← Ch.140 | Ch.142 → |
Mặc dù không thể nghe rõ tiếng lẩm bẩm của ông ta nhưng nụ cười tham lam không thể che giấu của người đàn ông đó khiến người ta cảm thấy rờn rợn.
Nhưng đến giờ phút này, ông cụ nhà họ Trần cũng chẳng còn cách nào khác.
Khi Bạch Vân Quan bắt giữ Trần Đường, ông ấy biết rằng mình chỉ có thể đi theo con thuyền tối tăm gian ác của Quỷ Môn đến cùng.
Ông ấy nhìn người đàn ông trung niên này với vẻ nghi ngờ.
Tên này... Chắc hẳn là muốn trói buộc nhà họ Trần vốn chưa kiên định vào Quỷ môn, cắt đứt con đường thoái lui của ông ấy, khiến ông ấy không thể lưỡng lự, do dự nữa cho nên mới bày ra chuyện bỉ ổi kia?
Ông ấy vốn là kẻ già mưu mô, quỷ quyệt, nên khi trong lòng nảy sinh nghi ngờ liền lập tức nghĩ đến điều gì đó.
Như vậy, để không bị ảnh hưởng, bọn họ đã khởi động một cách vội vã, làm lộ ra dấu vết trong tầm mắt của Bạch Vân Quan, làm cho nhà họ Trần không còn trong sạch trong mắt Bạch Vân Quan, thậm chí còn khiến ông ấy phải để cho đứa con trai độc nhất... sắc mặt lập tức trở nên u ám. Ông cụ nhà họ Trần không ngờ rằng mình đã chơi trò chơi tâm cơ cả đời, vốn tưởng chỉ là qua lại lợi dụng Quỷ Môn, rất dễ dàng bao biện nhưng bây giờ, cho dù muốn chối bỏ trách nhiệm cũng không thể.
Nghĩ lại chuyện trước đây Quỷ Môn nhận thất bại thảm hại ở Mao Sơn, nghe nói còn tổn thất không ít lệ quỷ, sắc mặt ông cụ nhà họ Trần trở nên tái nhợt.
Lần này, chuyện ở Mao Sơn đã làm bọn họ hứng chịu tổn thất không nhỏ, vậy nên tuyệt đối không thể mất đi sự hỗ trợ của nhà họ Trần, do đó đã trực tiếp lừa một khoản tiền từ nhà họ Trần.
"Tính tình Tiểu Bắc rất bướng bỉnh."
"Để Trần Đường ly hôn với mẹ nó." Người đàn ông trung niên ngẩng đầu lên, nụ cười hiền hòa thay thế cho biểu cảm méo mó ban nãy, nhẹ nhàng nói: "Chỉ cần đồng ý cho bọn họ ly hôn, thằng bé sẽ đối xử tốt với ông."
Nút thắt trong lòng Trần Thiên Bắc phần lớn là do nhà họ Trần không chịu đáp ứng yêu cầu ly hôn của Minh Phong, khiến cậu nghi ngờ họ có ý đồ chiếm đoạt gia sản nhà họ Minh, từ đó nảy sinh sự chán ghét. -
Chỉ cần ông cụ nhà họ Trần đồng ý cho Minh Phong ly hôn, trong mắt Trần Thiên Bắc, đương nhiên mọi chuyện có thể sẽ thay đổi.
Tất nhiên, ông cụ nhà họ Trần biết điều đó.
Nhưng nghĩ đến khối tài sản khổng lồ của nhà họ Minh, lòng ông ấy lại vô cùng tiếc nuối.
Minh Phong là con gái độc nhất của nhà họ Minh.
Chỉ cần không ly hôn, chỉ cần Minh Phong xảy ra chuyện gì không may, tài sản của nhà họ Minh cũng sẽ thuộc về nhà họ Trần.
Đến lúc đó, tập đoàn Trần thị có thể sáp nhập các doanh nghiệp thuộc sở hữu của nhà họ Minh.
"Chuyện này..."
"Muốn bắt sói thì phải thả mồi." Người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm vào mắt ông cụ, chậm rãi nói.
Mặc dù trong lòng không nỡ nhưng sau một hồi cân nhắc, ông cụ nhà họ Trần vẫn nghiến răng, cuối cùng quyết định đồng ý.
Nhưng ông ấy vẫn do dự hỏi người đàn ông trung niên: "Con trai tôi..."
Ý ông ấy không phải là Trần Đường, mà là bản thân ông ấy ở độ tuổi này liệu còn có thể sinh thêm một đứa con hay không.
Ánh mắt người đàn ông trung niên lóe lên một nụ cười lạnh lùng, mỉm cười nói với ông: "Tất nhiên có thể. Muốn có con, Quỷ Môn có thể làm được tất cả, ông yên tâm."
Thủ đoạn của ông ta muôn hình vạn trạng, ông cụ nhà họ Trần lại thêm nghi ngờ lòng dạ ông ta.
Nhưng đến lúc này, ông ấy nghĩ việc có thể làm cũng chỉ có con đường này.
Lấy sai lầm của Trần Đường làm lý do, trục xuất thái tử gia khỏi tập đoàn Trần thị, tước đi vị trí người thừa kế, sau đó ép ông ta ly hôn với Minh Phong. Với một loạt hành động như vậy, có thể Trần Thiên Bắc sẽ trở về nhà họ Trần.
Một khi tòa thành Quỷ được mở ra một lần nữa, "mắt" - Trần Thiên Bắc sẽ có giá trị lợi dụng vô cùng to lớn.
Nếu không phải vì lý do này, ông cụ nhà họ Trần cũng không muốn tốn công lôi kéo bao năm qua mà sẽ vứt bỏ cậu từ lâu rồi.
Trần Thiên Bắc đóng vai trò làm "mắt", sau này có thể dâng hiến cho Quỷ Vương.
Nhờ vậy, nhà họ Trần có thể nhận được ích lợi to lớn.
Hơn nữa, nếu Trần Thiên Bắc thực sự đang yêu đương với Tô Trầm Hương, vậy Tô Trầm Hương - tiểu thiên sư xuất hiện ở khắp mọi nơi trong nửa năm qua cũng có thể bị nhà họ Trần khống chế.
Mặc dù không biết người Quỷ Môn muốn lợi dụng Tô Trầm Hương để đạt được điều gì nhưng nhìn vào mức độ coi trọng của họ dành cho Tô Trầm Hương, thậm chí còn vượt qua cả Trần Thiên Bắc, điều đó dường như cho thấy họ đang có âm mưu to lớn với Tô Trầm Hương.
Tuy nhiên, ông cụ nhà họ Trần không quan tâm đến điều này.
Trước tiên, ông ấy đã tổ chức họp báo, tuyên bố tước đi vị trí người thừa kế của Trần Đường.
Mới đầu năm mới, tập đoàn Trần thị đã dấy lên một cơn sóng gió lớn, khiến cho tất cả những ai nhìn thấy tin tức này đều không khỏi kinh ngạc.
Bỏ qua Tô Trầm Hương đang ngạc nhiên, hãy nói về Trần Đường đang bị giam giữ, ngày ngày sống trong sự rình rập của lệ quỷ.
Bị giam trong đồn cảnh sát, một ngày nọ, ông ta hiếm hoi được phép xem TV.
Lúc này, Trần Đường, người đang gần như suy sụp vì sống trong sự im lặng chết chóc cùng với lệ quỷ kề cạnh, cùng với sự ám ảnh về cái chết, tưởng rằng xem TV là có thể nới lỏng tinh thần căng thẳng.
Nhưng ông ta không ngờ rằng, chỉ mới mở TV lên, ông ta đã nhìn thấy tin tức về tập đoàn Trần thị.
Nhìn thấy ông cụ già nua trên màn hình mở cuộc họp báo với vẻ mặt nghiêm túc, chỉ trích ông ta là kẻ ăn chơi trác táng gây ảnh hưởng lớn đến lợi ích của tập đoàn, vô cùng thất vọng với ông ta, đuổi ông ta ra khỏi tập đoàn Trần thị, tước đi vị trí người thừa kế và tuyên bố người thừa kế tiếp theo của tập đoàn Trần thị là Trần Thiên Bắc, Trần Đường hoàn toàn sững sờ.
Ông ta kinh ngạc không dám tin, nhìn người cha nghiêm khắc của mình trên TV.
Ông ta đã bị bỏ rơi rồi.
Khi ông ta bị giam cầm, khi ông ta bị lệ quỷ tra tấn, khi ông ta cần được yêu thương nhất, vậy mà ông ta lại bị bỏ rơi.
Và người bỏ rơi ông ta lại chính là cha ruột ông ta!
"Không thể nào! Tôi mới người thừa kế của Trần thị!" Trần Đường lao về phía TV với khuôn mặt méo mó, vung tay đập mạnh vào màn hình.
Khuôn mặt ông ta cực kỳ dữ tợn, trong mắt toàn là tơ máu. Hiển nhiên là đang kích động đến cực điểm.
Nhưng cho dù ông ta hận không thể lao vào TV cắn chết ông cụ nhà họ Trần thì đó cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi.
Lúc ông ta đang vô cùng phẫn nộ, cảm nhận được sự căm hận và tuyệt vọng khi bị bỏ rơi thì Tưởng sư huynh bước vào cửa với vẻ mặt khó tả, cầm theo tờ đơn ly hôn.
Trước tiên, anh ấy trấn áp con lệ quỷ đang chế ngự sau lưng Trần Đường, người đã phản ứng dữ dội và thoát khỏi phạm vi của bùa hộ thân, sau đó mới đưa đơn ly hôn cho Trần Đường.
Trần Đường trừng mắt nhìn tờ đơn ly hôn trước mặt, ngẩng đầu lên nhìn Tưởng sư huynh với vẻ mặt khinh thường.
"Cậu..."
"Ký đi. Cha của ông đã bảo tôi chuyển lời cho ông. Ký vào đơn ly hôn, ông ấy sẽ cho ông một khoản tiền chu cấp. Nếu ông không ký, ông sẽ ra khỏi nhà với hai bàn tay trắng, không một xu dính túi."
Mặc dù Trần Đường đã trưởng thành nhưng thực ra vẫn dựa vào việc cha nuôi mình, không có khả năng tự quyết định về tài sản của mình.
Lời đe dọa này, dù ông cụ nhà họ Trần không ở trước mặt nhưng Trần Đường vẫn cảm nhận được sự đau khổ tột cùng.
Ông ta định cứng rắn không ký vào đơn ly hôn nhưng khi nghĩ đến khuôn mặt lạnh lùng của ông cụ nhà họ Trần trên TV lúc nãy, ông ta vẫn run rẩy, nước mắt chảy dài mà ký tên.
Đúng là một kẻ vô dụng.
Ngay cả phản kháng cũng không dám.
Tưởng sư huynh càng thêm coi thường ông ta.
Nhìn người đàn ông co ro một góc, khóc lóc đến độ nước mắt đầy mặt, không còn thấy chút phong độ của ngày xưa, anh ấy thu hồi đơn ly hôn, trong lòng cũng vui mừng thay cho Trần Thiên Bắc rồi nhanh chóng rời đi.
Anh ấy bỏ lại tiếng khóc tuyệt vọng và bi thảm của Trần Đường sau lưng, đưa đơn ly hôn cho Trần Thiên Bắc. Trần Thiên Bắc mới nấu cơm cho Tô Trầm Hương xong.
Cô bé nhỏ dựa vào lưng cậu, miệng nhai chiếc kẹo lệ quỷ nhân kem, hai má dính đầy dầu mỡ.
Tưởng sư huynh khéo léo lấy khăn giấy lau miệng cho Tô Trầm Hương, đồng thời nói với Trần Thiên Bắc, người đang cầm tờ đơn ly hôn mà không nói lời nào: "Những động thái của nhà họ Trần cũng kỳ lạ thật. Đồng ý ly hôn, lại còn muốn em làm người thừa kế, có phải đang muốn lôi kéo em không?"
Anh ấy vừa nói vừa cau mày nhìn Trần Thiên Bắc và dặn dò: "Người ta thường nói chẳng có chuyện gì là tự nhiên, không phải gian trá cũng là trộm cắp, cẩn thận đấy."
Anh ấy rất lo rằng Trần Thiên Bắc sẽ bị nhà họ Trần làm tổn thương một lần nữa nhưng Trần Thiên Bắc chỉ nắm chặt tờ đơn ly hôn trên tay, cười nhạt.
"Ông ta đối xử tốt với em, em đoán được mục đích của ông ta rồi."
"Mục đích gì?"
"Phản bội sư huynh..." Trần Thiên Bắc khẽ nói.
"Quỷ Môn vẫn đang theo dõi em sao?" Sắc mặt của Tưởng sư huynh bỗng nhiên thay đổi.
Là "mắt", Trần Thiên Bắc từng là một phần quan trọng nhất trong nghi thức hiến tế cho Quỷ Vương.
Năm xưa, tòa thành Quỷ đóng cửa, biến mất không dấu vết, thân phận của Trần Thiên Bắc cũng không còn quan trọng nữa.
Nhưng những năm qua, Quỷ Môn luôn muốn mở lại tòa thành Quỷ.
Một khi tòa thành Quỷ xuất hiện trở lại, bọn chúng vẫn sẽ muốn hiến tế Trần Thiên Bắc để triệu hồi Quỷ Vương.
"Hiến tế Trần Thiên Bắc á?" Tô Trầm Hương đã ăn hết một cái kẹo dẻo lớn, đang nằm gần Trần Thiên Bắc. Khi nghe thấy điều này, cô bắt đầu cảm thấy lo lắng... Anh Bắc là căng tin của mình, cô không thể rời xa cậu nữa.
Không ai ngờ được, Quỷ Môn lại dám to gan muốn chiếm lấy căng tin, thậm chí còn muốn dâng hiến cho một con quỷ khác nữa... Người ta vẫn nói rằng một căng tin không thể có hai con quỷ.
Tại thời điểm này, mức độ căm ghét của Tô Trầm Hương đối với Quỷ Vương ở tòa thành Quỷ đã đạt đến đỉnh điểm.
Chỉ cần nghĩ đến việc còn có những con lệ quỷ khác nhòm ngó căng tin của mình, lệ quỷ tham lam chỉ muốn ăn một mình đã tức đến mức huyết áp tăng cao.
"Của tôi!" Cô ôm lấy cánh tay của Trần Thiên Bắc, lớn tiếng tuyên bố: "Anh Bắc là của em!"
Muốn cướp anh Bắc với Hương Hương, sớm muộn gì cũng bị cô ăn thịt!
Tưởng sư huynh: ...
Trần Thiên Bắc: ...
Trần Thiên Bắc không hề cảm động.
Tô Trầm Hương cũng chẳng phải là người tốt lành gì.
Cậu mím chặt môi, cố nhịn không đánh vào gáy Tô Trầm Hương, khẽ cử động cánh tay, lại phát hiện cánh tay bị đứa trẻ hư hỏng ôm chặt lấy.
Cái ôm mạnh mẽ đến mức như thể hai người họ đang sống chết có nhau... Có lẽ cũng đúng là như vậy.
Đối với Tô Trầm Hương, không có thức ăn có lẽ còn đáng sợ hơn cả cái chết.
Cậu không còn giãy giụa nữa, mặc cho cô gái mềm mại ôm lấy cánh tay mình, thẫn thờ nói với Tưởng sư huynh, người mà ánh mắt không ngừng liếc qua liếc lại giữa hai người họ: "Nếu bọn họ đã nhắm vào em, vậy thì chi bằng em cứ tương kế tựu kế thôi."
"Không được, quá nguy hiểm." Bọn người Quỷ Môn không có tình người.
Một khi Trần Thiên Bắc rơi vào tay bọn họ, điều gì sẽ xảy ra, không ai có thể tưởng tượng được.
Trần Thiên Bắc chỉ cười nhạt một tiếng.
"Thậm chí nếu em vẫn xa lánh nhà họ Trần, bọn họ cũng sẽ tìm mọi cách để đến gặp em. Khi đó, có thể mẹ em cũng sẽ bị liên lụy." Nếu cậu thực sự bị Quỷ Môn nhắm đến, việc cậu xa lánh nhà họ Trần như vậy, e rằng đến lúc đó sẽ ảnh hưởng đến Minh Phong.
Khả năng đó khiến Trần Thiên Bắc cụp mắt xuống, giọng trầm ngâm nói: "Thú vị thật, em muốn tận mắt chứng kiến xem bọn họ còn muốn làm gì với em."
"Có thể bọn họ cũng sẽ nhòm ngó đến Tiểu Hương." Tưởng sư huynh khó khăn nói.
Quan hệ giữa Trần Thiên Bắc và Tô Trầm Hương rất thân thiết.
Trần Thiên Bắc sững người.
Tô Trầm Hương lại cảm thấy chẳng có gì phải lo lắng cả.
"Nếu bọn họ cũng nhòm ngó đến em, muốn lợi dụng em, vậy thì em và Trần Thiên Bắc sẽ cùng quyết định." Nếu Quỷ Môn thực sự muốn hành động, vừa đối xử tốt với Trần Thiên Bắc vừa đối xử tốt với cô, Tô Trầm Hương thực sự phải suy nghĩ đến vấn đề an toàn của người nhà họ Tô.
Cô và Trần Thiên Bắc có chung suy nghĩ. Tưởng sư huynh muốn khuyên nhủ họ, liền nói: "Quan chủ đã nói, Bạch Vân Quan vẫn có thể bảo vệ được gia đình của đệ tử."
"Hơn nữa, Quỷ Môn rốt cuộc đang toan tính điều gì... Thực ra em cũng khá hứng thú với Quỷ Môn."
Tô Trầm Hương đột nhiên lẩm bẩm nói.
Vẻ mặt Tưởng sư huynh đầy hoang mang.
Khoé miệng Trần Thiên Bắc bất giác nhếch lên.
Cậu nghĩ đến một chuyện, nhìn Tô Trầm Hương với vẻ không thể tin nổi.
"Quỷ Môn náo loạn bao nhiêu năm nay, chắc chắn có rất nhiều lệ quỷ tồn kho nhỉ? Trước đây không tìm được họ, không hòa nhập được. Bây giờ họ tự tìm đến cửa, sư huynh, anh hiểu mà."
Một con lệ quỷ sau khi trà trộn vào Bạch Vân Quan và cảm nhận được niềm vui của quán ăn riêng, không hề hài lòng, giờ đã bám vào cửa sổ sau bếp của Quỷ Môn và nóng lòng muốn nếm thử.
Tích trữ bao nhiêu năm nay, Quỷ Môn nhất định vô cùng giàu có.
Nhìn đứa trẻ hư hỏng một lòng muốn trà trộn vào Quỷ Môn để khai phá căng tin mới, Trần Thiên Bắc chìm vào im lặng.
Đối mặt với tình huống này, chỉ có bốn chữ có thể hình dung việc Quỷ Môn lôi kéo Tô Trầm Hương trong tương lai.
Dẫn sói vào nhà.
← Ch. 140 | Ch. 142 → |