← Ch.117 | Ch.119 → |
Cũng may, mỗi người mười viên sô cô la giữ cho tình bạn này không đi đến hồi kết.
Những đứa nhóc ngậm kẹo, hít hà và quậy phá chị Tiểu Hương đã khác trước rất nhiều.
Những hàng xóm đang lo lắng nhìn chúng đều kinh ngạc.
Mới nửa năm mà Tô Trầm Hương thay đổi nhiều quá.
"Tiểu Hương đúng là vẫn hiểu chuyện như ngày nào." Ông chú ở nhà đối diện nói với Tô Cường.
"Đều là đứa bé ngoan cả." Tô Cường gãi đầu ngờ nghệch đáp.
"Cậu ấy, kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc." Lúc trước, Tô Cường không chịu tái hôn mà nuôi nấng cô con gái suốt ngày phàn nàn, tiếng phàn nàn lớn đến nỗi hàng xóm hai bên đều nghe thấy, việc này khiến họ rất khó chịu.
Tô Cường là người phúc hậu nhưng cố chấp, sợ tái hôn sẽ làm đứa trẻ không vui, thế là thật sự không nhắc tới chuyện tái hôn nữa.
Nhưng mà chuyện này là điều tốt với đứa trẻ, vậy còn bản thân ông thì sao?
Nuôi dưỡng ra một đứa trẻ quay đi đầu không ngoảnh lại, làm cho người ta lo rằng ông đã nuôi bò trắng răng, sau này già đi không ai chăm sóc ông thì phải làm sao?
Bây giờ, Tô Trầm Hương đã hiểu chuyện, hàng xóm cũng cảm thấy yên tâm.
Bọn họ đều là hàng xóm cũ, Tô Cường cũng không nói gì.
Khi hàng xóm giúp đỡ xong và chuẩn bị về nhà, ông tất bật đóng gói một chút đồ tết mang về cho mọi người.
Đây đều là tâm ý của ông, mọi người sẽ không từ chối.
Tô Trầm Hương đã ôm một ít đồ tết vào nhà cũ.
Nhà cũ áng chừng rộng hơn bảy mươi mét vuông, hai phòng ngủ một phòng khách, trang trí tuy cũ kỹ nhưng vẫn rất sạch sẽ và gọn gàng.
Trên chiếc kệ ngay cửa ra vào còn đặt một khung hình xinh xắn to bằng bàn tay, tấm hình lồng bên trong chính là hình chụp Tô Trầm Hương của trước đây đứng trong công viên thị trấn cười vui vẻ.
Trong tấm hình này, Tô Trầm Hương hiếm khi cười đùa vui sướng đến thế, cho nên đặt nó một mình ở cửa chính để tất cả mọi người vừa vào cửa là lập tức thấy ngay.
Tô Trầm Hương đứng ở cửa nhìn tấm hình này một lúc.
Tô Cường đang khom lưng sắp xếp lại đồ tết ở cửa.
Ông lấy từ trong túi xách ra một khung hình cũng rất tinh xảo, đi tới bên kệ, đặt nó bên cạnh khung hình trước đó.
Hai tấm hình của Tô Trầm Hương được đặt cùng một chỗ.
Tấm đặt lên sau là hình chụp Tô Trầm Hương đi công viên trò chơi sau kỳ thi cuối kỳ, đang ngồi trên vòng quay ngựa gỗ.
Cũng là một nụ cười rạng rỡ, vui vẻ vô cùng.
Tô Trầm Hương ngẩn người, nhìn hai tấm hình đặt cạnh nhau, rồi lại nhìn Tô Cường.
Cô chợt mỉm cười.
"Hai tấm này đều vô cùng xinh đẹp."
Cô nói.
Tô Cường gật đầu thật mạnh.
Tô Trầm Hương cảm khái rồi đảo mắt sang khuôn mặt thô ráp nhưng dịu dàng của Tô Cường. Cô đứng cùng ông trước hai tấm hình chụp cô gái có khuôn mặt y đúc nhau một lúc lâu, sau đó mới gãi đầu, quen tay xách chiếc túi lớn của mình vào căn phòng mà Tô Trầm Hương từng ở.
Bởi vì Tô Minh đã sớm đến đây quét dọn nên căn phòng rất sạch sẽ, không có bụi bẩn, trông không có gì khác với căn phòng trong trí nhớ, từng chút một đều là ký ức của cô gái trước đây sống ở nơi này.
Tô Trầm Hương buông túi xách trong tay xuống, đi tới trước bàn học.
Trên bàn là một số cuốn tạp chí ngôn tình cùng với một ít trang sức và đồ chơi nhỏ lộn xộn. Chúng chẳng đáng giá bao nhiêu, là những món cài tóc làm từ thủy tinh nhân tạo mười mấy hai mươi tệ trong cửa hàng thủ công mỹ nghệ.
Tuy không có giá trị gì nhưng chúng đều là những kỷ niệm mà đứa trẻ ấy để lại.
Tô Trầm Hương hiện giờ có thể nói là nhìn nhiều biết rộng, vẫn chưa đánh mất mình. Cô lấy ra một hộp bánh trung thu đã ăn hết từ trong ngăn tủ bên cạnh, bỏ một vài món đồ chơi nhỏ dễ làm mất vào trong hộp bánh trung thu để tránh thất lạc. -
Cô lại lật những cuốn tạp chí ngôn tình trên bàn... Cũng khá đẹp đấy.
Trước tiên, cô cất kỹ mấy cuốn tạp chí này, sau đó nhìn căn phòng, không hiểu sao trong lòng lại có chút hâm mộ.
Trên bàn học có một quả cầu pha lê tuyệt đẹp, bên trong là ông già Noel dưới tuyết rơi. Ngoài ra còn có một hộp nhạc, khi mở ra sẽ thấy một cô gái múa ba lê đang nhảy múa theo tiếng nhạc đinh đang, đây đều là những món đồ trang trí rất cũ kỹ, hiện đã không còn thịnh hành nữa.
Nhưng chúng còn có một danh phận khác.
Quà sinh nhật.
Tô Trầm Hương ngẩn ngơ, bất chợt nhớ ra từ khi bản thân sinh ra đến tận bây giờ, cô chưa từng được nhận quà sinh nhật.
Lúc ở nhà cổ, cô từng rút ra một cái bánh kem ba tầng, cũng từng cảm thấy mình nên tổ chức sinh nhật.
Nhưng ông lão nói, sau này sẽ có người tổ chức sinh nhật cho cô.
Cũng sẽ có "sinh nhật" thuộc về cô.
Tô Trầm Hương không hiểu những lời ông ấy nói lắm.
Cơ mà lệ quỷ trước đây không quá coi trọng sinh nhật.
Không phải chỉ là ngày ăn nhiều đồ ăn ngon hơn một chút thôi sao?
Thế nhưng đến lúc này, khi nhìn thấy trong căn phòng nhỏ bé ấm cúng có những món quà sinh nhật đã cũ hiện không còn sản xuất nữa, không hiểu sao trong lòng Tô Trầm Hương lại hơi hâm mộ.
Mặc dù những món quà sinh nhật này không đáng bao nhiêu, trông có vẻ rẻ tiền nhưng trong ký ức của cô ấy, hàng năm, Tô Cường đều sẽ tặng cho con mình một món quà sinh nhật.
Đó là tình yêu chân thành của một người cha dành cho con cái.
Tô Trầm Hương bỗng thở dài thật sâu.
Tháng sáu năm ngoái, cô vẫn chưa nhập vào cơ thể này.
Muốn có quà sinh nhật thì phải đợi đến tháng sáu năm nay.
Không biết tại sao lệ quỷ lại rất mong chờ quà sinh nhật của mình.
Nghĩ đến năm nay mình cũng có thể có quà sinh nhật, Tô Trầm Hương nhất thời cảm thấy vui vẻ hẳn lên.
Cô lau đi bụi bẩn bám vào những món quà sinh nhật trên bàn thuộc về Tô Trầm Hương trước đây, sau đó đặt về vị trí cũ, không động đến những món đồ trang trí mà cô ấy thích, lấy quần áo trong túi xách ra rồi bỏ vào tủ quần áo. Lúc này cô mới phát hiện ra một vài chỗ khác lạ.
Cô đột nhiên ngửi, rồi lại ngửi.
Trong phòng này... có mùi âm khí của cô.
Nghĩ đến chuyện Tô Minh làm rơi mất một sợi tóc lúc trở về nhà, Tô Trầm Hương chợt bừng tỉnh.
Trước đó anh trai cô đã đến dọn dẹp, rồi làm rơi tóc của cô ở nhà.
Nhưng dù sao thì nó cũng chẳng ảnh hưởng mấy.
Khí tức âm khí của cô vốn đã rất nhẹ, sẽ không ảnh hưởng đến sinh hoạt của những người hàng xóm xung quanh, ngược lại... Tô Trầm Hương lại ngửi ngửi, trong lòng lẩm bẩm. Khí tức của người họ Tô thuộc về cô rất yếu ớt, sẽ không ảnh hưởng đến người sống nhưng cái này thuộc về khí tức của lệ quỷ nên vẫn có sức uy hiếp, khiến cho ma quỷ kinh sợ.
Nói một cách dễ hiểu thì, nhà của cô đang có khả năng trừ tà.
Có nhà cô ở đây thì tiểu khu này sẽ không thu hút ma quỷ đến đây.
Quả thực là một khoản hời lớn đó chứ.
Nhà hợp phong thủy, giá cả tăng vọt.
Lệ quỷ hào phóng quyết định không thu bất kỳ khoản phí bảo hộ nào từ người sống, cô thu dọn hành lý, bước ra khỏi phòng thì nhìn thấy Tô Cường cùng với Tô Minh đang di chuyển tất cả lương thực dự trữ của lệ quỷ đến ban công và nhà bếp.
Sau khi thu dọn xong mọi thứ, Tô Cường đem hạt dưa và hạt thông mà Tô Trầm Hương để dành vào phòng, đưa cho cô làm đồ ăn vặt, đồng thời ông cũng nhìn thấy Tô Trầm Hương chỉ mở tủ quần áo rồi bỏ quần áo của mình vào, những nơi khác thì không đụng đến.
Tô Cường ngẩn người.
"Ừm, mấy thứ kia, con nghĩ cứ để như cũ vẫn là tốt nhất." Tô Trầm Hương nói.
Tô Cường quay đầu lại nhìn thoáng qua, trông thấy Tô Minh vẫn đang sắp xếp mấy món đồ còn lại thì lập tức thu hồi ánh mắt rồi quay người đi vào phòng, lấy cuốn sách giáo khoa, máy tính xách tay cùng vài chiếc kẹp tóc từ trong túi xách của con gái ra, sau đó đặt hết lên trên bàn.
Ông ấy đặt một số đồ lặt vặt trên bàn vào một ngăn kéo trống phía dưới bàn, sau đó lấp đầy ngăn kéo còn lại bằng những thứ mà Tô Trầm Hương mang về, thu dọn xong thì quay lại nói với Tô Trầm Hương: "Đây chính là phòng của con."
Tô Trầm Hương đứng ở cửa, lặng lẽ nhìn cha của mình.
"Đều như nhau cả, nó thuộc về con. Tiểu Hương, con muốn dùng thế nào cũng được." Tô Cường lại sờ đầu Tô Trầm Hương.
Bàn tay to lớn ấm áp của cha nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu Tô Trầm Hương.
Tim cô chợt nảy lên một nhịp, cảm thấy ấm áp không sao tả xiết.
"Con biết rồi." Tô Trầm Hương không kìm được xoa xoa vào lòng bàn tay của Tô Cường.
Tô Cường liền cười ngây ngô.
"Mau qua đây dọn dẹp đi. Tối nay chúng ta đến nhà ông bà nội ăn cơm." Tô Minh tức muốn chết.
Anh ấy thì ở bên này dọn đồ tết mệt bở hai tai, còn hai người này lại ở đây mà diễn cảnh cha con tình thâm à?
Diễn cái gì chứ?
Ai mà không biết Tô Cường là nữ nhi nô*?
(*) Nữ nhi nô: Chỉ bậc phụ huynh sẵn sàng làm mọi thứ cho con gái của mình.
Ai mà không biết Tô Trầm Hương hiện tại đang là con gái cưng của cha cô chứ?
Thời khắc này, thư ký Tô đã từng làm việc cho một ông chủ lòng dạ hiểm độc, được chứng kiến xã hội hiểm ác thì không thể không nhạy cảm mà hoài nghi rằng hai người này là đang cố ý trốn tránh lao động.
Mặc dù anh ấy vẫn còn trẻ trung đầy sức sống nhưng dẫu sao vẫn là một doanh nhân ưu tú... trí óc thì tốt nhưng thể lực lại có hạn.
Nhìn thấy Tô Cường và Tô Trầm Hương vẫn còn đang lười biếng, anh ấy tức giận đến nghiến răng.
Tô Minh lặng lẽ ghi lại món nợ nhỏ này trong đầu khi nhìn thấy Tô Cường ngượng ngùng đi tới dọn dẹp, còn nhóc con Tô Trầm Hương kia thì đứng cạnh cửa phòng ngủ, thò đầu ra, nhìn anh ấy ấy rồi lè lưỡi ra trêu chọc. Thấy điện thoại sáng lên, anh ấy cầm lên xem.
Là điện thoại của Trần tổng.
Tô Minh giả vờ như không nhìn thấy gì.
Những cuộc gọi của Trần tổng trong kỳ nghỉ đã trở thành bóng ma tâm lý với anh ấy.
Tuy nhiên, anh ấy không bắt máy, ngay sau đó, yêu cầu gọi điện video của Trần tổng đã được gửi tới.
Không chỉ gọi điện thoại thôi mà còn phải gặp mặt qua video nữa...
Tô Minh hoài nghi không biết liệu có phải tâm lý của Trần tổng có vấn đề gì không.
Anh ấy cố chịu đựng, bước sang một bên, sau đó bật cuộc gọi video nhưng lại chẳng trông thấy mặt của Trần tổng, mà thay vào đó là màn hình rung lắc cùng với cảnh tượng la hét ầm ĩ.
Sau đó, đợi đến khi Tô Minh miễn cưỡng nhận ra được người đang lắc lư trong màn hình khiến cho người khác nhìn vào muốn nôn ói kia là ai, khóe miệng anh ấy co giật.
"Sao vậy?" Tô Trầm Hương đi tới, quan tâm hỏi: "Trần tổng lại gặp quỷ à?"
Tô Minh: ...
Tô Minh không mấy hứng thú với Trần tổng nhưng anh ấy nghĩ rằng có lẽ Tô Trầm Hương sẽ quan tâm đến cảnh tượng mà Trần tổng đang quay nên nhét điện thoại vào trong tay nhóc con, sau đó tự mình đi làm việc.
Anh ấy vội vàng đi xuống tầng dưới, cảm ơn tài xế mà Trần tổng đã phái đến. Tô Trầm Hương tự cầm điện thoại xem, tuy nhìn vào cảnh tượng trước mắt thì cảm thấy có hơi chóng mặt, kỹ thuật quay cũng không được tốt lắm nhưng khi trông thấy hai nhân vật chính trong video thì cô lập tức vui vẻ.
Đây chẳng phải là ông cụ Trần và Trần Đường sao?
Nơi này trông giống như bên trong của một biệt thự lớn, phòng khách cực kỳ rộng rãi, có rất nhiều nam nữ ăn mặc chỉnh tề, tuổi tác cũng khác nhau, xem ra là buổi họp mặt của một gia tộc.
Chỉ là, buổi họp mặt trong gia tộc trước tết lẽ ra phải được diễn ra trong một bầu không khí thật ấm áp, thế nhưng hiện tại lại ồn ào đến mức căn biệt thự như sắp nổ tung đến nơi.
Người đang nhảy dựng lên, đỏ mặt tía tai mà gào rống vào mặt ông cụ nhà họ Trần hóa ra lại là Trần Đường.
Là đứa con trai độc nhất của ông cụ nhà họ Trần, Trần Đường luôn được coi là thái tử gia của tập đoàn Trần Thị, lúc nào cũng rất thong dong, trầm tĩnh.
Nhưng giờ đây, mắt ông ta lại đỏ hoe.
"Tại sao lại tước đoạt hạng mục trong tay con, cha muốn vứt bỏ con sao?"
Giờ phút này đây, Trần Đường nhìn sắc mặt âm trầm của ông cụ nhà họ Trần như nhìn một kẻ thù.
Trước đây, cho dù bị tước đoạt cả trăm hạng mục, Trần Đường cũng sẽ không phản ứng kịch liệt như vậy.
Muốn lấy thì cứ lấy đi, dù sao thì ông ta cũng là thái tử duy nhất của Trần Thị.
Nhưng bây giờ, mỗi khi nghĩ đến việc Trần Thiên Bắc xúi giục ông cụ nhà họ Trần sinh thêm một đứa nữa, trong lòng Trần Đường không khỏi chất chứa nỗi hoài nghi.
Đôi mắt đỏ ngầu của ông ta nhìn chằm chằm vào gương mặt già nua tái xanh của người cha già.
Ông cụ già rồi.
Tuổi cũng đã cao lắm rồi.
Nhưng vẫn cứ nhất quyết ngồi trên vị trí cao nhất ấy, không chịu giao lại tập đoàn cho đứa con trai trẻ trung khỏe mạnh.
Hiện tại còn muốn tước đoạt hạng mục trong tay ông ta.
"Ta nói rồi, con là con trai của ta, là người thừa kế tập đoàn, con còn sợ cái gì!"
"Trần Thiên Bắc cũng là cháu trai của cha, là người thừa kế tập đoàn của cha, vậy cha có từng nghĩ tới việc giao tập đoàn lại cho nó không? Ồ, cha không lừa được nó thì cho rằng chỉ bằng một câu nói như vậy là có thể lừa được con sao?"
← Ch. 117 | Ch. 119 → |