... Cô hy vọng "Bài kiểm tra tình thân" của Quỷ Môn dành cho cô chỉ dừng lại ở Từ Lệ, chứ không làm phiền đến người cha già của cô.
Suy nghĩ một lúc, Tô Trầm Hương quyết định "tha thứ" cho Từ Lệ.
Diễn thôi.
Đợi ăn sạch lệ quỷ ở Quỷ Môn, cô sẽ lập tức trở mặt...
Tới khi ấy, cô sẽ không can thiệp vào kết cục của Từ Lệ.
Những chuyện mà bà ấy từng làm với Tô Trầm Hương trước đây, dù sao cũng phải bồi thường lại.
Trong lòng nhen nhóm ý đồ xấu, nụ cười trên gương mặt cô gái nhỏ càng thêm quái gở.
Thế nhưng không thể nào lập tức tha thứ cho Từ Lệ được, cô vẫn giữ nụ cười trào phúng trên gương mặt, nhìn thái độ liều mình giải thích với Lâm Nhã của Từ Lệ, khinh thường nói: "Đừng nhiều lời với bà ấy nữa! Bà ấy cấu kết với người xấu bày mưu tính kế nhà họ Lâm, lúc trước còn vì An Gia Gia mà chạy đến trước mặt tôi nói những lời kinh tởm như vậy."
Hốc mắt cô gái nhỏ đỏ hoe, nước mắt giọt lớn giọt bé đọng trên khóe mắt, lại bướng bỉnh không chịu rơi xuống, hiển nhiên đã bị tổn thương sâu sắc.
Trần Thiên Bắc mặt không cảm xúc, nhìn đứa trẻ hư hỏng diễn vô cùng "giả trân".
"Mẹ không cố ý. Nhưng mà mẹ nhớ con, nhớ nhà và những ngày tháng hạnh phúc trước đây! Tiểu Hương, con là con gái của mẹ, mẹ có mỗi một đứa con gái là con, sao có thể để con chịu khổ chứ? Gia Gia này là đồ không có lương tâm..."
Khoảng thời gian Từ Lệ mất tích cùng An Gia Gia không biết đã gặp phải chuyện gì, dù sao khi bà ấy nhắc đến An Gia Gia cũng không khỏi lộ ra vài phần uất hận, rưng rưng nước mắt, vội vàng nói với Tô Trầm Hương: "Lúc ấy mẹ nghĩ, Gia Gia không phải do mẹ sinh ra mà là con cái của người ngoài. Xảy ra mâu thuẫn, mẹ chỉ có thể để con chịu thiệt thòi mà thôi!"
"Vậy thì ai làm con gái của bà cũng thật xui xẻo." Tô Trầm Hương nói đầy móc mỉa.
Hay thật đấy.
Không phải do bà ấy sinh ra, bởi vì là người ngoài nên không thể lạnh nhạt, vậy nên nuông chiều hết mực.
Còn đứa con do bà ấy sinh ra thì có thể tùy ý chịu thiệt thòi.
Lời giải thích này là đang xem người khác như kẻ ngu à.
Cô lặng lẽ ngửi được mùi vị lạnh lẽo ẩn dật trên người Từ Lệ, hừ một tiếng, không để ý tới bà ấy nữa, nhìn Từ Lệ bị Trương sư huynh phóng như bay tới dẫn đi.
Tuy không có bằng chứng thuyết phục cho thấy Từ Lệ chính là kẻ chủ mưu đứng sau hãm hại nhà họ Lâm, vài lời nói của Đào tổng cũng không thể định tội được bà ấy nhưng Bạch Vân Quan vẫn hy vọng có thể lấy được một vài thông tin của Quỷ Môn từ miệng Từ Lệ.
Bà ấy lập tức biến mất, Tô Trầm Hương cũng chẳng thèm để tâm.
Nhưng Bạch Vân Quan không thể nào giam giữ một người bình thường không có bằng chứng phạm tội như Từ Lệ quá lâu.
Cô chỉ nhắc nhở Tô Cường, sau này nhìn thấy Từ Lệ thì cách xa bà ấy một chút.
"Từ Lệ đã trở lại rồi." Tô Cường sửng sốt, lẩm bẩm.
Hiện tại, Tô Trầm Hương sẽ chia sẻ một vài chuyện của chính mình với cha, nghĩ cách để cố gắng không làm ông kinh hồn bạt vía vì chuyện Quỷ Môn chú ý đến cô.
Cô giải thích ngắn gọn cho Tô Cường: "Lúc trước con trêu ghẹo Quỷ Môn rất nhiều lần, vì vậy bọn họ khá coi trọng con."
Thấy Tô Cường căng thẳng nhìn mình, Tô Trầm Hương mỉm cười, để lộ răng cửa nhỏ xinh, ngoan ngoãn nói với Tô Cường: "Cha đừng lo cho con, bọn chúng cùng xông lên thì cũng không phải là đối thủ của con." Lệ quỷ không hề sợ người sống.
Đến mấy thứ tà ma ngoại đạo của Quỷ Môn cũng chưa bao giờ lọt vào mắt cô.
Thứ cô quan tâm hơn cả lại là người thân của mình.
Cô gái nhỏ lặng lẽ nhìn cha mình.
Vô lo vô nghĩ nhiều năm như vậy, không ngờ bây giờ cô lại có khá nhiều mối vướng bận.
Lại còn vướng bận vì một vài người sống... Chuyện này dường như đã làm mất quỷ cách của cô rồi.
"Bọn họ không thể nào làm hại con, con chỉ lo chúng làm hại mọi người. Vì vậy, nếu Từ Lệ đã trở lại, con định tương kế tựu kế, trà trộn vào bên trong xem bọn chúng muốn làm gì. Hơn nữa... Bọn chúng muốn mở tòa thành Quỷ, chuyện này không ổn. Con phải giúp mọi người trấn áp tòa thành Quỷ."
Cô nhìn về phía Tô Cường với mục đích rõ ràng, cười híp mắt nói: "Không những con có thể được ăn no mà còn không để tòa thành Quỷ gây họa cho người khác." Thế giới tươi đẹp như vậy, vẫn nên tiếp tục tươi đẹp thôi.
"Chỉ cần con tiếp xúc lại với Từ Lệ, người của Quỷ Môn sẽ không xuống tay với mọi người nữa. Muốn gây họa, vậy gây họa cho một mình Từ Lệ đi." Giọng của cô thánh thót, Tô Cường ngẩn ngơ nhìn cô gái nhỏ mặt mày hớn hở khi nói đến việc trấn áp tòa thành Quỷ.
Rất lâu sau ông mới lẩm bẩm: "Nhưng cha vẫn lo cho con... Cha biết rồi." Ông cố gắng cười nói với Tô Trầm Hương: "Cha nghe theo Tiểu Hương hết, Tiểu Hương làm gì cha cũng ủng hộ. Sẽ không cản trở con."
Ông không thể giúp đỡ con mình.
Đóng góp lớn nhất mà ông ấy có thể làm, chính là không được trở thành gánh nặng của cô.
Người làm cha lại trở thành điểm yếu của con ông.
Nếu là vậy, ông sẽ sống thật khiêm tốn, không gây thêm rắc rối cho con, khiến con phải lo lắng cho mình.
Đây là chuyện duy nhất ông có thể làm vì con gái.
"Nhưng mà con nói Từ Lệ đã trở lại, còn muốn nhận lại con, đúng chứ?" Tô Cường đột nhiên nhẹ giọng hỏi.
"Vâng ạ. Nhưng con thấy bà ấy dường như rất sợ con... Người phụ nữ này, lúc đó hù dọa bà ấy một chút đã khiến bà ấy sợ khiếp vía rồi." Tô Trầm Hương bĩu môi nói.
Đáy mắt Tô Cường thoáng lóe lên một tia kỳ lạ.
"Bà ấy sợ con. Đương nhiên là bà ấy sẽ sợ con rồi." Ông đứng dậy, bưng mâm cơm đã ăn xong đi rửa, kỳ cọ, rửa sạch, đột nhiên thầm thì trong tiếng nước chảy ào ạt: "Đã làm chuyện trái với lương tâm như vậy, đương nhiên bà ấy sẽ sợ rồi."
← Ch. 145 | Ch. 147 → |